Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 16




“Nương nương đã mang theo Bích Thủy đến dự tiệc chúc thọ Vương Mẫu nương nương rồi! Đóa linh chi tím này ngươi hãy cầm về cứu Xá Nguyệt sư tỷ.” Vân Thanh thấp giọng thúc giục.

Linh Lệ kinh ngạc, không nhúc nhích nhìn đóa linh chi tím đó.

“Tử Chi Viên trăm năm chỉ nở mười hai đóa linh chi tím, nương nương vốn định mang cả mười hai đóa linh chi tím tặng Vương Mẫu nương nương, nhưng lại bị ngươi hủy mất một đóa, mười một đóa không phải là số chẵn, nương nương đành phải để lại một đóa, mang theo mười đóa linh chi tím đi biếu tặng Vương Mẫu nương nương. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để ngươi lấy đóa linh chi tím này đi cứu Xá Nguyệt sư tỷ, ngươi đừng có do dự nữa!” Chu Nhật nóng vội nói.

Linh Lệ vẫn biết ba huynh muội họ tâm tính lương thiện, cũng giống như Xá Nguyệt, hắn cùng từng mong đợi họ sẽ thả hắn ra, nhưng vừa nghĩ đến họ là đệ tử của Toàn Cơ nương nương, sau khi thả hắn rất có khả năng sẽ bị Toàn Cơ nương nương nghiêm khắc trách phạt, nên hắn cũng không ảo tưởng đến chuyện đó nữa, không ngờ họ lại thật sự quyết định thả hắn, còn đưa cho hắn một đóa linh chi tím cuối cùng.

Có điều, cho dù linh chi tím cứu được Thu Phiến Ngôn, còn những kiếp tiếp theo thì sao? Những lần chuyển thế sau phải cứu nàng như thế nào?

Hắn đã quyết định chấm dứt sinh mệnh của mình, làm cho Xá Nguyệt không phải luân hồi chịu đau đớn nữa, cho nên linh chi tím đối với hắn không hề quan trọng.

“Ta đã hại Xá Nguyệt, ta cũng không muốn lại hại đến các ngươi.” Giọng của hắn bình tĩnh, không có háo hức, không có cảm tình, không có gợn sóng.

“Nếu là chuyện cam tâm tình nguyện làm, thì vốn không có cái gọi là hại hay không hại.” Vân Thanh khẽ thở dài.

“Lúc trước Xá Nguyệt sư tỷ đỡ chảo lửa thần cho ngươi cũng là cam tâm tình nguyện, không có ai ép nàng làm như vậy, bây giờ chúng ta muốn thả ngươi đi cũng không có ai ép chúng ta, ngươi không cần để trong lòng.” Chu Nhật nói.

“Ta đã nợ Xá Nguyệt quá nhiều, không muốn các ngươi lại vì ta mà bị nương nương trừng phạt.” Trong lòng hắn tràn ngập cảm kích, nhưng không muốn lại nợ tình cảm của người khác.

“Xá Nguyệt sư tỷ phạm phải giới luật thứ tư, không còn thân thể trong sạch, linh khí bị vấy bẩn, cho nên mới bị nương nương đuổi ra khỏi cung, nhốt đánh vào luân hồi. Chúng ta tự ý thả ngươi thật ra không tính là đại giới, nhiều nhất cũng chỉ chịu một chút trách phạt của nương nương thôi, không có gì đáng ngại.” Vân Thanh đá xích sắt sang một bên, đi ra nhà giam.

Linh Lệ vẫn còn đứng im bất động, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

“Ngươi đi nhanh đi, chúng ta cũng là vì Xá Nguyệt sư tỷ nên mới làm như vậy.” Chu Nhật vội vàng đưa linh chi tím đến trước mặt hắn.

“Ngươi đã đến thiên giới bảy ngày rồi, tính toán thời gian, Xá Nguyệt sư tỷ chuyển sinh hẳn là đã mười tám tuổi, mặc dù còn chưa chết, nhưng có thể đã đi đến gần cái chết rồi! Linh Lệ, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Sao lại rầy rà thế, toàn nói lảm nhảm, chẳng quyết đoán kiêu ngạo như mỗi lần ngươi tới trộm cỏ linh chi!” Vân Thanh thấy Linh Lệ mãi không nói được một câu, càng nói càng nóng vội. “Ngươi chỉ cần cho sư tỷ ăn cỏ linh chi khi nguyên thần của sư tỷ chưa bay ra khỏi thân thể, thì tỷ ấy sẽ sống lại! Lần này nương nương đi dự tiệc ít nhất phải ba canh giờ sau mới có thể trở về cung, không ảnh hưởng đến Xá Nguyệt sư tỷ ăn cỏ linh chi dưới nhân gian, ít nhất trước khi nương nương trở về cung còn có thể sống khỏe mạnh ba tháng, mà ngươi hãy nắm chắc thời gian ba tháng này, nghĩ biện pháp bài trừ mê chú của nương nương!”

Chu Nhật tiếp lời nói:“Đây là biện pháp chúng ta cho rằng tốt nhất, ngươi cho là sau khi mình chết thì nương nương sẽ để cho sư tỷ trở về sao, chẳng may không được như thế thì sao? Vậy chẳng phải ngươi chết vô ích à!”

“Nương nương chưa bao giờ sát sinh, cũng không muốn ngươi chết, cho nên mê chú của nương nương tuyệt đối không liên quan đến chuyện ngươi sống hay chết, ngươi vẫn nên bỏ ý niệm này đi!” Vân Thanh mở cửa căn phòng ngọc, vô cùng lo lắng nhìn Linh Lệ đang ngẩn người.

“Nếu ngươi chết ở Linh Chi cung, sau này Xá Nguyệt sư tỷ trở về, muốn chúng ta ăn nói thế nào với tỷ ấy? Chúng ta vốn không hiểu…… giữa ngươi và tỷ ấy đã xảy ra chuyện tình cảm gì, nếu ngươi muốn chết, thì hãy đi giải thích với sư tỷ rồi hãy chết, chúng ta không có cách nói rõ ràng thay ngươi đâu!” Hai chữ “tình yêu” hoàn toàn xa lạ với Chu Nhật, cậu vốn không hiểu, cũng sợ hãi hiểu được.

Mỗi câu nói của Vân Thanh và Chu Nhật đều như tiếng sấm lay động ý thức của Linh Lệ, làm cho nỗi lòng hắn cuồng liệt lắc lư.

Hắn nhảy vọt ra nhà giam, chạy ra khỏi cánh cửa phòng, bay nhảy như cơn gió.

Bỗng nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Vân Thanh và Chu Nhật.

“Hiện giờ ta không có pháp lực, không qua được ‘Cầu Cách Phàm’.”

Vân Thanh và Chu Nhật cầm linh chi tím đuổi theo hắn, mỉm cười, nói:“Người làm việc tốt thì làm đến cùng, đưa Phật đưa lên tây, chúng ta tiễn ngươi một đoạn đường nhé!”

“Hôm nay tuyết lớn quá!” Thu Định Khang hé mở cánh cửa chỉ đủ để hắn đi vào, sau khi vào phòng lập tức đóng chặt cửa, không cho gió tuyết cuốn vào trong nhà.

Trong phòng ấm áp hoà thuận, giữa phòng đặt hai chậu than đồng, hắn thấy vợ hắn – Lan Khanh đang ngồi ở mép giường thêu hoa, Phiến Ngôn mười tám tuổi nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ, nghe thấy tiếng mở cửa, liền hé mắt nhìn hắn.

“Cha, cha đã về.” Nàng miễn cưỡng mỉm cười, âm thanh nhẹ nhàng bay bổng.

“Ừ, bên ngoài đại tuyết che phủ cả phố, cho nên cha trở về sớm.” Thu Định Khang nhìn con gái tái nhợt tiều tụy, nhớ tới hôm qua lúc Uông đại phu bắt mạch cho nàng, ngắt lời nói “Mạch đập như nước sôi, trôi nổi không ổn định, dồn dập cứng rắn như đạn đá, nhỏ giọt như nhà bị dột, đây là tuyệt mạch, đại hạn của cô nương là mấy ngày tới”. Lòng hắn liền đau đớn như dao cắt.

“Năm nay gió tuyết lớn, trở về sớm cũng tốt, tối rồi sợ dễ gặp phải chuyện không may.” Lan Khanh nói.

Thu Định Khang gật gật đầu, cởi áo bông dày cộm, sau đó ngồi vào mép giường, cúi người nhẹ nhàng hỏi Phiến Ngôn.

“Hôm nay con uống thuốc chưa?”

“Con uống rồi ạ.” Phiến Ngôn mềm mại gật đầu. Nàng không nói “uống nhiều cũng vô dụng” nữa, nói vậy sẽ tổn thương cha mẹ, nàng biết cha mẹ vì mình mà nghĩ rất nhiều cách tìm danh y trị liệu bệnh ho ra máu cho mình, những bát thuốc đắng khó uống ấy, đều là tình yêu của cha mẹ với nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn uống đến không còn một giọt, tuy rằng biết những loại thuốc đó có uống nhiều cũng vô dụng.

“Hôm nay sắc mặt tốt hơn nhiều.” Lan Khanh buông cây kim trong tay, đè lại góc chăn cho con gái.

“Ừ, lần này Uông đại phu kê thuốc có hiệu quả hơn, Phiến Ngôn cố gắng uống thêm mấy thang, có lẽ mấy ngày nữa là có thể ngồi dậy được.” Thu Định Khang nhẹ giọng nói.

Phiến Ngôn suy yếu cười cười. Không ai hiểu thân thể của nàng hơn nàng, từ khi Linh Lệ đi, bệnh của nàng ngày một trầm trọng hơn, bệnh ho ra máu cũng ngày một nặng, nàng biết, nàng không bao giờ có một ngày khỏe lại, nhưng cha mẹ luôn cố vui vẻ để lừa nàng, thật ra cha mẹ cũng đang lừa gạt chính mình, họ không thể thừa nhận chuyện sinh mệnh của con gái đang dần dần đi tới cuối.

Nàng biết mình sắp chết, máu trong cơ thể gần như sắp bị nàng nôn ra hết, cả người suy yếu giống như sợi bông, nếu không phải đôi lúc nàng dùng sức hít sâu một hơi, cảm thấy khó thở, thì nàng cũng nghĩ mình đã không còn hơi thở.

“Phiến Ngôn của mẹ cũng sắp mười tám tuổi rồi, tĩnh dưỡng thân thể khỏe mạnh là có thể lập gia đình. Tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là đưa con lên kiệu hoa, Phiến Ngôn nhà ta tuyệt đối là tân nương xinh đẹp nhất.” Lan Khanh dịu dàng khẽ vuốt tóc nàng, nhịn xuống đau buồn ứ nghẹn ở cổ họng.

Phiến Ngôn vô lực chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội trên ngực. Từ trước tới giờ nàng không muốn làm tân nương của bất cứ kẻ nào, chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng nếu nàng nói ra ý tưởng thật sự trong lòng mình, cha mẹ nhất định sẽ bị dọa?

“Nếu nam nhân đó không biết chăm sóc Phiến Ngôn, ta thà rằng để Phiến Ngôn vĩnh viễn không xuất giá.” Thu Định Khang nhìn thân thể gầy yếu của Phiến Ngôn, âm thầm thở dài. Phiên Ngôn của hắn thật sự rất đẹp, càng lớn càng đẹp, chỉ tiếc là quá mềm mại, quá tái nhợt, quá gầy yếu, quá tiều tụy, làm cho vẻ đẹp của nàng mang nỗi sầu bi, song phần xinh đẹp không tàn lụi giữa vẻ yếu ớt ấy. Hắn biết nàng vẫn không vui vẻ, niềm vui và nụ cười của nàng đã biến mất theo ngày Linh Lệ rời đi.

“Làm cha như chàng cũng không được, có luyến tiếc con gái cũng không thể để con ở nhà làm gái lỡ thì!” Lan Khanh cầm cây kim tiếp tục thêu hoa, cúi đầu che giấu hốc mắt ửng đỏ.

“Vì sao không thể? Gả đến nhà người khác, sao ta có thể yên tâm được?”

“Hay là, xem có ai chấp nhận ở rể không, như vậy Phiến Ngôn cũng không rời xa chúng ta, hương liệu của chúng ta sau này cũng có người kế thừa.” Lan Khanh cố gắng mỉm cười.

Thu Định Khang gật gật đầu, tiếp lời nói:“Chủ ý này đúng là không tệ, chờ đến mùa xuân sang năm, chúng ta liền chọn một người chồng tốt cho Phiến Ngôn.”

“Được rồi, nhưng đối tượng phải để Phiến Ngôn tự chọn lựa.” Lan Khanh quay đầu nhìn nàng. “Phiến Ngôn, con thấy vậy có được không? Cho con tự chọn một người chồng đến ở nhà chúng ta.”

Phiến Ngôn lạnh nhạt cười. Mùa xuân sang năm? Nàng có thể sống đến lúc đó sao?

Cha mẹ luôn nói chuyện tương lai xa vời, phân tán tâm tình sợ hãi đối mặt với bệnh tật của nàng, đôi lúc nàng cũng đón ý nói theo cha mẹ, làm họ vui vẻ, nhưng chuyện hôn nhân này, nàng không thể ép buộc mình nói theo được.

“Hôm nay lại là mười lăm trăng tròn.” Nàng lắng nghe tiếng gió tuyết gào thét, mỏng manh nói:“Ngày Linh Lệ rời đi là ngày mười lăm trăng tròn, cũng là ngày gió tuyết lớn như thế này.” Mỗi khi trăng tròn hoặc mỗi ngày tuyết rơi, nàng sẽ đặc biệt nhớ nhung Linh Lệ, cứ nghe thấy tiếng động kỳ lạ, nàng lại nghĩ hắn đã trở về.

Thấy Phiến Ngôn thản nhiên chuyển đề tài kén rể, Thu Định Khang và Lan Khanh yên lặng nhìn nhau.

“Đã nhiều như vậy năm, con vẫn còn chờ hắn à?” Thu Định Khang thở dài.

“Con sẽ không quên hắn.” Nàng dừng một chút, nhẹ nhàng nói:“Chết cũng sẽ không quên.”

Thân mình Lan Khanh chấn động. Nàng biết Phiến Ngôn rất nhớ Linh Lệ, nàng đeo ngọc bội hình hổ bên người, không xa nó một ngày.

Nhớ tới năm đó, nàng từng sợ hãi tình cảm của Phiến Ngôn đối với Linh Lệ không hề tầm thường, cũng sợ hãi Linh Lệ dụ dỗ Phiến Ngôn, cho nên lừa Phiến Ngôn để lấy đi ngọc bội Linh Lệ đưa, nhưng Phiến Ngôn lúc nào cũng đòi ngọc bội từ nàng, ngày nào cũng tìm nàng muốn lấy lại ngọc bội, vì thế nàng lại lừa Phiến Ngôn là không thấy ngọc bội đâu, không ngờ Phiến Ngôn điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, ngày nào cũng khóc nháo không ngớt, cuối cùng không còn cách nào, vẫn để ngọc bội về với nàng.

Nàng vốn rất lo lắng tình cảm giữa Linh Lệ và Phiến Ngôn sẽ phát triển theo hướng không bình thường, nàng nói nỗi lo của mình với Thu Định Khang, Thu Định Khang âm thầm phái người điều tra miếng ngọc bội đó đến từ đâu, sau đó tra được miếng ngọc bội khắc hình hổ ấy được bán từ một cửa hàng, ông chủ quán kiên trì nói người đến mua ngọc bội không phải hổ, mà là một nam tử ngoại tộc cao lớn, màu mắt và màu tóc cũng không giống người Trung Nguyên, hai vợ chồng họ nghe xong càng thêm kinh ngạc nghi ngờ.

Nam tử ngoại tộc cao lớn đó rốt cuộc là ai? Nếu không phải Linh Lệ, thì miếng ngọc bội kia sao có thể thần không biết, quỷ không hay thấy được trong lòng Phiến Ngôn?

Khi họ xem xét phản ứng của Phiến Ngôn, Phiến Ngôn không hề kinh ngạc chút nào, trong mắt còn toát ra một tia vui mừng, nhảy nhót, nói ra một câu làm lòng họ mãi không hiểu –“Thì ra không phải là mơ, hắn là thật.”

Họ không hiểu ý đó, định chờ Linh Lệ trở về để hỏi rõ ràng, không ngờ rằng Linh Lệ không trở về nữa.

Hắn biến mất hoàn toàn, sạch sẽ, như chưa bao giờ tồn tại.

Mấy tháng đầu, ngày nào Phiến Ngôn cũng chờ hắn về, nhưng nửa năm trôi qua, Linh Lệ cũng không xuất hiện, tính nhẫn nại của nàng dần dần mất hết, ngày nào cũng khóc, cầu xin cha mẹ phái người đi tìm hắn. Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, Linh Lệ vẫn không trở về, nàng bắt đầu lo sợ Linh Lệ gặp chuyện chẳng lành, sợ hắn bị săn giết, chết ở ngọn núi không tên, nhiều lần nàng mơ màng trông thấy cảnh da lông đen vàng của Linh Lệ dính đầy máu tươi, máu bắn tung tóe khắp nơi, nghĩ đến khả năng Linh Lệ đã chết, nàng liền đau lòng muốn chết, chịu không nổi ngờ vực vô căn cứ này, suốt ngày ôm miếng ngọc bội hình hổ khóc rống.

Năm tháng dần dần trôi qua, Phiến Ngôn dần dần lớn lên, vài đợt đau ốm bệnh tật đã bước từng bước đến suối vàng, cố gắng bám trụ tại nhân gian, nàng nhanh chóng gầy yếu, bệnh tật dần dần cắn nuốt thân thể nàng, dù nàng không ngày ngày đau lòng rơi lệ, nhưng cũng không nở nụ cười, tính tình của nàng trở nên trầm tĩnh ít lời, ngày ngày dựa vào cửa sổ nhìn về phía xa xa, áp miếng ngọc bội lên má, tưởng niệm quãng thời gian Linh Lệ làm bạn vui vẻ bên mình, tưởng niệm trước lúc Linh Lệ rời đi thoáng nhìn thấy bóng dáng một nam tử, nàng vẫn tin tưởng nam tử đó chính là hóa thân của Linh Lệ, nàng không hề nghi ngờ niềm tin đó.

Bảy năm đằng đẵng trôi qua, nàng không mong chờ Linh Lệ trở lại, nàng cố chấp tin tưởng Linh Lệ sẽ không bỏ mặc nàng, trừ khi hắn chết, không ở nhân gian. Cho nên, nàng không hề sợ chết, thản nhiên đối mặt với năm tháng không ngừng chảy tới, bởi vì nàng tin rằng chỉ cần mình chết đi là có thể gặp được hắn.

Đối với sự biến mất của Linh Lệ, Thu Định Khang từng giải thích rằng:“Dù Linh Lệ biết nói tiếng người, nhưng hắn không phải là người, hắn luôn phải đến những nơi thuộc hề hắn.”

“Không phải, Linh Lệ nói hắn muốn tặng cho con một món quà là cây linh chi quý hiếm, hắn vì muốn trị bệnh cho con nên mới gặp nguy hiểm, không thể trở về, có thể hắn đã vì con mà mất mạng.” Phiến Ngôn hiểu Linh Lệ, nàng tin không ai hiểu hắn hơn nàng.

Thu Định Khang và Lan Khanh không nói gì phản bác nàng.

Dáng vẻ Phiến Ngôn tưởng niệm Linh Lệ tựa như tưởng niệm tình nhân, luôn khâu vá những kỷ niệm vụn vặt giữa nàng và Linh Lệ, chợt suy ngẫm, chợt mỉm cười, say sưa mê mẩn.

Từng có một lần, Lan Khanh cố ý thử Phiến Ngôn, trêu đùa nói:“Có thể Linh Lệ vẫn còn sống, chỉ là bị hổ mẹ bắt về, cưới vợ, sinh một con hổ con.”

Tim Phiến Ngôn lập tức đập thình thịch mà hoảng hốt, phản ứng kịch liệt.

“Không thể! Hắn là của con, hắn là của một mình con!” Nàng cuồng loạn thấp giọng nỉ non, hai tay nắm chặt miếng ngọc bội, dùng sức đến mức cả người đều run rẩy.

Thu Định Khang và Lan Khanh bị phản ứng kịch liệt của Phiến Ngôn mà kinh sợ, chỉ có thể không ngừng an ủi nàng. “Mẹ chỉ nói đùa thôi, Linh Lệ đương nhiên là của mình con.”

Chuyện Linh Lệ có một người khác so với chuyện Linh Lệ mất đi sinh mệnh càng làm Phiến Ngôn không thể chấp nhận, câu vui đùa này đã làm cho hai người họ càng hiểu tình cảm thật sự của Phiến Ngôn đối với Linh Lệ.

Nhưng đã nhiều năm rồi, họ chưa bao giờ dám hỏi nàng, không dám biết rõ sự thật, họ lựa chọn bỏ qua, lựa chọn làm cho Phiến Ngôn dần dần quên đi. Nhưng đã bảy năm trôi qua, năm tháng trôi qua cũng không thể hòa tan tưởng niệm của Phiến Ngôn đối với hắn, thậm chí theo sự trưởng thành của nàng, tình ý của nàng đối với Linh Lệ ngày càng khắc sâu, quyến luyến không dứt……

“Cha, mẹ, mấy ngày nay con thường xuyên nhìn thấy Linh Lệ.”

Trong tiếng gió bắc rít gào, giọng nói mềm nhẹ của Phiến Ngôn kéo lại suy nghĩ của họ.

“Nhìn thấy Linh Lệ?!” Thu Định Khang cùng Lan Khanh ngạc nhiên nhìn nhau, lúc này trong phòng tuy có chậu than ấm áp, nhưng họ vẫn không nhịn được rùng mình một cái.

“Có khi hắn cách con rất xa, có khi lại cách con rất gần!” Nàng vô lực nhắm mắt lại, như ngộ ra điều gì, nói:“Con hiểu, Linh Lệ chắc chắn sẽ nhanh tới đón con.”

Nghe nói người sắp chết ký ức sẽ trở nên rõ ràng, bắt đầu từ lúc sinh ra, tất cả hình ảnh trong đời đều đảo lộn hiện lên trong đầu, mà hình ảnh nàng trông thấy phần lớn đều có Linh Lệ, bước gần đến cái chết, bóng dáng của Linh Lệ như núi cao biển lớn bao phủ nàng.

“Phiến Ngôn, con không thể rời bỏ cha mẹ.” Lan Khanh nắm chặt tay nàng, không nhịn được khóc thành tiếng.

Hốc mắt Thu Định Khang ẩm ướt nong nóng, vội vàng xoay người lau nước mắt.

Bỗng nhiên, cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa thật mạnh.

Thu Định Khang ngạc nhiên, hồ nghi nhẹ nhàng mở hé cửa.

Trong thoáng chốc, cửa phòng bị dùng sức mở mạnh ra, sau cánh cửa Thu Định Khang lảo đảo lùi mấy bước, thấy một bóng dáng to lớn bị tuyết che phủ xông vào nhà.

“Linh Lệ!” Thu Định Khang và Lan Khanh vừa thấy bóng dáng quen thuộc, bỗng chốc giật mình, hai tay run lên.

Trong miệng Linh Lệ ngậm đóa linh chi tím, trong mắt như không có sự tồn tại của họ, trực tiếp nhảy lên giường của Phiến Ngôn, nhẹ nhàng đặt đóa linh chi tím cạnh người nàng.

“Phiến Ngôn, Phiến Ngôn……” Hắn thấp giọng gọi.

“Linh Lệ, ngươi tới đón ta sao?” Phiến Ngôn hơi hơi mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười tuyệt đẹp.

Linh Lệ dịu dàng nhìn nàng chăm chú.

“Ừ, ta tới đón nàng.”