Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 49: Vô tình chuốc oán




Thuốc của Mỹ Ngọc phường, trong bảy ngày khai trương chỉ bán cho khách quý. Mà những vị khách quý này, dùng xong không thể nói không tốt, hơn nữa còn có chút tự đắc: ta là khách quý, ta có thể dùng trước, đây chính là thân phận! Để những cô nương Hoa phố không mua được và những cô gái nhà bình thường nhìn thật ngứa mắt, thấy được ăn không được, có thể cảm thấy tốt sao?

Đến ngày khai trướng thứ tám của Mỹ Ngọc phường, gà vừa gáy sáng là Thủy Thanh Vân liền vội vã đứng dậy. Cô nhớ hôm qua Điền Tiểu Bảo dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, nói với cô: "Ngày mai ngươi mở cửa nhất định phải chuẩn bị thật tốt, đừng bị dọa tới ngốc. . . . . ."

Đại môn mở rộng.

Thủy Thanh Vân nhìn vô số oanh oanh yến yến trước mắt bỗng chốc ùa vào cửa hàng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: "Điền Tiểu Bảo, ngươi đúng rồi. . . . . ."

Năm nữ nhân viên cộng thêm Tiểu Ngọc, sáu cái miệng mười hai cái tay loay hoay mãi không có thời gian nghỉ ngơi. Trong nháy mắt, hàng tồn kho cũng không còn!

Hơn một tháng trước lúc Thanh Tâm đường vừa mở cửa bán Mỹ Ngọc dược cao, cũng đã từng rầm rộ như vậy. Nhưng đối với những y quán khác tung ra sản phẩm mới ra thị trường, đã thật lâu rồi không có sự kiện náo nhiệt như vậy, mà tiêu thụ hôm nay so với tháng trước, nhanh hơn một giờ rưỡi!

Tại sao vậy chứ? Bởi vì Mỹ Ngọc phường "Nổi danh" rồi, các cô nương mua dược cao ở đây cũng được hãnh diện. Có lẽ thuốc ở những y quán khác không tồi, nhưng mà. . . . . . Nói cho cùng, cũng không có thể diện bằng mua hàng ở Mỹ Ngọc phường.

Đây chính là "Hiệu ứng nhãn hiệu" .

Thích Thăng và Tống Tiềm đối với phương pháp bán hàng của Tiểu Ngọc thật sự đã bội phục sát đất. Có thể đem mười mấy văn tiền vốn gì đó bán được mấy trăm văn, còn làm cho người ta cam tâm tình nguyện vui vui mừng mừng đi mua hàng, thật sự là hiếm thấy!

Ngay cả Chu Gia Nhi nghe được chuyện của Mỹ Ngọc phường, cũng vô cùng kinh ngạc. Ai có thể nghĩ tới Tống gia tiểu nương tử nhỏ bé yếu ớt đó, lại có mưu kế hay như vậy? Lúc nàng đến Thanh Tâm đường hốt thuốc cho phụ thân, nhìn thấy trước cửa Mỹ Ngọc phường náo nhiệt như vậy, suy nghĩ một chút nhưng không đi vào. Mình mặt nam trang đi mua mỹ phẩm, cũng quá kỳ quái.

"Chi Vấn, các ngươi buôn bán thật không tệ." Chu Gia Nhi ở Thanh Tâm đường ngồi chờ Điền Tiểu Bảo bốc thuốc, Thích Thăng vừa lúc khám xong một bệnh nhân, cũng tới ngồi tiếp nàng.

"Đúng vậy, nàng ấy. . . . . . Đầu óc thật láu lỉnh." Thích Thăng lại hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại tự tới đây bốc thuốc? Tùy tiện nhờ một học sinh nào đó là được, ngươi chạy đến không sợ mệt sao?"

Chu Gia Nhi cười nói: "Đến thư cục mua quyển sách. Ngươi gần đây bận rộn như vậy, khẳng định không có đọc sách đúng không? Để phụ thân ta biết, nhất định gõ đầu ngươi."

Thích Thăng cười khổ nói: "Tục vụ phồn mang. . . . . . Ai. Đừng nói đọc sách, ta luyện chữ cũng không có thời gian. Gần đây muốn vẽ tranh cũng không vẽ được. . . . . ."

"Vẽ cái gì?" Chu Gia nhận lấy túi thuốc Điền Tiểu Bảo đưa, thuận miệng hỏi.

"Vẽ tranh nử sử. . . . . . Đúng rồi!" Hai mắt Thích Thăng đột nhiên sáng rỡ, cười hắc hắc nói: "Gia Nhi, ta biết ngươi vẽ là đẹp nhất, từ nhỏ cha ngươi đã dùng tranh ngươi vẽ làm mẫu cho ta. . . . . ."

Chu Gia Nhi nhìn ánh mắt Thích Thăng, có một dự cảm không tốt lắm.

"Làm gì?"

Thích Thăng nói: "Vẽ dùm ta đi, van ngươi, ta sắp bị phụ nhân Tống gia đó nhạo báng chết, nàng cứ nói ta vẽ không có linh khí. . . . . ."

"Ngươi vẽ vốn là không có linh khí." Chu Gia Nhi đàng khách khí đạp thêm cho y một cước. Bọn họ từ nhỏ cùng lớn lên trong thư quán, từ trước đến giờ đều nói chuyện trực tiếp như vậy.

"Gia Nhi. . . . . . Dầu gì ta cũng là sư huynh của ngươi đúng không?" Thích Thăng xụ mặt xuống." Tống gia nương tử nhờ ta vẽ một bức Tú Tâm cô nương, vẽ tiếp một bức Hải Đường cô nương, ta làm thế nào cũng vẽ không tốt, ngươi giúp ta một chút đi. . . . . ." (Thích đại phu của ta cute quá @_@)

"Miễn bàn!" Chu Gia Nhi sắc mặt rét lạnh, đứng lên nói."Nguyệt Minh, chúng ta đi."

Thích Thăng còn không kịp kéo nàng, Chu Gia Nhi đã bước nhanh ra khỏi Thanh Tâm đường.

Thích Thăng bất đắc dĩ nhìn về bóng lưng Chu Gia lắc đầu, ai, Gia Nhi từ nhỏ có thành kiến với các cô nương Hoa phố, y cũng không có cách nào.

Trùng hợp Tiểu Ngọc đi vào Thanh Tâm đường, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, hỏi Thích Thăng: "Thư sinh vừa rồi mặt hầm hầm chạy ra là Gia Nhi à?"

Thích Thăng nói: "Chính là nó. Ta muốn nhờ nó giúp vẽ tranh cho Tú Tâm, nó liền tức giận. . . . . . Ha, tiểu cô nương này thật khó chịu mà."

Tiểu Ngọc cười không ngừng, thật ra thì Chu Gia Nhi so với nàng còn muốn lớn hơn, ở thời bây giờ không tính là tiểu cô nương, chẳng biết tại sao còn chưa xuất giá."Gia Nhi vẽ đẹp lắm à?"

"Đương nhiên, rất nhiều nhân vật có danh tiếng đều từng khen ngợi. So với ta càng tài giỏi hơn!"

Tiểu Ngọc vỗ vai y một cái: "Tài giỏi hơn ngươi. . . . . . Vậy thì có gì lạ đâu?"

Thích Thăng cười hì hì, một chút cũng không để ý. Tiểu Ngọc suy tư một hồi, hơi mỉm cười nói: "Vậy ta sẽ nghĩ cách thuyết phục nàng, phụ nữ với phụ nữ dễ nói chuyện."

"Nàng có thể đi sao? Mỹ Ngọc phường bên kia rất bận rộn."

"Ừ, buôn bán không tệ, có điều đứa nhỏ Thanh Vân này rất có năng lực, ta nghĩ nó có thể quản lí tốt. . . . . . Đúng rồi, ta bán thêm chút phấn bột và phấn nước, lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm đâu. Ta tới đây thúc giục ngươi bảo công nhân mau làm xong hàng hóa, bên kia ta sắp hết hàng rồi." Tiểu Ngọc càng nghĩ càng vui vẻ, nếu mỹ phẩm dưỡng da bán chạy, làm sao không tranh thủ cơ hội bán đồ trang điểm chứ? He he, kinh doanh đa ngành mới thu lợi lớn chứ sao.

Thích Thăng nghe nói chuyện này, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, chân mày không khỏi nhăn lại.

Tiểu Ngọc tỉ mỉ chú ý biến hóa nét mặt của Thích Thăng, trong lòng vừa động, vội hỏi: "Thế nào?"

Thích Thăng thở dài một tiếng, dặn dò Điền Tiểu Bảo trông coi tiệm thuốc, bảo Tiểu Ngọc đi ra sau hậu viện.

Tiểu Ngọc hơi chần chờ, Thích Thăng quay đầu lại nhìn thấy nàng trù trừ, mặc dù đangbuồn cũng không nhịn được mỉm cười: "Sao lại không dám, sợ ta ăn nàng à?"

Tiểu Ngọc có chút thẹn thùng, mở to mắt không nói gì, cất bước đuổi theo. Không biết sao, gần đây cách Thích Thăng nói chuyện với nàng có chút thay đổi. Nàng cũng biết khác biệt ở chỗ nào, chẳng qua là. . . . . . Giống như, lúc trước hắn đối với nàng rất hiền hoà, nhưng bây giờ hình như thân mật rất nhiều. Ai, trai đẹp phóng điện rất có lực sát thương, may mắn diện mạo Thiên Thành nhà chúng ta cũng tốt, chỉ cần xóa hết sẹo thì cũng là một mỹ nam, sẽ không thua kém Thích Thăng đâu.

Hai người tới sân vườn ở hậu viện, Thích Thăng cũng không tiện mời nàng vào nhà, dù sao cô nam quả nữ cùng ở một phòng, nói ra khó nghe. Hắn nói với Tiểu Ngọc: "Nàng muốn bán son phấn, sao lại không thương lượng với ta?"

Tiểu Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thích Thăng, cảm thấy có chút không ổn. Nhớ tới cũng đúng, Mỹ Ngọc phường trên danh nghĩa cũng là sản nghiệp của Thích Thăng, mình tự tiện chủ trương quả thật không tốt lắm. Nàng ấp úng hỏi: "Cái đó. . . . . . Có vấn đề gì không?"

"Vấn đề. . . . . . Quá lớn!" Giọng Thích Thăng một chút cũng không giống đang nói đùa.

"Nàng còn nhớ những tên côn đồ lần trước tới gây chuyện sao?" Thích Thăng hỏi.

"Nhớ a. Ngươi là nói. . . . . . Có người để mắt việc buôn bán của chúng ta?" Tiểu Ngọc bừng tỉnh ra.

Thích Thăng nói: "Đúng. Trước đó vài ngày chúng ta bán Mỹ Ngọc dược cao được rất nhiều đồng nghiệp để ý, tranh nhau bắt chước, đây là tiếp theo. Nhưng bây giờ Mỹ Ngọc phường và Thanh Tâm đường của ta là một, Mỹ Ngọc phường buôn bán tốt, danh tiếng Thanh Tâm đường cũng lớn hơn. . . . . . Có người không muốn thấy Thanh Tâm đường ngày càng lớn mạnh, cho nên mới có một màn ngày đó. Từ ngày đó đến nay yên ổn không ít. . . . . . Nhưng ta nghĩ hắn sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy."

"Người nọ là ai?" Tiểu Ngọc nhìn ra Thích Thăng có chút nội tình không cho nàng biết.

Thích Thăng nói: "Ta còn chưa dám xác định, nhưng có lẽ không đúng thì cũng không sai bao nhiêu! Chờ ta có chứng cớ xác thực, mới có thể nói cho nàng biết."

Tiểu Ngọc có chút bất mãn: "Ngươi thật giống như có rất nhiều bí mật nhỏ nha? Cái này cũng không thể nói, cái đó cũng không thể nói —— ngay cả ngươi biết võ công cũng muốn che che giấu giấu, hừ. Được rồi, không nói thì không nói, vậy ta bán son phấn lại có vấn đề gì?"

"Nàng vẫn không rõ?" Thích Thăng lắc đầu một cái, "Chúng ta đã có một kẻ thù, bây giờ nàng lại đang tạo ra một kẻ thù khác."

"Có nghiêm trọng như vậy không?" Tiểu Ngọc giật mình, "Ngươi là nói —— son phấn của ta bán chạy, cũng sẽ đắc tội người bán son phấn, đúng không?"

Thích Thăng không trả lời, hắn biết Tiểu Ngọc đã ngộ ra ẩn ý trong đó.

Tiểu Ngọc tỉnh táo ngẫm lại lời Thích Thăng, nghĩ thầm quả thật như thế.

Mỗi một ngành, luôn có lão đại trong nghề, bọn họ như ngồi trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống, lúc nào cũng chú ý xem có ai muốn chiếm vị trí của họ hay không. Một khi phát hiện có người sắp leo lên đầu mình, sẽ dùng hết sức dìm người mới xuống, dùng mọi thủ đoạn giữ vững vị trí của mình.

Thích Thăng nói không sai, Mỹ Ngọc dược cao bán chạy, Thanh Tâm đường buôn bán cũng càng ngày càng tốt, hơn nữa gần đây Thích Thăng được rất nhiều người nhà quyền quý mời tới chẩn bệnh, chứng minh danh tiếng của hắn cũng càng lúc càng lớn. Đã có người tới cửa gây chuyện, chứng tỏ có người không muốn thấy Thích Thăng thành công.

Mỹ Ngọc phường bây giờ buôn bán tốt như vậy, ngay cả son phấn nàng nhất thời nổi hứng bán cũng được rất nhiều, kia. . . . . . chắc là sẽ làm đồng nghiệp trong nghề cảnh giác rồi.

Không trách được người ta nói, thương trường như chiến trường!

Tiểu Ngọc vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Thích Thăng: "Ta cũng chỉ là muốn buôn bán nhỏ kiếm chút tiền mua thức ăn, vậy mà không cẩn thận gặp phải kẻ thù rồi sao?"

Thích Thăng bị vẻ mặt của Tiểu Ngọc chọc cười, Tiểu Ngọc hờn trách nói: "Ta đang rầu rĩ rất nghiêm túc, không được cười nữa!"

"Được được được, không cười, ha, không cười. Vậy bây giờ nàng định làm thế nào? Còn tiếp tục bán son phấn sao?" Thích Thăng cố ý nhắc nhở Tiểu Ngọc, chính là muốn nàng trước mắt đừng bán son phấn, tránh lâm vào tình trạng bốn bề thọ địch. Hắn cũng đang tìm cách, như thế nào mới làm những người tới gây sự kia biến mất? Còn con hổ mặt cười kia nữa. . . . . .

Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, nói: "Ta tất nhiên phải bán!"

"Còn bán?"

"Dĩ nhiên!" Tiểu Ngọc nói, "Ngươi biết một buổi sáng ta bán những thứ son phấn kia đã kiếm bao nhiêu tiền không? Mười quan tiền! Kiếm tiền thuận lợi như vậy mà bỏ qua, đó không phải là thịt đến miệng vẫn ăn không được ? Ta đau lòng nha. . . . . ."

"Vậy nàng không sợ. . . . . ."

Tiểu Ngọc thẳng thắn nói: "Sợ nha, nhưng mà. . . . . . Bởi vì sợ mà không làm ăn, đó không phải là tính cách của ta." Nàng đột nhiên siết chặt tay nói một câu làm Thích Thăng không hiểu nổi:

"Để cho giông tố mạnh hơn chút nữa đi!"