Mỹ Nhân Đá

Chương 112: Cuộc chiến (2)




Cô bé càng ôm thì đứa bé trai càng vùng mạnh ra. Nó ghét ai chạm vào nó song cử chỉ rõ ràng đối với cô bé có gượng nhẹ hơn. Nó nhận biết được, làm cô bé bị đau thì mình cũng đau. Sát Tinh ôm lấy cô bé nhỏ. Là con gái, đáng yêu là thế. Khi sinh ra có lẽ sẽ được người khác yêu thương rất nhiều:

- Em bé… Có sợ đau không?

Sát Tinh không nhìn rõ đôi mắt cô bé trong bóng tối. Chỉ cảm nhận thấy cô bé hơi run lên một chút, rồi sau đó là câu trả lời dứt khoát:

- Không sợ…

- Em có sợ mẹ mình đau không?

- Sợ chứ - Cô bé thẳng người lên, vội vã trả lời - Sợ lắm…

- Đứa bé đó sẽ làm mẹ em đau hơn nữa. Anh giúp em nhé?

- Giúp chuyện gì ạ?

- Anh sẽ… giúp ba mẹ em loại bỏ nó. Em còn lại một mình, khi ra đời cĩng sẽ được yêu thương hơn. Em thấy sao?

- Anh… anh là người xấu… - Cô bé lùi lại - Đi đi! Tôi ghét anh… Ghét anh lắm!

Bàn tay nhỏ xíu đẩy vào người hắn. Cô bé lùi ra xa. Càng lúc càng gần hơn với đứa trẻ kia. Nó thì lại đang gầm gừ. Đôi tay đã mọc ra vuốt nhọn…

- Á!

Tấm thân bé nhỏ bị đánh mạnh, văng về phía trước. Cùng lúc đó, Nương Tiên cũng hét lên thất thanh, ngã sóng xoài xuống đất. Máu rỉ ra. Chiếc váy hoa của cô nhuộm đỏ. Thiệu Khải Đăng hoảng hốt cuống cuồng:

- Tiểu Tiên, em sao vậy? Tiểu Tiên…

Có tiếng Sát Tinh cười khẽ, mang đầy vẻ chế nhạo chua cay:

- Ngươi trăm mưu ngàn kế để tiếp thêm sức mạnh cho đứa con trong bụng nhằm tiêu diệt ta. Ta thì chưa biến mất song cái hạnh phúc làm cha, ngươi có lẽ sẽ không bao giờ nếm được nữa rồi.

Hơi thở của Thiệu Khải Đăng nặng nề trong lúc giọng Sát Tinh lại vô cùng bình thản:

- Đứa trẻ trong bụng này giống ngươi lắm. Ra tay vô cùng tàn nhẫn, không cần quan tâm hậu quả. Nó chỉ dẹp đi những thứ cản đường nó, mặc cho đó là ai.

Nên nó không ngần ngại tấn công cô bé. Đau chỉ một chút, đối với một kẻ không sợ phải chết như nó, cái đau đó có là gì? Sát Tinh lùi lại. So về vận động tay chân, hắn không giỏi lắm. Đứa bé không lý trí này chắc chắn đã xem hắn là đối tượng “tập luyện” cho thuần thục những trò vui vẻ, mang mạng sống người khác làm một vật giải khuây. Bên ngoài, tay Thiệu Khải Đăng nắm chặt lại. Nương Tiên quan trọng hơn mọi thứ. Bây giờ không cần phải dùng Huyết Phù làm gì nữa. Con tuy cũng quý, mất nó hắn cũng vô cùng đau đớn nhưng nếu nó ra đời trong sự tổn thương của Nương Tiên và những người khác, tốt nhất cũng là không nên có mặt làm gì. Hắn rạch tay, để máu nhỏ vào chén. Bên cạnh là một con sâu đang cựa quậy. Nó mang dòng máu của hắn, sẽ lại là một loại thuốc độc. Thiệu Khải Đăng không lùi nữa. Đứa trẻ không có lý trí, nhưng có lẽ cũng nghe được mọi lời nói. Để lâu hơn, nó có thể kết hợp cùng tên đó gây nên nhiều chuyện nữa. Lúc đó có muốn diệt đi cũng lắm điều phiền phức, có thể làm Nương Tiên tổn thương càng sâu nặng thêm hơn.

Cô bé bỗng nhiên lại ôm chặt lấy người phía trước. Gương mặt xinh đẹp nhăn lại vì đau đớn, giọng run run:

- Đừng đánh nữa. Mẹ sẽ đau chết mất. Đừng!

Cùng lúc đó, Sát Tinh cũng cảm nhận trong bụng Nương Tiên có thay đổi. Lại một luồng khí ấm áp len vào. Đứa con trai toàn thân ửng đỏ, hai hốc mắt cũng như đang phát sáng. Miệng nó thốt lên những tiếng gầm gừ. Một con vật kinh khiếp bỗng dưng xuất hiện trước mặt cả ba. Cô bé nhỏ sợ hãi, nắm lấy tay Sát Tinh, run rẩy:

- Làm ơn, àm ơn cứu với. Ca sẽ không chịu nổi cái vật đó. Cứu với!

Bọn nó biết cái vật phía trước là gì? Rõ ràng con bé này đã sớm hình dung được nguy hiểm. Lúc Sát Tinh rời bụng Nương Tiên, cái bào thai này chỉ là một khối thịt. Khi trở về nó đã có trí khôn, lại còn tách làm hai nửa. Trong thời gian vắng mặt của hắn, tại đây đã có những biến đổi nào?

- Giúp thế nào? Giết chết hắn nhé!

- Không được. - Cô bé con nước mắt lưng tròng - Ca đã thê thảm lắm rồi. Ca bị nhiễm máu của cha. Con quái này nữa, sẽ làm ca nổi điên lên. Chắc chắn nó sẽ hại chết ca. Anh làm ơn, làm ơn giết nó đi.

- Ta không có khả năng đó. Em thấy đó, ta rất yếu mà.

- Không… anh có mà… - Cô bé lại nức nở - Anh tự do ra ngoài được. Anh có thể nói chuyện được với cha. Cứu với!

Sát Tinh vuốt nhẹ gương mặt bầu bĩnh của cô bé. Nó chân thật, mềm mịn trong tay hắn. Những giọt nước mắt này mới chỉ là một bào thai mà đã biết khóc vậy sao? Hắn đưa tay lên, nhắm thẳng vào con vật đó. Con vật dài ngoằng gớm ghiếc đang lườm lườm hướng về phía tên con trai. Một đòn tấn công bất thình lình, đập mạnh vào cô con gái nhỏ. Thân hình bé bỏng văng ra xa. Sát Tinh dùng hết sức. Đó là một đòn trí mạng. Từ cái thân xác bé xíu đó, một luồng sương mờ mờ ảo ảo. Tuy không nhận rõ nhưng Sát Tinh vẫn tin, mình phán đoán không sai:

- Con của Thiệu Khải Đăng quả nhiên lợi hại. Ngươi định lợi dụng ta đối phó với Huyết Phù, sau đó trong cái lớp của một cô bé ngây thơ, trong sáng sẽ cho ta lại một đòn trí mạng để thuận lợi ra đời. Mưu kế không phải là không tốt… Nhưng với một kẻ vốn sống bằng mưu tính, cách thức đó chưa đủ gian xảo để lừa ta đâu…