My Devil! Don't Go

Chương 118: Tòa soạn báo




– Yuki.

Giọng nói của hắn vang lên, cả người tôi cứng đờ ra.

– Hả?

– Ừ. Anh muốn. – hắn đột nhiên nói một câu không ra đầu ra đuôi gì hết.

– Anh say à? – tôi nuốt nước bọt, nhanh chóng gỡ bao tay.

– Ừ. Say. – hắn lại vô thức nói những câu không đầu đuôi.

Thật ra thì… không phải tửu lượng của hắn kém… mà chính là vì tôi đã ăn gian. Hắn uống hai ly, tôi mới uống có một ly. Ren cũng không cho tôi uống nhiều, vậy nên cuối cùng, hắn chính là uống gấp đôi tôi. Rõ ràng ban nãy trông hắn vẫn còn rất tỉnh táo, ngoại trừ cái mặt đỏ đỏ lên.

– Vậy anh vào giường ngủ trước đi. Em dọn dẹp xong sẽ…

– Đi với anh. – giọng hắn có hơi nũng nịu, nhưng khuôn mặt thì vô cùng đểu.

– Đi đâu? – tôi tất nhiên đang giả ngơ, quay đầu nhìn thẳng vào mặt hắn.

Ren đột ngột cúi đầu hôn tôi ngấu nghiến. Hắn vòng tay sang nhấc tôi lên… tình hình bây giờ là tôi đang ngồi trên cánh tay Ren. Biết là hắn khỏe, nhưng không ngờ hắn có thể nhấc cả người tôi lên chỉ bằng một cánh tay… hơn nữa bây giờ, tôi cao hơn hắn. Việc đẩy hắn ra là vô cùng dễ dàng, nhưng bản thân tôi cũng không kiềm chế được.

Đến khi trận mưa hôn của hắn dịu lại, tôi mới phát hiện chúng tôi đang ở trong phòng ngủ. Hắn đặt tôi ngồi lên giường, còn mình thì nửa quỳ xuống trước mặt tôi. Hai tay hắn từ khi nào đã nắm chặt hai tay tôi. Hắn nhìn tôi với vẻ mặt mơ màng:

– Anh muốn em.

Mặt tôi lại nóng hơn trước, cả người ngay lập tức cứng đờ.

Ren lại đột nhiên tiến mặt gần tôi, hắn nhắm hờ mắt. Đôi môi ấm áp của hắn lại chạm vào tôi, hắn nhẹ nhàng tách môi tôi luồn lưỡi vào. Tay hắn luồn xuống vạt áo của tôi.

Tôi chết ngồi, cả người cứng lại. Ren hắn đang dẫn dắt tôi đi đâu? Chính là đi vào con đường đen tối như hắn.

Chuyện này… có lẽ là không ổn… nhất là vào lúc này a.

Nụ hôn của hắn ngày càng gấp gáp. Còn hơi thở của tôi thì ngày càng trì trệ. Tôi hoàn toàn không còn sức để chống cự. Mùi rượu vẫn còn ám lại trên từng thớ vải người hắn, còn quấn quít trong hơi thở hắn khiến tôi càng ngây ngất.

Hắn cúi xuống hôn lên hõm vai tôi, mái tóc mềm mại của hắn chạm nhẹ lên má và vai khiến tôi thấy nhồn nhột.

Vạt áo của tôi đã đi lên cao quá bụng… không ổn!!!!!

– Rè… rè… Ren… cậu có nghe không? Có chuyện không ổn… rè… rồi.

Tiếng của Ajita đột nhiên vang lên khiến tôi giật cả mình. Cứ như tôi và hắn đang làm chuyện không ra gì để bị anh tận mắt bắt gặp ấy. Tôi cau mày đẩy hắn ra, không ngờ bản thân mình bị cuốn theo hắn. Cả người Ren mềm nhũng, hắn nhanh chóng ngã vật ra phía sau, đôi mắt lờ đờ như sắp ngủ.

– Ren! Mau lên tiếng… rè. – tiếng của Ajita bên kia bắt đầu mất hết kiên nhẫn.

Tôi thay anh ấy lay Ren bảo hắn dậy, nhưng tuyệt nhiên không một động tĩnh, còn hai mắt của hắn đã nhắm nghiền.

Hừ… cái tên này càng ngày càng buông thả a!!!

– Ajita, là em đây. Có chuyện gì vậy? – tôi nhanh chóng nói chuyện với Ajita.

– Yuki hả? Ren đâu, bảo cậu ta nói chuyện với anh.

– Hả… Ren… anh ấy đang… tắm rồi, có gì quan trọng không anh? Nói với em để em nói lại với Ren. – tôi nói, đồng thời thở dài một cái. Ren à… dậy mà xem này. Anh thành công rồi đấy. Em biết nói dối vì anh rồi đấy, để giữ thể diện cho anh đấy. Em đúng là càng ngày càng không trong sáng… có phải càng ngày càng giống anh rồi không?

– Anh nói ra em sẽ không hiểu, nhưng cứ bảo với cậu ta, bên phía nhà báo có vấn đề rồi, hình như họ bị gì đó. – Ajita nói. Đúng thật là tôi không hiểu gì cả.

– Cái gì? – giọng nói của Ren đầy sát khí đột ngột vang lên bên cạnh tôi. Hơi thở của hắn tiếp tục phả lên vành tai tôi nóng hổi, khiến tôi nổi hết da gà, cả người cũng nóng dần lên.

Hắn không giật lấy cái ‘điện thoại’ mà để yên nó trên tay tôi… thay vào đó, hắn cứ phả hơi nóng vào vành tai tôi… hức… tư thế này thật hại tim.

– Ren à… rè rè… bên nhà báo lật lọng rồi, tôi liên hệ bên đó không được. – Ajita cáu bẳn… giọng nói vô cùng tức giận và mất kiên nhẫn.

– Cái chết tiệt gì thế này? – hắn siết chặt tay – Được rồi, tôi và anh đi.

– Được. – Ajita nhanh chóng đáp lời, có tiếng lục đục xen tiếng rè rè quen thuộc.

Ren rời khỏi tôi, hắn đi thẳng qua tủ quần áo vơ lấy quần jean dài và áo hoodie cũng đen luôn một màu bước thẳng vào nhà tắm.

– Có chuyện gì vậy anh?

Tôi hỏi khi hắn vẫn còn ở trong. Có tiếng nước chảy. Tôi vô cùng tự nhiên mở cánh cửa phòng tắm.

Ren liên tục tạt nước vào mặt cho tỉnh ngủ rồi lấy khăn mặt lau.

Thật không ngờ, bây giờ chúng tôi đã chuyển sang biệt thự kia sống, ở đây vẫn đầy đủ tiện nghi và không hề bám bụi.

– Kế hoạch của tụi anh có vấn đề rồi.

– Tụi em… có thể giúp gì không?

– … – hắn ngừng động tác một lát rồi nói – Đi theo anh.



Chúng tôi hẹn nhau ở cổng trường như mọi khi.

Trên đường đi đến địa điểm cuối cùng, hắn đã giải thích cho tôi và Chito nghe sơ lược về kế hoạch của mình.

– Chuyện anh lấy bản di chúc đều có nguyên nhân. Anh đã thông báo với bên luật sư di chúc sẽ được mở sớm hơn dự kiến. Vậy nên, từ khi bản di chúc được công bố, toàn bộ tài sản, chính xác hơn là tập đoàn của gia tộc anh đã một nửa thuộc về anh. Cổ phần của ông già trong tập đoàn rất lớn, vậy nên có thể nói, bây giờ anh là chủ tịch của tập đoàn Kisuwazu. Với những cổ đông khác, anh sẽ sớm có biện pháp đối phó. Thật ra, đây chỉ là bước đầu để anh đạt được mục đích của mình. Việc quan trọng nhưng cực kì đơn giản kế tiếp chính là thông báo cho toàn thể MS biết được điều này. Anh đã cho người tung tin bên tòa soạn, hẹn họ sáng mai sẽ công bố vấn đề anh đã trở thành chủ tịch. Nhưng bên phía nhà báo đã có trục trặc, vậy nên chúng ta phải đích thân đi gặp họ nói chuyện. (MS khác với thế giới loài người ở điểm, trên một lục địa chỉ có duy nhất một tòa soạn báo, cũng như chỉ có duy nhất một trường học dành cho pháp sư)

– Để làm gì? – tôi vẫn còn mơ màng vì chưa hiểu gì.

– Em biết thế giới này hoạt động dựa trên cái gì? Không còn vua, nên quyền lực tập trung phần lớn vào tay của những tài phiệt lắm của… nói trắng ra chính là những người có cổ phần lớn trong số những đại cổ đông của tập đoàn đứng đầu thế giới, chính là tập đoàn nhà anh. Chỉ cần anh có thể nắm được chức vụ đó trong tay và đứng lên thành người lãnh đạo thì trên khắp thế giới sẽ có không ít tài phiệt đứng về phía anh… chủ yếu là để tạo lòng tin… nói trắng ra là đút lót sau lưng nhân dân.

– Thì… – tôi vẫn còn ngu ngơ không hiểu.

– Thì ra… em lại ngốc đến vậy. – Ren thở dài một hơi, hắn vừa đi vừa nghiêng người sang đóng kín cổ áo lại cho tôi.

– Trong cái thành phần xem chồng cậu là vua ấy chắc chắn sẽ có những người trong tập đoàn đại pháp sư (dạng như những người đưa ra luật lệ ở MS vậy, và có thêm một điểm khác biệt ở MS là luật lệ trên toàn thế giới là giống nhau chứ không phải mỗi nước mỗi khác, vậy nên, chỉ cần thuyết phục được tập đoàn này là có thể thay đổi luật lệ của toàn thế giới) vậy nên chỉ cần có được chức vụ chủ tịch trong tay, xem ra có thể nắm được 50% thắng lợi trong việc thay đổi luật lệ ở MS. – tôi vẫn ngu ra… Chito đang nói gì vậy??? Tất nhiên thông minh và nhạy bén như cô nàng sẽ biết được tôi vẫn chưa hiểu cái mô tê gì cả, nhỏ đành thở dài nói tiếp – Chồng cậu đang muốn thay đổi cái luật lệ cấm không cho DW có thể cùng với WW yêu nhau đấy cô nương à.

– Tầm vóc thế giới quá… phải để từ từ cho tớ ngấm đã. – tôi lầm bầm, trong đầu không ngừng vẽ ra những điều từ nãy đến giờ họ đang nói.

– Vợ anh và vợ tôi xem ra IQ cách nhau một trời một vực rồi. – Ren thở dài, nhưng trên môi hắn vẫn là nụ cười nhạt.

– Ừ… – Ajita cũng cười nhẹ một cái. Chẳng biết cái khẳng định này của anh là vô tình hay có chủ ý ngầm trong đó, và cũng chẳng biết anh có để ý hay không, nhưng hiện tại khuôn mặt bình thường vốn rất trắng của Chito đang đỏ như cà chua.



Chúng tôi tiến thẳng đến tòa soạn.

Hai bảo vệ chặn bốn đứa tôi lại:

– Mấy đứa đi đâu? Khuya rồi không về nhà ngủ?

– Cho tôi gặp người phụ trách.

– Chuyện đó… không thể được. Bốn đứa về nhà với người lớn đi.

Ren trừng mắt, cả hai rét run, nhưng vẫn phải cố gắng làm đúng trách nhiệm của mình:

– Mấy đứa đi về đi mà.

Ajita nhúc nhích ngón trỏ, cả hai ngay lập tức văng ra hai phía dính chặt lưng vào bức tường không thể di chuyển.

Bọn họ tấn công chúng tôi bằng những ngọn lửa đỏ, nhưng Ren ngay lập tức tạo kết giới bảo vệ, đồng thời phản phép, khiến những ngọn lửa bay tứ tung khắp nơi.

Chito giật mình lập tức dội nước vào những nơi đang bốc cháy. Tôi nhanh chóng khiến những nơi cháy đen trở lại như bình thường.

Bốn chúng tôi phối hợp ăn ý thật đấy!!

Hai người bảo vệ cùng lác đác những người đi đường đều trố mắt nhìn.

Không phải là an ninh của tòa nhà này quá kém đấy chứ??? Hay thật sự hai người bảo vệ hoàn toàn không thể làm gì trước sức mạnh áp đảo của bốn người chúng tôi. Ờ thì… hai đánh bốn… chúng tôi cũng có chút…

Thôi bỏ đi. Ren nhanh chóng kéo tôi vào trong nhân lúc họ đang lơ là. Thế này thì những tổ chức khủng bố có thể đột nhập vào đây một cách dễ dàng rồi.

Bước vào sảnh chính, Ren lườm mấycô nhân viên đang nhìn mình, rồi bỗng dưng hét lớn:

– Gọi quản chủ tòa soạn ra đây cho tôi.

– Chuyện này không thể được. – một cô nhân viên có vẻ ngoài khá xinh bước đến trước mặt Ren cười trừ.

Hắn lạnh lùng, ánh mắt còn chẳng buồn liếc qua bà cô đó mà đi luôn một nước. Bà cô á khẩu trợn mắt nhìn theo bóng lưng của Ren, trong khi tôi cảm thấy vô cùng thương cảm cho bà ta. Gez… cảm giác này khó chịu lắm phải không…?

– Này. Không được. – nhưng mà bà cô đó không những không cảm thấy nhục nhã mà bỏ cuộc, còn cố gắng gọi với lại – Mấy đứa…

– Cứ để họ vào. Có lệnh từ cấp trên. – một cô nhân viên khác bước đến, đưa ánh mắt dè chừng nhìn chúng tôi một hồi – Mấy đứa theo chị.

Bốn chúng tôi sau đó không nói một tiếng nào, theo bà chị đó bước vào thang máy. Suốt quảng đường đi, chị ta cũng không hé răng thêm một lời nào nữa.

Chúng tôi lên tầng cao nhất. Chị ta mới chậm rãi giải thích:

– Đây được xem là phòng tiếp khách. Sếp đã bảo chị đưa mấy đứa đến đây. Chờ ông ấy một chút.

Bốn chúng tôi vẫn im lặng, chỉ liếc chị ta một cái, yêu cầu chị ta ra ngoài.

Sau khi cánh cửa đã đóng lại, tôi mới thở nhẹ một hơi:

– Ầy… làm gì căng thế.

– Ngốc. – trên môi Ren là nụ cười nhàn nhạt như có như không, hắn đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi ngồi cạnh hắn ở một bên ghế dài của bộ sofa, đối diện tôi, ngồi trên ghế dài còn lại là Chito và Ajita.

Tôi khẽ cười khi để ý thấy. Chito thì ngồi khép nép sát bên mình, trong khi Ajita cứ được nước lấn tới, sấn sang phần ghế của Chito. Theo ý muốn của anh thì khoảng cách giữa hai người càng hẹp càng tốt.

Mặt Chito đỏ ửng lên.

– Hờ hờ… – tôi nhếch mép cười gian. Chito nhạy bén ngay lập tức thấy vẻ mặt có lẽ là đê tiện của tôi, sẵn tiện lợi dụng điều đó để đánh trống lãng.

– Cậu cười cái gì vậy? – cô nàng lườm lườm, hai má phồng lên hơi đỏ trông vô cùng dễ thương.

– Hờ hờ… – tôi vẫn giữ nụ cười gian vô đối. Tôi liếc liếc nhìn Ajita đang ngồi kế bên, anh chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, môi nhếch lên nhẹ nhàng ấm áp. Đối với anh mà nói, chỉ cần cô gái của anh hơi kích động lên một chút, thì đó đã là niềm vui. Không biết từ bao giờ, anh đã có hứng thú với việc chọc tức cô gái bé nhỏ xinh đẹp kia.

– Cười gì hả? – Chito trề môi.

– Cậu ấy… dễ thương chết được. – tôi cười cười. Chito cũng đúng là thú vị thật a. Lúc thì trầm lặng chững chạc như người trưởng thành, lúc thì cứng đầu bướng bỉnh như một đứa trẻ, lúc thì ngoan ngoãn nghe lời hệt một em bé.

‘Cạch’ – tiếng cửa mở. Bốn đứa chúng tôi tâm trạng ban nãy vẫn đang rất tốt đột ngột trở nên nghiêm túc yên tĩnh, tám mắt cùng nhìn về người đàn ông mặc vest vừa bước vào phòng.

(Còn tiếp)