Mỹ Nhân Đá

Chương 87: Trách nhiệm




Tất cả sinh mạng đều quan trọng. Thần tiên, yêu quái hay con người. Thiên đế cũng trách mình quá chậm chân. Người không kịp ra tay can thiệp khi bọn người trừ tà đó xuống tay giết rắn. Song, lại không thể nhìn họ chết. Giết và trả đũa người giết đồng loại, bao giờ mới giải quyết xong thù hận giữa người - yêu? Song, thiên đế cũng chỉ có một mình - đơn lẻ. Người không thể bỏ lại việc dẹp an một cuộc tắm máu của yêu tinh đối với một ngôi làng bé nhỏ trong một thời không khác, đành bất lực nhìn những yêu tinh nhỏ nhoi quằn người trong pháp thuật của những kẻ trừ tà. Máu dâng trào trong miệng, thiên đế vẫn phải làm trách nhiệm của mình. Chỉ còn một hơi thở, vẫn phải đứng vững mà tiếp tục:

- Tiểu Phụng, gã Thi Quỷ đó không đùa đâu. Năng lực của gã rất mạnh.

- Hiểu rồi…

Một luồng sáng vụt lên. Thi Quỷ đến từ bóng tối, chắc sẽ sợ ánh sáng. Phượng hoàng là một loại ánh sáng của thiên giới, rực rỡ và tinh khiết, có thể đẩy lùi tất cả những u ám tối tăm về chốn hư không. Nhưng trong giờ phút này, ánh sáng đó lại vô cùng tai hại.

- Nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại. Tiêu rồi…

Cựu thiên đế nhận ra thì đã muộn. Trời ạ, bọn chúng không biết, trăng tròn vành vạnh trên cao chính là thân xác ngày xưa của Thi Quỷ. Được ánh sáng thiên giới tiếp thêm sức mạnh, Thi Quỷ tìm lại được năng lực trọn vẹn của mình, sẽ càng lợi hại gấp bội phần. Chuyện này… chỉ có mình hắn và cha biết. Cha thì đã hòa vào với đất trời, còn hắn - vốn là một kẻ vô trách nhiệm, cũng đã quên mất chuyện phải nói lại với người khác biết bí mật này. Ánh sáng chiếu vào Thi Quỷ, tạo ra xung quanh hắn một luồng sáng bạc, rực rỡ, cao dần, nâng thân thể Thi Quỷ lên cao. Lớp vỏ Diệp Vũ Tường bị bóc trần, biến mất. Da thịt nát vụn, nửa gương mặt biến dạng, chẳng ra hình hài. Ánh sáng chiếu tới những phần khiếm khuyết, đắp lên mặt hắn thứ xương thịt của tự nhiên.Gương mặt thành hình, những vết xấu xa từ từ biến mất. Tóc của hắn cũng đã đổi màu, trắng toát, bàng bạc. Chỉ có đôi mắt là vẫn vậy, tĩnh lặng, ưu sầu. Tay Thi Quỷ vung lên… Một luồng sáng còn chói mắt hơi hướng về phía đám người trừ tà đang kinh ngạc không rời mắt nổi cảnh tượng dị thường. Cùng lúc đó, một luồng kình lực cũng nhắm hướng thiên đế mà xô tới. Tuy nhiên, trong đó không có sát khí. Thi Quỷ - sau bao năm khi hồi phục nguyên hình không hề mất đi lý trí. Có tiến bộ hơn lần trước rồi. Dù có trúng đòn đó, thiên đế cũng không tổn thương nặng. Nó chỉ là câu cảnh cáo nhẹ nhàng.

- Rầm…

Tiếng vang chấn động cả đất trời. Màn bụi mù mịt… Khi mọi người định thần nhìn lại trên mặt đất trơ trọi bóng người, cây cỏ cũng không còn. Đám người trừ tà vẫn còn đứng trơ trơ trên đất. Trước họ là thiên đế. Máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo trắng phau. Giọng thì thào mệt mỏi:

- Ta van ngươi… Một trong số chúng sẽ là tổ tiên của người làm thay đổi thời không này với một phát minh vĩ đại. Hắn không được chết, tiến trình tiến hóa của nhân loại không được.

Trách nhiệm, trách nhiệm đến phút cuối cùng dù phải đánh đổi bằng hồn phi phách tán, vạn kiếp không được siêu sinh. Làm thiên đế là gánh trên vai muôn ngàn trách nhiệm. Đôi lúc cái gánh ấy rất nặng, nặng đến mức khiến người ta ngộp thở nhưng lại không thể bỏ đi, không thể trốn tránh bởi sẽ không ai chịu đựng cho mình. Cựu thiên đến tuy là vô trách nhiệm, song không phải là kẻ nhẫn tâm. Đã chuẩn bị hóa thân để ngăn chặn. Dù sao cũng chỉ cần qua mặt được Tiểu Tà Tà. Thiệu Khải Đăng bất ngờ xuất hiện nơi đấu trường. Đây là phụ thân cua Nương Tiên, không thể không cứu. Hơn nữa, hắn cũng có một vài tính toán khác:

- Rầm…

Cả hai đều bị đẩy bật ra sau. Thiệu Khải Đăng xua tay khi Thi Quỷ không nói không rằng tiến tới:

- Đừng nên giết chúng. Chúng ta cần làm rõ một số việc.

- Người chết… vốn không cần truy cứu gì nữa.

- Ậy… - Thiệu Khải Đăng nhướng mày - Đám trừ tà này chỉ là một chi của gia tộc mấy ngàn người. Ngươi giết hết nổi chúng sao?

Thi Quỷ thu hồi móng vuốt, lắng nghe:

- Bọn ngươi không thể chỉ tình cờ hẹn tụ tập ở đây được. - Thiệu Khải Đăng từ từ tiến tới chỗ họ - Nói cho ta biết… Tại sao lại đến đây?

Người trước mặt này không tỏa ra yêu khí. Toàn thân đều có mùi vị của con người. Song sức mạnh của hắn, một đòn lúc nãy đã nói lên tất cả. Nghe đồn Thi Quỷ năng lực vô hạn, có thể chọi lại hắn ta, quả là rất phi thường.

- Nói!

Bọn chúng đều im lặng, khiến Thiệu Khải Đăng nổi máu:

- Cha mẹ các ngươi không dạy khi nói chuyện với người khác, không được tỏ ra bất lịch sự à?

Vẫn không trò chuyện. Chúng khinh thường yêu quái, cho yêu quái là thứ hạ đẳng trong trời đất. Bọn yêu quái chỉ là quái vật hại người:

- Một đám “bất lịch sự”. Đã thế, ta không khách sáo nữa.

Thiệu Khải Đăng cúi xuống bên một sát thủ nữ. Tối ngày sống trong nhà nên làn da không bắt nắng, đẹp vô cùng:

- Ngươi nói cho ta nghe!

- Không…

Bàn tay mạnh bạo bóp cằm cô gái, hắn thản nhiên:

- Đừng tưởng chuyện các ngươi theo chân lũ rắn đến đây là ta không biết. Muốn một lần giết chết hết bọn à?

Vẫn không nói nhưng nét mặt đã thoáng tái đi, Thiệu Khải Đăng cười nhẹ:

- Các ngươi không biết tới số rắn tham gia vào lần này là bao nhiêu nên chắc chắn đã chia nhiều toán để truy đuổi. Sẽ gặp nhau ở chỗ nào?

Cô gái cắn chặt môi, không nói. Thiệu Khải Đăng cũng không buồn hỏi han thêm. Hắn cũng chỉ cần có thế. Tuy miệng không nói ra nhưng đầu cô ta đã thoáng nghĩ qua, chỉ thế là đủ rồi. Thiệu Khải Đăng có khả năng đọc được những suy nghĩ trong đầu người khác, tuy nhiên loại năng lực này không kéo dài lâu được, chỉ khoảng vài phút. Trong hoàn cảnh này, nó lại có tác dụng không ngờ.

- Chúng ta sẽ đến vịnh Thanh Thủy. Diệt cỏ phải diệt tận gốc là ở chỗ đó.

Cả hai thiên đế đều chợt hiểu ra mục đích của hắn. Thiên đế đương nhiệm hoảng hốt:

- Ý ngươi muốn… Không được… Không thể giết người.

- Ta biết cái câu tiếp theo của ngươi là gì rồi. “Dù là một sinh mạng cũng không được làm thương tổn”. Nghe mà muốn ói. Ta không giết chúng. Ta chỉ tước đi năng lực của chúng, cho cả đám trở thành một lũ người bình thường.

Cả đám người trừ tà đều chấn động. Tước đi năng lực, có khác nào giết họ đi.

- Không được… - Thiên đế cũng không đồng tình với điều đó - Lúc đó yêu quái sẽ…

- Lũ thiên giới các ngươi ngoài việc hô hào, giáo huấn thiên hạ không lẽ lại không can thiệp sao? Mà yêu quái - Thiệu Khải Đăng chợt như nhìn thấy hình ảnh Phạm Vĩnh Kỳ đứng trước mình với đám hồ yêu lít nhít - Ta nghĩ, ngoài một số tên điên khùng, đa số đều mong muốn sống yên ổn bên dòng tộc mình. Loài người mới là loài hiếu chiến nhất. Đám trừ tà kia chẳng hạn, vì một yêu quái gây tội ác, chúng giết bao nhiêu sinh linh vô tội khác. Yêu quái cũng muốn sống, cách để sống tốt nhất là… giết hết những mầm họa xung quanh mình, chúng không sai. Thiệu Khải Đăng luôn che giấu con người mình. Đôi khi hắn như một đứa trẻ, song, chẳng yêu quái nào tồn tại hàng thế kỷ mà lại non nớt cả. Bề ngoài trẻ con đó là để che giấu một nội tâm cũng đầy sóng gió. Nó không nhớ về cha, cứ thản nhiên trong những trò đùa cợt có lẽ sẽ tốt hơn. Thiệu Khải Đăng giơ bàn tay cũng đã hiện lên những vuốt nhọn mọc dài:

- Quyết định thế nhé. Ta sẽ đến Vịnh Thanh Thủy. Rất nhanh thôi!