Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 4




Xá Nguyệt không có kinh nghiệm, ý nghĩ đơn giản, suy nghĩ trong sáng, nhưng nàng cũng không ngốc. Từ sau khi Linh Lệ ăn nàng lần thứ hai, nàng liền hiểu được hoàn toàn, nàng đã bị hổ yêu giữ lấy, thân mình bị làm bẩn, năm trăm năm khổ luyện tu dưỡng đã bị xói mòn rửa trôi khỏi cơ thể nàng.

Nàng cảm thấy xấu hổ vì mình không biết gì, nhớ tới mình mặc kệ hành động của Linh Lệ, ngay cả một chút chống cự cũng không có, nàng liền hối hận muốn chết, tràn ngập bi phẫn.

Từ đó về sau Linh Lệ không thể ăn nàng lần thứ ba, hắn cứ tới gần, nàng lại bắt đầu điên cuồng chống cự, và lần nào Linh Lệ cũng có thể khống chế được nàng mà không cần tốn chút sức lực, cho dù pháp lực không bằng hắn, nàng cũng muốn dùng hết sức lực đánh nhau với hắn, nàng thậm chí còn hy vọng hắn giết mình, đừng cho nàng mạng sống.

“Thân thể của ta của ta đã bị vấy bẩn, ngươi giết ta đi, để ta thoát khỏi thân thể không sạch sẽ này, hồn phách của ta vẫn sạch sẽ!” Nàng phẫn hận khóc rống với hắn.

“Vì sao lại không sạch? Bẩn ở đâu? Ngươi rõ ràng rất sạch sẽ, cũng rất thơm nữa! Âm dương giao phối không phải là chuyện vô cùng bình thường trong thiên địa vạn vật sao?” Linh Lệ căn bản không nhận ra mình làm sai điều gì, thật sự không hiểu vì sao nàng lại có phản ứng kịch liệt như vậy.

“Yêu thú như ngươi ngay cả xấu hổ cũng không biết, ngươi căn bản không hiểu tâm tình của ta!” Xá Nguyệt kêu khóc, nước mắt tràn mi tuôn rơi càng nhiều.

Nếu nàng từng liều chết giãy giụa, cực lực chống cự, cuối cùng tuy vẫn bị hắn làm nhục thân mình, nhưng ít nhất nàng cũng có phản kháng, trong lòng sẽ không cảm thấy xấu hổ thế này, nhưng vì hắn trêu đùa, làm cho nàng hiểu lầm ý ngốc của hắn, ngây ngốc rơi vào cạm bẫy của hắn, một khi bừng tỉnh đại ngộ mới có thể hận hắn như vậy, hận chính mình như vậy.

“Chuyện đó có gì phải xấu hổ? Hơn nữa rõ ràng là chính ngươi dụ hoặc ta.” Linh Lệ thực vô tội biện giải.

“Ngươi nói bậy! Ta dụ hoặc ngươi khi nào?” Xá Nguyệt quả quyết trách cứ. Đó là lời lên án ác độc, quá đáng thế nào chứ.

“Chính là trên người ngươi không ngừng toát ra hương vị dụ hoặc ta, nếu không muốn ta động dục cũng phải chuyện dễ dàng như vậy.” Nghìn năm qua số lần hắn động dục nhiều không đếm được, mà nàng là người con gái duy nhất – chỉ dùng mùi đã khiến cho hắn thần hồn điên đảo, dục vọng bừng bừng phấn chấn.

“Thật vô sỉ!” Nàng không thể chịu đựng được oan khuất to lớn ấy.

“Lại tiếp tục rồi, lúc nào cũng vô sỉ với xấu hổ.” Linh Lệ không thể tưởng tượng trong đầu tiên giới rốt cuộc có cái gì. “Namnữ giao hoan không phải cũng bình thường như đói bụng thì ăn cơm à? Hơn nữa khi chúng ta kết hợp ngươi rõ ràng rất thoải mái, rất vui vẻ và cũng hưởng thụ –”

“Ngươi câm mồm! Ta không có, ta không có!” Xá Nguyệt dùng hai tay che tai, vội vàng phủ nhận, giống như nghe thấy ngôn ngữ ô uế, hai má đỏ bừng.

“Thân thể của ngươi không nói vậy, có muốn thử lại một lần không, để chính ngươi tự cảm nhận……”

“Linh Lệ, ta hận ngươi đến chết!” Cơn tức giận của Xá Nguyệt đã tích lũy đến mức tận cùng, hai tay tạo ra những tia sáng đánh về phía hắn, một quyền lại một quyền đánh vào ngực hắn. “Nếu ngươi lại nhục nhã ta, thì hãy giết ta đi còn hơn!”

Linh Lệ nhẹ nhàng vẩy tay tránh đi những tia sáng ấy, đơn giản tựa như đuổi muỗi.

Bây giờ hắn rốt cuộc cũng hiểu được lời của hồ yêu (Tiểu Dương: là con cáo ở chương trước ấy) “dây vào người của tiên giới sẽ đem đến phiền toái lớn”, trước mắt hắn liền cảm thấy giải quyết nước mắt và sự phẫn nộ của Xá Nguyệt chính là phiền toái lớn, hơn nữa nàng còn có ý nghĩ đi tìm cái chết, quả thực làm cho hắn không thể hiểu nổi. Rõ ràng hai lần kết hợp đều cảm thấy thoải mái, vui sướng, rốt cuộc vì sao nàng muốn tìm cái chết? Hơn nữa trong giới yêu thú, ai cũng hao hết tâm tư để sống sót, có ai có ý nghĩ đi tìm cái chết ngu ngốc như nàng đâu!

“So với đám nữ yêu kia ngươi càng làm cho ta động lòng, bây giờ ta luyến tiếc, không thể giết ngươi.” Hắn bất đắc dĩ cảm thán. Sau khi hưởng qua mỹ vị tuyệt vời, rốt cuộc không thể quay đầu chịu thiệt.

Xá Nguyệt nghe thấy lời nói gọn gàng dứt khoát đó, khuôn mặt không khỏi nóng bừng lên.

“Khi nương nương phát hiện ta không trở về, nhất định sẽ đến cứu ta, đến lúc đó ngươi… ngươi liền xong rồi.” Nàng vốn định uy hiếp, đe dọa hắn, nhưng nghĩ đến kết cục của hắn, lại có chút mềm lòng.

“Nương nương? Bà ta là nhân vật nào trên thiên giới?” Linh Lệ nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

“Linh Chi cung Toàn Cơ nương nương, ngươi đã nghe thấy chưa?” Nàng thử hỏi.

“Chưa từng nghe qua.” Xem ra cũng chẳng phải nhân vật được nhiều người biết tới. “Tại sao lại tìm kẻ không có danh tiếng làm ngọn núi dựa dẫm? Dù sao sau này ngươi sẽ ở lại chỗ của ta, ta làm chỗ dựa cho ngươi, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.” Hắn đi tới ngồi xuống cạnh nàng.

Xá Nguyệt giật mình ngây người trong chớp mắt, chợt đứng lên, duy trì một khoảng cách với hắn.

“Toàn Cơ nương nương là sư phụ của ta, ta đạo hạnh thấp, không đánh lại ngươi, nhưng nương nương pháp lực vô biên, nếu biết ngươi bắt ta đi còn làm bẩn thân thể của ta, bà sẽ không tha cho ngươi.” Lúc này nhớ tới nương nương, trong lòng nàng có cảm giác bất an, ánh mắt dần dần ảm đạm.

Nếu nương nương biết tru yêu kiếm của nàng bị Linh Lệ hủy, thân thể của nàng cũng bị Linh Lệ làm bẩn, nương nương sẽ đối phó thế nào với Linh Lệ? Còn nàng thì sao? Nàng sẽ bị trừng phạt như thế nào?

“Thật muốn đánh với bà ta một trận.” Vẻ mặt Linh Lệ không chút lo sợ.

Xá Nguyệt ngơ ngác quay đầu liếc hắn một cái. Thật lạ, rõ ràng hắn làm chuyện xấu xa với nàng, vì sao nàng còn cảm thấy hắn như vậy cũng có chút đáng yêu……

“Pháp khí của nương nương rất lợi hại, ngươi không đánh lại nương nương đâu, có thể…… Ngươi sẽ bị đánh hồi nguyên hình.” Trong lòng nàng ẩn ẩn có chút lo lắng.

“Đánh hồi nguyên hình?” Linh Lệ ngạc nhiên ngẩn ngơ. Ngàn năm đạo hạnh chỉ trong nháy mắt đã hóa thành hư ảo, đó cũng không phải chuyện đùa.

“Cho nên, ta khuyên ngươi vẫn nên thả ta đi, miễn đưa tới mối họa cho chính mình.” Khi nàng ý thức được mình đang nghĩ biện pháp giúp hắn, không khỏi giật mình.

“Nếu tranh đoạt nữ nhân tất phải có một hồi kích đấu, vậy thì ta sẽ toàn lực ứng phó, đánh đến chết mới thôi.” Bây giờ nàng là của hắn, nàng thuộc về hắn, làm sao có thể dễ dàng buông tay.

Xá Nguyệt ngây người, vẻ mặt nghiêm túc của hắn còn khiến ngực nàng hơi cứng lại.

Ông trời giao cho nàng trách nhiệm trông coi cỏ linh chi ở Linh Chi cung, nương nương truyền thụ pháp thuật và cấp cho nàng tru yêu kiếm đều là vì hàng phục yêu quái, nhưng nàng cũng không có cơ hội gặp phải yêu quái gì, bởi vì không có con yêu quái nào ngu xuẩn, tự mình đến thiên giới chịu chết, Linh Lệ là yêu thú đầu tiên nàng gặp được.

Tất cả những chuyện hắn làm với nàng đều là ti tiện vô sỉ, nhưng mà đó là thiên tính của hắn, là tập tính không đổi được của hắn, nàng mắng hắn không biết xấu hổ, nhưng không phải hắn còn có bản chất nguyên thủy và thuần túy hơn cả nàng sao?

『Âm dương giao phối không phải là chuyện vô cùng bình thường trong thiên địa vạn vật sao?』

Lời của hắn cũng không có gì sai. Bởi vì hắn là thú.

『Nếu tranh đoạt nữ nhân tất phải có một hồi kích đấu, vậy thì ta sẽ toàn lực ứng phó, đánh đến chết mới thôi.』

Đả bại đối thủ, chiến thắng và giành được người khác phái, lọt vào mắt xanh của người khác phái, đó là thiên tính nguyên thủy của loài thú.

Nàng dần dần hiểu biết về Linh Lệ, nhưng càng hiểu biết hắn, nỗi bất an cũng lớn dần trong lòng nàng, bởi vì nàng phát hiện nàng chẳng những không phải thống hận hắn, mà thậm chí còn cảm thấy hắn có chút đáng yêu.

『khi chúng ta kết hợp ngươi rõ ràng rất thoải mái, rất vui vẻ và cũng hưởng thụ……』

Hắn nói đúng, khi nàng không hiểu chuyện, phản ứng của nàng mới là chân thực nhất, người giấu đầu hở đuôi là nàng, người dối trá nói sai sự thật cũng là nàng.

Nhưng mà, nàng không phải thú, nàng thậm chí không phải người phàm, nàng là tiên tử tu thành từ thiên giới, từ khi biết mình tên là Xá Nguyệt, nàng đã được ghi danh vào giới thần tiên, có vô vàn giới luật phải tuân thủ.

Nàng không phải thú.

Chính vì vậy, khi nàng nhận ra mình không hận hành vi ti tiện của Linh Lệ, mà thậm chí còn âm thầm bao dung, bao che cho hành vi của hắn, nàng liền cảm thấy tuyệt vọng với chính mình.

Trên môi đột nhiên truyền đến cảm giác ẩm ướt, ấm áp, đã đánh thức thần trí của nàng, nàng kinh hoảng mà phẫn nộ đẩy đánh.

“Không cho phép hôn ta!”

“Ta đã kiêng ăn thịt tươi hai ngày, còn không thể hôn ngươi sao?” Hắn kiềm chế cổ tay nàng, lực nhẫn nại đã lên đến cực hạn.

Xá Nguyệt kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, không thể tin được yêu thú này có thể vì nàng mà bỏ ăn thịt tươi suốt hai ngày?

“Ta không lừa ngươi, ngươi hôn ta thử xem sẽ biết.” Hắn lại cúi người muốn hôn nàng.

“Không cho phép!” Nàng dùng sức đẩy ngực hắn ra, hơi thở gấp gáp.

“Ngươi biết rõ sức của ngươi trong tay ta chỉ yếu mềm như bông, nếu ngươi không ghét máu tanh, ta cũng chẳng phải khó khăn.” Hắn nghiêng đầu, ngửi mùi thơm trên cổ nàng làm cho hắn hồn xiêu phách tán.

Xá Nguyệt đương nhiên biết hắn muốn “ăn” mình vài lần là chuyện dễ như trở bàn tay, vì muốn hôn nàng quả thật không đáng để hắn bỏ ăn thịt tươi hai ngày, hắn phải làm như vậy thuần túy chỉ là vì nàng.

“Mặc kệ ngươi bỏ cái gì, ta cũng tuyệt không cho ngươi chạm vào ta một chút.” Nàng vô tình đả kích hắn.

“Ngươi có biết mỗi ngày nhìn thấy ngươi lại không thể chạm vào ta khổ sở thế nào không? Ta sắp bị ngươi làm phát điên rồi.”

Mỹ thực khiến người ta thèm nhỏ dãi bày ngay trước mắt, mà chỉ vì lời ra lệnh “không được” cũng không dám ăn, từ khi nào hắn lại trở nên vô dụng như vậy?

“Ngươi có thể thả ta đi, việc gì phải giữ ta ở lại nơi này khiến ngươi phát điên?” Yêu thú này có thể làm nàng mềm lòng, nàng thật lo lắng một ngày nào đó cả thể xác và tinh thần của mình đều bị hắn chiếm giữ.

“Không thể.” Nàng đã là người của hắn.

“Vậy đi tìm hồ yêu, nàng ta sẽ rất thích đó.” Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại nhắc tới hồ yêu, giọng điệu còn có chút chua xót.

“Nàng ta không thể làm ta động dục, bây giờ mỗi ngày ta chỉ nghĩ đến ngươi.” Vốn nghĩ bắt tiểu tiên nữ này về mỗi ngày nàng có thể lấy lòng hắn, nào ngờ mình lại bị nàng quản chế, hắn cũng không biết mình đang kiêng kị cái gì?

Xá Nguyệt luôn đỏ bừng mặt vì biểu hiện rõ ràng trực tiếp của hắn.

“Trừ khi từ nay về sau ngươi bỏ ăn thịt tươi, nếu không đừng mơ tưởng chạm vào ta một chút.” Nàng nghĩ rằng hắn sẽ không thể làm được.

“Ngươi muốn ta chết đói sao?” Hắn cắn răng. Hai chữ chết đói có hai hàm nghĩa.

“Ngươi thả ta ra, lại làm ngươi như bình thường.” Như vậy hai người đều được giải thoát, tiên và yêu vốn không nên dây dưa cùng một chỗ.

“Ta không thể thả ngươi được!” Hắn nói nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó, Linh Lệ đã bỏ ăn thịt tươi, làm cho Xá Nguyệt khiếp sợ nói không ra lời.

Nhưng bỏ ăn thịt tươi vẫn không thể đụng vào một sợi lông của Xá Nguyệt, bởi vì nàng bắt đầu ghét thứ yêu khí quá nặng trên người hắn, muốn hắn tinh lọc yêu khí trên người mới có thể đến gần nàng.

Cuối cùng Linh Lệ cũng hiểu, nắm giữ được thân thể nàng thì dễ dàng, nhưng để nắm giữ được lòng nàng còn khó hơn cả Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa luyện đá vá trời……

La Chúng quốc, là một nước nhỏ phía tây xa xôi, có ba cửa thành, bên trong tường thành vốn có mười nghìn hộ vệ, sáu phố ba thành, có quán rượu tấp nập, có quán trà bàn luận văn chương, nhưng nay đã bị bầy yêu chiếm lấy, trở thành một tòa yêu quốc âm khí tràn ngập, mà Linh Lệ chính là yêu vương dẫn đầu bầy yêu thú đó, cung điện tráng lệ huy hoàng của quốc vương La Chúng quốc đương nhiên cũng bị Linh Lệ chiếm.

Linh Lệ vốn là hổ yêu tu luyện ngàn năm ở Huyền Hổ Lĩnh, Huyền Hổ Lĩnh núi cao chạm trời, vách đá hiên ngang dựng đứng, không có dấu chân người, chỉ có nhiều dấu chân của yêu thú yêu quái, thiên tính của hổ là khát vọng và công kích, hung mãnh khát máu, hơi một tí là cắn xé đấu đá triền miên cùng yêu thú yêu quái, mỗi khi hắn ăn đám quái thú đó, hắn liền trực tiếp tiếp thu đạo hạnh của chúng, pháp lực cũng tăng thêm, trải qua mấy trăm năm, hắn xưng vương xưng bá ở Huyền Hổ Lĩnh, lũ quái thú đều thần phục hắn.

La Chúng quốc cách Huyền Hổ Lĩnh không xa, dưới sự giựt giây của bầy yêu, hắn công hãm La Chúng quốc, giết chết quốc vương mà ngồi lên vương vị, để mặc đám tiểu yêu ăn thịt người ở La Chúng quốc.

Đối với con người, thú là đồ ăn, đối với yêu thú, con người cũng có thể là đồ ăn, cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng đối với Xá Nguyệt, chỉ cần là sinh mệnh, nàng đều trân trọng thương tiếc.

Linh Lệ từng vì dỗ nàng vui vẻ mà bắt bướm và chim đủ màu sắc cho nàng, lại bị nàng hung hăng răn dạy một trận, oán hắn làm bị thương đôi cánh của con bướm xinh đẹp và lông chim diễm lệ, cũng mắng hắn không nên đi bắt chúng, cướp đoạt tự do của chúng. Tuy nàng yêu chúng, nhưng có được chúng cũng không làm nàng vui vẻ, khi nàng thả chúng bay đi, thấy chúng bay lượn trong vườn hoa, nàng mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Trải tấm da gấu đen trên giường cho nàng nằm, nàng cũng tức giận kêu Linh Lệ bỏ đi.

“Con gấu này cũng không phải ta giết, lúc ta tới đây nó đã được trải trên giường rồi!” Linh Lệ vô tội kêu la.