My Lord, My God (Ⅱ)

Chương 18: Bạo động trại tập trung [1]




Vừa trở lại biệt thự, Anna liền nói với Andre:

“Thiếu tá gọi điện thoại!”

Andre kiềm chế tâm tình dao động, cởi áo khoác rồi chạy lên lầu.

“Nhanh lên nhanh lên!”

Anna đứng ở dưới lầu cười cười thúc giục Andre.

Andre cúi đầu ừ một tiếng, đỏ mặt chạy thật nhanh vào phòng ngủ.

Vừa vào cửa, Andre lập tức chạy qua bàn cầm lấy điện thoại.

“A lô……”

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của Ludwig:

“Bảo bối.”

Andre hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng nói.

“Ludwig, chừng nào anh mới trở về?”

Ludwig thấp giọng nở nụ cười.

“Khóc?”

“Rồi sao?!”Andre tức giận cãi lại.

“Soviet và chúng tôi đang giằng co, có thể sẽ còn rất lâu, em ở nhà phải nghe lời, biết không?”

Andre hét lên:

“Không muốn! Tôi muốn đi tìm anh!”

“Câm miệng!”

Ludwig đã kiềm chế giọng điệu lại, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chút không vui.

“Andre, em mới bấy nhiêu tuổi, cứ ngoan ngoãn ở nhà đi. Sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi sẽ lập tức mang em về nước.”

“Tôi không muốn ngủ một mình!”

Thanh âm Andre nức nở.

“Ludwig, đừng đánh nữa……”

“Andre, em thật sự vẫn còn con nít quá, trong chiến tranh, đất nước chính là dựa vào những quân nhân như tôi, đây là nghĩa vụ của tôi.”

Ngữ khí Ludwig bình tĩnh đến lạ.

Điều này làm cho Andre càng cảm thấy mình đúng thật vẫn còn quá con nít, nhưng Andre vẫn nhịn không được khóc nói:

“Anh trở về đi, tôi không muốn ngủ một mình……”

Ludwig còn chưa trả lời, Anna đột nhiên chạy vọt vào, bàn chân chỉ mang một chiếc giày, hai tay chống vào cạnh cửa, thần sắc kích động nói:

“Nhanh lên! Cậu Andreyevich! Mau trốn đi, đám người cộng sản bên trong trại tập trung bạo động rồi!”

Andre còn chưa kịp phản ứng, một trận tiếng súng đã quét lại đây.

“A —!”

Andre hô to một tiếng, điện thoại trên tay rớt xuống bàn.

“Anna, mau! Mau ngồi xuống!”

Andre kéo Anna đến bên cạnh, ôm Anna ngồi xổm dưới gầm bàn, điện thoại trên bàn rớt xuống đất đập trúng đầu Andre, Andre bị đau xoa xoa đầu, thấy điện thoại đã bị rớt bể.

“Bang bang bang bang —-!!”

Lại là một trận tiếng bắn phá ầm ầm, phỏng chừng là binh sĩ đảng vệ quân đang đánh nhau với đám người đảng cộng sản bạo động, đạn bay tán loạn.

Một lát sau tiếng súng mới ngừng lại.

Andre ngẩng đầu lên, thấy Charles miệng ngậm thuốc lá, trên vai khiêng một khẩu súng tự động màu đen, đi theo phía sau là một đám phi công, bọn họ đang đứng trước cửa phòng ngủ.

“Charles……?”

Andre kinh ngạc nhìn đám người Charles.

Charles nhìn chằm chằm vào Andre.

“Andre, đi cùng chúng tôi thôi, cậu bị Ludwig cầm tù lâu như vậy, thừa dịp này bỏ trốn đi. Tôi mang cậu đi tìm hồng quân Soviet, bây giờ Soviet phản công, người Đức khẳng định chịu không nổi cái thời tiết quỷ này, nhanh lên!”

Andre còn chưa kịp trả lời, hai người đàn ông bên cạnh Charles đã đi tới, kéo quần áo Andre lôi Andre đến trước mặt Charles.

“Tôi không…… A!”

Andre chưa nói hết câu, Charles đột nhiên đưa tay bịt miệng Andre, sau đó ghé sát vào tai Andre thấp giọng nói:

“Cưng à, nếu không đi với tôi, tôi cũng không dám bảo đảm chúng tôi sẽ làm ra loại chuyện không lễ phép gì với quý cô kia đâu.”

Andre lạnh lùng nhìn Charles, cuối cùng gật gật đầu. Charles buông tay che miệng Andre ra, Andre nói:

“Tôi đi với các anh.”

Charles vừa lòng gật gật đầu, sau đó lớn tiếng nói với Anna:

“Vị quý cô này, nhờ cô chuyển lời tới thiếu tá Lam Finn Ludwig đáng kính rằng sau này Andre không bao giờ muốn ở chung với hắn để bị hắn ngược đãi nữa. Hắn là sĩ quan Nazi, là tay sai của Hitler, bây giờ Andre phải trở về trong vòng tay của tổ quốc.”

Nói xong, Charles liền cúi người xuống nhấc Andre lên vai, đi khỏi cửa.

Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy cách đó không xa một đám người đảng cộng sản đang chiến đấu kịch liệt với binh sĩ trông coi trại tập trung, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

“Anh hai, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, đám người đảng cộng sản này bị điên cả rồi, bọn họ thật sự muốn liều mạng tới cùng.”

Xa xa phía trước trại tập trung không ngừng vang lên từng đợt tiếng súng ầm ĩ.

Charles gật gật đầu, khiêng Andre, giơ súng tự động một đường giết hết mười người đi ra ngoài.

………………………………………………

Nhóm người chạy như điên ra khỏi trại tập trung, phía sau chính là rừng cây.

Bởi vì đang là mùa đông, rừng cây trụi lủi không thể che được cái gì, nhưng trong rừng có nhiều cây rất cao, mặt trên tích một tầng tuyết thật dày, vì vậy che chắn cũng rất hữu hiệu.

Trên bầu trời vẫn còn đổ tuyết, bọn họ đi trên tuyết, dấu chân rất nhanh đã bị tuyết vùi lấp.

“Anh hai, bây giờ chúng ta đi hướng nào? Binh sĩ trại tập trung khẳng định sẽ nhanh chóng đuổi tới đây!” John nói.

Những người khác đều cầm súng, cảnh giác nhìn bốn phía.

“Ngài Charles, phiền ngài buông tôi xuống được không?”

Andre bất mãn nói, tư thế bị người vác trên vai làm cậu cảm thấy rất khó chịu, giống như mình là một đứa con gái vậy, Andre thật sự không thích tí nào.

Charles không nói chuyện, trực tiếp thả Andre xuống dưới.

Andre đưa tay sửa lại quần áo của mình, Charles nhếch miệng tà tà cười, nắm cằm Andre, áp sát mặt mình vào mặt Andre, thấp giọng nói:

“Gọi tôi Charles là được rồi, cưng.”

Andre nghiêng đầu qua tránh né, lạnh lùng nói:

“Đừng có gọi tôi là cưng! Tôi cảm thấy chúng ta không có cái loại quan hệ này!”

Charles nhún nhún vai.

“Vậy, cưng à, ai có cái loại quan hệ đó với cậu?”

Charles ghé sát miệng vào bên tai Andre, trầm giọng nói:

“Thiếu tá là người đàn ông của cậu phải không? Chậc, hắn là một người rất đẹp trai…… Mỗi ngày hắn làm cậu bao nhiêu lần?”

Andre đẩy Charles ra, đỏ mặt nói:

“Anh ta không phải người đàn ông của tôi! Tôi cũng không thích đàn ông!”

Andre kéo áo lên che lại cái cổ trắng nõn của mình.

“Đừng bày đặt làm như xử nữ chứ……”

Charles nhìn chằm chằm vào Andre, liếm liếm môi, thấy động tác của Andre, liền vươn tay ôm eo Andre, định hôn lên môi Andre.

Andre chán ghét né đầu qua, dùng sức đẩy mạnh Charles:

“Con mẹ anh!”

Charles sửng sốt mở to hai mắt, quay đầu nhìn nhìn John, John chỉ nhún nhún vai, mọi người đột nhiên cười rộ lên.

“Đừng cười.”

Charles đột nhiên nói một câu, biểu tình nghiêm túc nhìn nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu lấy một điếu thuốc từ trong túi tiền ra châm lửa ngậm vào miệng, giơ súng nói với các anh em bên cạnh:

“Chúng ta đi ngoại ô, nơi đó có nhà xưởng lớn nhất Moscow, là chỗ tương đối dễ ẩn nấp.”

Sau đó Charles quay đầu nhìn Andre: “Andre, thiếu tá của cậu cũng ở nơi đó đấy.”

“Sao lại đi tới đó? Tôi không muốn đi……” Andre cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.

Charles cười lạnh một tiếng, quay đầu phun một ngụm thuốc lá vào mặt Andre:

“Vậy thì phải cảm ơn thiếu tá của cậu, hắn ta thật sự là một sĩ quan chuyên nghiệp, quản lí thật nghiêm khắc, chưa bao giờ giết hại người vô tội, công nhân nhà xưởng đó cũng không có gây rối, là nơi tuyệt đối an toàn.”

Andre cúi đầu không nói lời nào, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng ngày đó Ludwig mặc quân phục chỉnh tề đứng giữa đám người – bộ dáng vừa nghiêm túc lại tao nhã.

“Được rồi, bây giờ xuất phát!”

Nói xong, Charles liền kéo cánh tay Andre, bắt đầu đi về hướng ngoại ô Moscow.

………………

Sau khi Andre đi không lâu, Anna vội vàng đứng dậy, tính gọi điện thoại cho Ludwig, kết quả phát hiện điện thoại trong phòng ngủ đã bị hỏng, liền vội vàng chạy xuống lầu dùng điện thoại trong đại sảnh.

“Sao lại thế này, Anna?”

Ludwig lạnh lùng hỏi.

Trán Anna không ngừng đổ mồ hôi, lắp bắp nói:

“Tôi rất xin lỗi, thiếu tá…… Nhưng là, nhưng là……”

“Nói nhanh lên.”

Ngữ khí Ludwig có vẻ mất kiên nhẫn.

Anna nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Thiếu tá, vừa rồi đám người cộng sản trong trại tập trung nổi loạn, bây giờ đã bị trấn áp rồi, nhưng mà, cậu Andreyevich đã bị người ta mang đi……”

“Là nó tự nguyện?”

Giọng nói Ludwig nghe không ra chút phập phồng nào, thế nhưng Anna vẫn có thể tưởng tượng ra biểu tình khủng bố hiện giờ của Ludwig.

Nhưng Anna không thể nói dối với Ludwig.

“Tôi rất xin lỗi, đúng vậy, thưa thiếu tá, cậu Andreyevich thật sự là tự nguyện, cậu ấy sẽ trở về trong vòng tay của tổ quốc.”

“Tôi biết rồi.”

Ludwig nói xong câu này liền lập tức cúp điện thoại.

Anna cầm điện thoại đứng trong đại sảnh, sửng sốt nửa ngày.

…………………………………………

Andre đi theo đám người Charles suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng tới được vùng ngoại ô.

Ngoại ô trông rất trống trải, ngoại trừ một cái nhà xưởng bỏ hoang thì không còn gì cả.

Hiện tại xung quanh ngoại ô Soviet đều có quân đội Đức đóng quân, tùy thời chuẩn bị tấn công Moscow.

Nhất là gần đây Soviet bắt đầu phản công toàn diện, cộng thêm khí lạnh Siberia cản trở, quân Đức tấn công nhiều lần cũng chưa thể chiếm được Moscow, hơn nữa còn bị tổn thất rất nhiều nhân lực.

Hitler đã hạ lệnh, bộ đội Đức sẽ không tiếp tục chiến đấu trong không khí rét lạnh này nữa, vì thế xung quanh cũng không có quá nhiều quân Đức.

Hiện tại Ludwig đóng quân ở đây, xem như là bình tĩnh.