My Devil! Don't Go

Chương 50: Đáng suy ngẫm…




Hắn ôm tôi, nói những thứ khiến tôi thấy cực kì xấu hổ! Ren là một tên xấu xa!!

Tôi nhăn nhó quay ra sau nhìn Ren, hắn cũng nhìn tôi với ánh mắt gian tà.

– Tôi về phòng đây!

Tôi bất ngờ trùm chăn lên đầu Ren, phủ hắn lại. Tôi cười khúc khích leo luôn lên người hắn mà lấy gối nện. Ren la oai oái, còn tôi cười sặc sụa. Đánh chán chê, tôi leo xuống giường.

– Tạm biệt, hẹn lát gặp.

– Ơ, không phải cô không muốn đi à? – Ren lò đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt mới ngủ dậy cộng thêm mái tóc bù xù làm hắn đáng yêu đến khó đỡ. Tôi quên luôn việc hắn vừa trêu mình mà thẫn thờ nhìn hắn. Thấy tôi có vẻ kì lạ, hắn lên tiếng – Cô làm gì lại thẫn thờ thế?

– Ha… hả? Thẫn thờ gì chứ? Tôi đi đây. – tôi lắp bắp đáp lời rồi chạy tuốt vào nhà vệ sinh, sửa soạn lại một chút, tôi rón rén rời phòng hắn về phòng mình. Tôi có liếc sang Ren, hắn đã trùm mền ngủ tiếp từ khi nào… tên ngốc xít chết tiệt!



Vừa mở cửa phòng, Chito đã chạy đến quay tôi lòng vòng.

– Cậu ở đâu từ hôm qua đến giờ thế hả? Có biết tớ lo lắng lắm không? Tại sao cậu không về phòng?! Đêm qua cậu đã làm gì với ai?! Tớ đã chờ cậu đấy! – cô ấy có vẻ tức giận.

– Tớ xin lỗi… tớ buồn ngủ quá nên… – tôi bẽn lẽn nói.

– Á… à… vậy là ôm Ren ngủ luôn đúng không? – Chito cười ma mị.

– A… hả? Tớ không có ôm hắn! – tôi hoảng loạn hét lớn. Làm sao mà cô ấy biết được tôi đã ôm Ren chứ? Cô ấy có đặt camera ở phòng hắn à?

– Hì hì… tớ chỉ nói vậy thôi mà, xem mặt cậu đỏ ửng rồi kìa, có thật là không có chuyện gì xảy ra không? – Chito tinh ý trêu tôi – Không nói thì chết với tớ nhé!

– Không có gì đâu! Tớ đi tắm đây! – tôi hoang mang nói rồi gom quần áo phóng thẳng vào nhà tắm.

Lại một lần nữa tôi bị ông hiệu trưởng dọa cho giật mình xém xíu đứng tim.

“Các em chú ý, sau khi vệ sinh cá nhân xong, các em hãy di chuyển đến nhà hàng để dùng bữa sáng một cách khẩn trương và trật tự, sau đó thầy sẽ phổ biến về lịch trình của ngày hôm nay. Nhanh nha mấy đứa!”

– Ông thầy này rõ dở hơi.



Tôi ngồi ăn với Chito thì Izumo đi đến, cô ta mỉm cười với tôi. Ừ thì cười đấy! Dù đó là nụ cười nhưng nó lại khiến tôi thấy rùng mình. Cả người cô ta quấn đầy băng trắng, hình như Ren làm Izumo bị thương nặng lắm. Cô ta nói:

– Tôi ngồi cạnh cô được chứ Yuki?

– T… Tù…

– Không! – Chito lạnh lùng nói.

– Cô… Liên quan đến cô không? – Izumo hất hàm.

– Có. Tôi không muốn ngồi cùng bàn với rác rưởi. – Chito không vừa đốp lại.

– Vậy thì cô ra bàn khác mà ngồi.

– Không thích, tôi muốn cô phắn đi. – Chito bắt đầu xắn tay áo, bẻ tay răng rắc.

– Không thích, người phải phắn đi là cô.

– Đề nghị hai em kia trật tự dùng bữa. – thầy hiệu trưởng đột nhiên hét ầm trên loa, khiến tôi giật mình làm rơi đôi đũa đang cầm trên tay.

– Xì. – Izumo xưng xỉa ngồi xuống. Chito hét ầm lên.

– Đi thôi Yuki.

Nhỏ vừa nói vừa đem phần cơm của tôi và mình sang bàn khác.

Tôi thở dài định đứng lên rời đi thì Izumo giữ tay tôi lại. Cô ta thì thầm vào tai tôi:

– Mày nhớ đến đó, tao sẽ có một món quà cho mày. Nhất định đừng bỏ lỡ nghe chưa.

– Tại sao tôi phải nghe theo cô? Đến hay không là quyền của tôi. – tôi lạnh lùng đáp rồi đứng lên quay đi, nhưng câu nói khích của cô ta khiến tôi dừng lại.

– Chẳng lẽ mày không dám đến?

– Tại sao tôi không dám đến?

– Nói như mày thì rõ ràng rồi còn gì, hèn nhát!

– Được, nếu cô muốn tôi sẽ đến. – tôi đáp bừa bãi chẳng suy nghĩ mà không hề hay biết mình đã rơi vào cái bẫy của Izumo. May mắn là sau đó tôi đã suy nghĩ lại, nhưng thực tình mà nói thì kết quả cuối cùng cũng chẳng thay đổi gì.

– Haha, cô không hèn nhát mà rất ngây thơ. – câu này Izumo nói nhỏ đến nỗi tôi không thể nghe thấy.



– Các em hôm nay sẽ tham quan theo lớp chứ không chia cặp giống những hôm trước. Đến trưa tập trung ở đây và chiều các em có 3 tiếng tự do.

– Vâng… – tiếng gầm rú đầy hào hứng của cả trường. Tôi chẳng hiểu có gì vui ở đây?! Nếu là đi chung với lớp, thì tôi đã có kế hoạch riêng.



Sân thượng khách sạn lộng gió, cao 10 tầng thì ngã xuống thịt nát như tương. Tôi nằm dài giữa sàn, ngước mặt nhìn bầu trời hôm nay không nắng, cũng không mưa, nhiều mây ẩn hiện trên nền trời xanh biếc. Tôi tuông suy nghĩ của mình:

– Lúc này có giọng hát của hắn ru ngủ thì thích phải biết…

– Ai?

– Ren. Hở… mình đang nói chuyện với ai thế này? – tôi trả lời rồi thấy hoang mang, ngồi bật dậy nhìn quanh.

– Em lúc nào cũng nghĩ đến hắn ta như vậy sao? – Ajita ngồi đối diện tôi, khuôn mặt anh thảm đến đáng sợ… ừ nhỉ?

Dạo gần đây tôi không thấy mình còn cảm giác gì với Ajita nữa, có vẻ thứ tình cảm đó đã biến mất. 24/24 tôi chỉ nghĩ về Ren. Như vậy thì tôi có thể cho anh một câu trả lời thật đàng hoàng.

– Tôi…

– Yuki à, anh có chuyện muốn nói. – Ajita đột nhiên chen vào câu nói của tôi, khuôn mặt anh thẹn thùng phát tội.

– Sao ạ?

– À… chuyện này thì… anh… anh… – Ajita anh ấy cứ lắp ba lắp bắp, hệt như đang diễn hài kịch cho tôi xem – Trường chúng ta vào đêm trăng tháng này có tổ chức một buổi vũ hội nữa, anh… muốn mời em… đi cùng anh có được không?

– Đêm trăng tròn sao… – tôi lầm bầm – Vậy là trùng với ngày đính hôn của Izumo và Ren rồi. Làm sao đây?

– Có chuyện gì à? – anh lo lắng hỏi tôi. Tôi nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ vì ngượng, hơn nữa đang rất lo một cách chăm chú.

– Không, tôi sẽ đi với anh. – tôi mỉm cười. Căn bản là tôi không muốn anh phải tổn thương.

Tôi biết, nếu tôi cứ dây dưa với anh như thế này cuối cùng anh cũng vẫn sẽ đau, nhưng tôi không muốn thấy khuôn mặt đó của Ajita. Tôi lúc này không hề suy nghĩ kĩ càng đến tương lai. Dù ý định của tôi chính là muốn anh không tổn thương, nhưng cuối cùng là chuyện của tương lai không ai đoán trước được.

Thêm một lý do nữa, tại sao tôi phải vì những lời khiêu khích của Izumo mà bỏ rơi Ajita…? Tôi sẽ thật ngốc nghếch nếu vào tròng của cô ta một cách dễ dàng. Tôi biết, cô ta mời tôi đến đều là có kế hoạch cả.

– Thật chứ!? – ánh mắt của anh long lanh tỏa sáng, khuôn mặt hớn hở đầy nét cười… anh lúc này nhìn như chú… cún!

Tôi gật đầu.

– Vậy hôm đó anh sẽ đến kí túc rước em, bây giờ em nghỉ ngơi đi.

Ajita cười tươi rói rồi bỏ đi, tôi thật sự không muốn anh lại đánh mất nụ cười đó. Tôi có đáng không khi cả hai người họ tin tưởng, trao cho tôi lựa chọn, trong khi tôi cứ mãi đắn đo, chẳng biết phải trả lời như thế nào. Do tôi không muốn họ buồn, hay do tôi hèn nhát không thể đối mặt với cảm xúc của họ… Vậy nên, tốt nhất anh nên tìm một người nào đó có thể đáp trả lại tình cảm của anh một cách chân thực nhất, khi ấy, tôi toàn tâm toàn ý chúc phúc cho anh. Tiếc là, những lời này tôi không thể nói thành tiếng.



Lời kể của Ren.

– Chito này. – tôi gọi Chito khi cô nàng đang tung tăng phía trước.

Lịch trình hôm nay gì chứ? Rõ ràng là tạo điều kiện cho nữ sinh mua sắm, thế còn bảo lớp phải đi cùng nhau thì khác nào ra lệnh cho nam sinh xách đồ giúp. Hiệu trưởng thật là thiên vị quá. Tôi vốn định trốn lên sân thượng của khách sạn (anh này có cùng ý tưởng với ai đây ta? :3), nhưng mới bước chân vào thang máy, cái fan club gì đó của tôi đã đổ đến ào ạt chui hết cả vào thang máy khiến nó quá tải, nào là:

– Ren ơi! Anh đi đâu vậy, chúng em đi với! Ren à!

– Ren ơi! Tụi em đi cùng anh nhé!

Tôi điên tiết hét lớn:

– Tránh ra!

Cả bọn tuy đã im lặng hơn, nhưng vẫn đeo tôi như đĩa, kết quả là phải đi theo lớp… Khốn khiếp thật!

Nữ lớp tôi ỏng ẹo vào thẳng chợ, thế là đám nam sinh phải mặt nặng mày nhẹ đi theo, hơn nữa, cái lũ fan girl vẫn còn ở phía sau càng làm tâm trạng tôi tồi tệ hơn. Tuy nhiên, khi nghĩ đến cô ấy, mọi mệt mỏi đều tan biến hết.

Tôi đã có một kế hoạch thật tuyệt vời… và tôi cần sự giúp đỡ của Chito.

– Có chuyện gì sao? – Chito cầm hai cây kem mỉm cười với tôi, cô ấy chìa một cây cho tôi cầm. Việc này làm tôi liên tưởng đến Yuki a, nếu cô ấy có hai cây kem, chắc chắn sẽ một mình xử lý hết cả hai… sau đó làm một khuôn mặt vô cùng trẻ con chọc tức tôi. (Yuki: Gì hả? _ Ren: Haha… cô làm gì ở đây? _ Yuki: Giết cậu chứ làm gì? Dám nói xấu tôi nè! Hứ! _ Ren: Ấy ấy đừng giận, chửi con au ý. _ Yuki: Ừ nhỉ *cả hai liếc au, chỉ biết cười trừ*) Xem ra nếu Yuki thân thiết với Chito hy vọng nhỏ có thể học được một ít chững chạc từ cô bạn.

– Giúp tôi.

– Chuyện gì mới được.

Tôi cười khì, có nhỏ giúp đỡ, hy vọng có thể thành công và làm Yuki vui một chút.



Lời kể của Yuki.

Tôi đang ngủ yên lành trên sân thượng thì cảm thấy người mình bị lay mạnh. Tôi đang mơ mình đua xe với vua bò cạp…?

– Yuki! Yuki! Yuki à!

– Chito, có chuyện gì vậy? Đến giờ về rồi hả? – tôi lồm cồm ngồi dậy. Khuôn mặt Chito bỗng chốc đem đến cho tôi cảm giác hồi hộp khó chịu. Nhỏ trông có vẻ rất lo lắng.

– Có chuyện rồi. – Chito òa khóc.



Tôi vụt chạy, mắt tôi nóng ran gần như cháy rực. Tôi không thể cầm nước mắt được nữa.

“Ren có chuyện rồi! Ban nãy hắn bị tấn công khi cố bảo vệ tớ, tớ vô dụng quá chẳng thể giúp gì được cho hắn nên cấp tốc quay về bao tin cho cậu đây! Đáng lý hắn dư sức giết được bọn chúng nhưng lúc đầu hắn chịu bị thương khi tớ bị bắt làm con tin nên hắn đang thất thế. Mau đến giúp hắn, Ren đang ở bìa rừng vẫn còn đang chống lại chúng đấy.”

Tôi chạy… chạy băng băng về phía trước. Vì quá lo nên không nhận ra có quá nhiều điểm mâu thuẫn trong câu kể của Chito.