My Love

Chương 36




Gia Thành đưa tay hất mái tóc đang rũ xuống mắt cho cậu. Cậu vẫn còn đang ngủ, nhưng không phải là vĩnh viễn như cậu đã mong muốn.

- Đại ca.....

- Suỵt.....cậu làm Ngọc Lâm thức giấc đó.

Im lặng lại tiếng tục vây lấy căn phòng này, Gia Thành đứng lên sau khi đã kéo tấm chăn lên sát cổ cậu:

- Ra ngoài hãy nói!

Trong khi đó thì ở ngôi nhà màu trắng, anh đang ngoio62 chờ cậu về. Anh cũng cậu nguyện rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi, cậu sẽ quay trờ về nhà, mà cậu còn nơi nào để đi trừ nơi này chứ? Anh muốn giải thích. Anh muốn cậu biết rằng anh không cố ý dối gạt cậu. À, anh có làm chuyện đó, có tiếp cận cậu vì nhiệm vụ, nhưng mà.....

Nghĩ kĩ lại một chút, có gì để đính chính nào? Đúng là không có gì hết. Thật tệ! Tất cả mọi chuyện đều diễn biến theo chiều hướng xấu đi. Chỉ trong phút chốc, anh và cậu chẳng còn là gì của nhau nữa. Tuyết đang rơi ngày càng nhiều. Cậu đang ở đâu giờ này nhỉ?

- Có chuyện gì?

Gia Thành đang đứng trong phòng làm việc của mình cùng với thủ hạ, tay chắp ra sau lưng.

- Chuyện tiếp theo cần làm là......

- Vậy theo kế hoạch đã đề ra, chuyện phải làm tiếp theo là gì?

- Dạ, đó là....hạ sát thất giáo đầu Thanh Long Đảng Hoàng Long.

Gia Thành quay mặt lại:

- Vậy thì làm đi, cậu còn muốn hỏi tôi thêm gì nữa? Nhớ là phải gọn gàng sạch sẽ một chút. À, nên lên kế hoạch cụ thể đi. Tôi sẽ giám sát chuyện này.

- Dạ.

- Gọi Tiểu Thành về đây! Tôi muốn nó theo bảo vệ Ngọc Lâm.

- Dạ?!? Nhưng nó chỉ mới 16 tuổi.

- Cậu thường có những đánh giá qua bề ngoài hơn là thực tài nhỉ? Cậu thấy tài năng của Ngọc Lâm rồi đầy, một xạ thủ có một không hai trên thế gian, còn Tiểu Thành là sát thủ do tôi đào tạo, cậu còn nghi ngờ sao?

- Dạ, em sẽ làm ngay.

Cánh của phòng khép lại, Gia Thành ngã người xuống ghế, tay đang man mê con dao của cậu:

- Kẻ có thể ngăn cản Ngọc Lâm trở về bên là cậu, cậu phải chết!

Tuyết đang chiếm lĩnh cả mặt đất lẫn màn đêm, có hai người đang đau khỏ, một âm mưu đen tối đang được triến khai. Tất cả đều được che đậy bởi bóng đêm....

Hôm sau vẫn do Tuyết làm chủ, cứ rơi, cứ nhuộm trắng tất cả mọi thứ mà nó có thể. Cậu đang ngồi bên một băng ghế đá, không để làm gì cả. Cậu đang nghĩ gì, không ai biết. Cậu không nói, không cười, không thờ dài, không khóc. Đấy có phải là dấu hiệu của đau khổ cực độ không? Cũng không biết. Nhưng cậu không biết là có một mối nguy hiểm đang rình rập cậu từ bên kia, cách đó chừng 10m, một họng súng đang nhắm về phía cậu, rất nhẹ nhàng và kín đáo.

"SẸT....PHỰC...."

Khẩu súng rơi xuống Tuyết, có thêm nấy giuọt máu nữa, một cô gái rời khỏi chỗ nấp, một cậu bé dáng người nhỏ xuất hiện. Cô gái nhíu mày, rõ ràng thứ vằu tấn công cô chính là con thoi bằng kim loại được nối với sợi dây thép, và chủ nhân của thứ vũ khí đó chính là cậu nhóc này. Cậu nhóc cũng có gương mặt lạnh lùng vô cảm y như cậu bây giờ. Con thoi lần nữa giơ lên, cô gái vội vàng xoay người chạy đi thật nhanh. Cậu nhóc cũng không thém đuổi theo, nó tiến tới chỗ cậu, phủi mấy bông Tuyết đang bám trên áo cậu, rồi ngồi xuống cạnh cậu. Cậu không có bất cứ hành động hay lời nói gì hết. Có lẽ cậu hiện nay cũng không ý thức được là chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình nữa.