Mỹ Nhân Đá

Chương 97: Chuyện hai người




Loạn… mọi thứ càng lúc càng không nằm trong tầm kiểm soát của thần số phận. Chỉ trong một thời gian ngắn Huyết Ma, Thi Quỷ rồi bây giờ là Sát Tinh xuất hiện nhưng với Sát Tinh, thiên đế mới có vẻ rành rẽ. Bản thân một kẻ đã sống hàng nghìn năm tháng, thần số phận đều chưa nhìn thấy Sát Tinh xuất hiện. Hắn là ai? Lợi hại thế nào? Sát Tinh là thứ sinh vật không ai nhìn thấy. Khác với Huyết Ma, Thi Quỷ tuy giết người như ngóe nhưng không quan tâm tới sự tranh giành trên dương thế. Những sinh vật của máu và giết chóc ấy chỉ lặng lẽ sống trong góc lặng cuộc đời. Sát Tinh là một thứ mơ hồ hơn. Nhưng nó là có thật. Sức tàn phá của nó không chỉ là một vài cá thể, không chỉ là cái chết tức thời mà là một quá trình phá hoại lâu dài. Nếu để Sát Tinh tồn tại, kết cuộc của thế giới chỉ là cái chết. Sinh vật đó là ngọn nguồn tai họa. Tuy nhiên, chẳng ai kể cả thần số phận biết được nó đang ở đâu, đang tồn tại trong hình ảnh vật hay người?

- Khi ta biến mất ngươi đã tìm thiên đế mới bằng cách nào vậy? Ngươi có xem xét kỹ thân phận của hắn, có đơn giản chỉ là con trai của Bạch Xà?

Thần số phận không quay đầu nhìn lại nhưng vẫn biết ai đang đứng sau mình. Cảm giác không giống như tưởng tượng. Cả hai đã sống chung hàng nghìn năm tháng, khi mất hắn, đã từng cảm thấy hụt hẫng và trống trải. Đôi khi không muốn làm việc nữa, chỉ muốn nhắm mắt thả mình theo một giấc ngủ dài. Song bây giờ kẻ kia còn sống, ngài không vui mừng, không thảng thốt hay là bởi hy vọng ấy chưa bao giờ tắt. Kẻ vô trách nhiệm muôn đời vẫn là vô trách nhiệm, có cơ hội hẳn là đã trốn mất rồi!

- Ta phải chọn lựa chỉ một mình. Ta chỉ biết hắn là con của Bạch Xà, là một giống lai có sức mạnh hủy hoại. Ta không muốn hắn làm tổn hại nhân gian mà chúng ta từng có nhiều kỷ niệm. Năng lực ta chỉ là sắp xếp vận mệnh cho con người nhỏ bé còn các sinh vật huyền ảo khác, vốn chẳng có quyền. Không giống như ngươi, có quyền nhưng không bao giờ dùng tới nó, chỉ thích sống cho một mình mình.

- Tiểu Tà Tà…

Cựu thiên đế lặng lẽ nhìn người bạn cũ. Chiếc áo đỏ màu sến rện này là hắn một hai bảo Tiểu Tà Tà phải mặc. Vì trên thiên giới chỉ có 2 người rất buồn chán, hắn muốn tìm cái gì đó có màu sắc vui nhộn một chút mà chơi. Tiểu Tà Tà trở thành đối tượng cho mọi trò thử nghiệm xua đi buồn tẻ. Miệng càu nhàu, tâm không vui nhưng chưa bao giờ từ chối những yêu cầu dù là quá đáng nhất của thiên đế, đủ hiểu trong lòng thần số phận vị trí của mình quan trọng thế nào:

- Ta không thích gọi vậy. Ngươi bây giờ không liên quan đến thiên giới nữa, nếu muốn nói chuyện có thể gọi là đại nhân, đại huynh hay đại ngốc là được rồi.

Giọng điệu tuy lạnh nhạt nhưng lại có phần như đang giận dỗi. Cựu thiên đế cười cười:

- Đại ngốc…

- Ngươi…

Phượng hoàng nhìn hai người mà ngán ngẩm. Bây giờ đã là lúc nào rồi?

- Hai người làm ơn dẹp chuyện đó đi chút đi! Nhìn phía dưới kìa…

Phạm Vĩnh Kỳ đang chống đỡ những đòn tấn công liên tục của thiên đế. Mục tiêu đương nhiên là Nương Tiên đang sợ hãi cùng Khiết Nhi nép vào một góc.

- Ngài định làm gì để lấy nó ra khỏi người phu nhân? Cô ấy sẽ chết nếu đứa bé đó…

- Tiểu Nương Tiên là đá. Và cũng do chính tay ta tạo ra. Ta có thể lại tạo nên một Nương Tiên khác.

- Ngài…

Phạm Vĩnh Kỳ rùng mình trước ánh mắt lộ rõ sát khí ấy. Hắn cũng thừa biết năng lực bản thân vốn không đủ để chống trả lại người đứng đầu tam giới. Song, dù có liều cũng không thể để phu nhân gặp chuyện gì.

- Mẹ kiếp! Chuyện gì?

Thiệu Khải Đăng vừa trở lại. Nhìn thấy tình thế trước mắt, hắn nhanh chóng nhảy vào cuộc, vừa lúc một đạo lực nặng nghìn cân bổ xuống người Phạm Vĩnh Kỳ.

- Tiểu Kỳ Kỳ…

Phạm Vĩnh Kỳ bị ném sang một bên. Móng vuốt của Thiệu Khải Đăng cũng đã bật ra. Hắn vừa lãnh trọn đòn tấn công ấy, nhưng có lẽ không ảnh hưởng mấy, chỉ hơi lắc lư thân mình:

- Vĩnh Kỳ…

Anh có sao không? Nương Tiên cũng hoảng hốt lao về phía hắn:

- Anh… anh không sao chứ?

- Tiểu Tiên… .

Gương mặt lo lắng đó… . Trời ạ… Để nhìn thấy nó, trúng thêm vài đòn nữa cũng chẳng hề gì. Cũng lúc đó tai hắn nghe một tiếng nói nho nhỏ, như là tiếng thì thầm:

- Ba ơi! Con sợ quá... Con sợ quá ba ơi!