Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 40




Sau bữa trò chuyện qua video đó, Thích Niên mấy lần liên lạc với Kỷ Thu nhưng đều như đá chìm đáy biển, không chút hồi âm.

Cô cũng từng nghĩ đến việc hỏi thăm Kỷ Ngôn Tín...nhưng mỗi lần muốn gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, tình cảnh xấu hổ đêm đó lại hiện ra rõ mồn một trước mắt. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chẳng còn dũng cảm để hỏi nữa. Dù gì người ta cũng đang vui vẻ ở Mỹ, qua hết năm là có thể gặp lại, cũng không cần vội vàng gì.

Chạng vạng tối mùng 6.

Lý Việt từ thành phố J về sớm, Thích Niên mượn xe ba Thích đi đón. Nhưng gặp lại sau gần nửa tháng, cảm thấy cậu cao lên chút ít, tính tình cũng trầm ổn trưởng thành hơn. Gương mặt trắng nõn, góc cạnh giấu sau lớp áo khoác để lộ chút lạnh lùng.

Thích Niên nhìn thấy sắc mặt này của Lý Việt thì lộp bộp trong lòng.

Trên mặt Lý Việt rất ít khi xuất hiện biểu cảm này, duy chỉ có hai lần... Một lần là Thích Niên làm hư mô hình của cậu, một lần là năm cấp ba có một nam sinh bắt nạt Lưu Hạ, nhốt cô nàng ở trường.

Lần thứ nhất, cậu và Thích Niên xém chút tuyệt giao. Lần thứ hai, Lý Việt kéo nam sinh bắt nạt Lưu Hạ đến khu rừng nhỏ đánh cho một trận, xém chút nữa bị kỷ luật nặng. Nhưng mà Thích Niên vẫn nhớ rõ, năm đó, lúc cô và Lưu Hạ biết chuyện chạy đến khuyên can, mặt mũi cậu nhóc kia đã bầm dập thê thảm... Thật sự là, quá đáng thương!

Nghĩ vậy, Thích Niên nhăn mặt, vô cùng hối hận vì đã tò mò muốn biết chuyện Lý Việt cầu hôn có thành công hay không nên đến đây đón người.

Đi một đoạn đường đến ga ra, Lý Việt quay người vươn tay về phía Thích Niên.

Thích Niên phanh lại, sừng sờ nhìn cậu: "Sao, sao vậy?"

Lý Việt không muốn nói nhiều, chỉ trả lời hai chữ đơn giản: "Chìa khóa."

Thích Niên lập tức móc chìa khóa trong túi quần ra cho cậu, với tư cách là người mới...Thích Niên vẫn còn thấp thỏm lo lắng đối với kĩ thuật lái xe của mình. Lên xe, sắc mặt Lý Việt dường như dịu bớt, cậu quay đầu nhìn Thích Niên rồi nhắc nhở: "Dây an toàn."

Thích Niên vừa cài dây an toàn vừa hỏi: "Cậu bị sao vậy? Cãi nhau với Hạ Hạ hả?"

Lý Việt liếc mắt nhìn cô, sau khi khởi động xe thì mới "ừ" một cái, còn cụ thể là cãi nhau về chuyện gì thì không muốn nói cho cô một chút nào.

Đây là điểm khác biệt giữa Lưu Hạ và Lý Việt.

Nếu như là Lưu Hạ, sau khi xảy ra mâu thuẫn với Lý Việt, chắc chắn cô nàng sẽ lôi kéo cô đến quán ăn, vừa uống rượu vừa chửi đổng, có tủi thân gì cũng đều xả cho Thích Niên hết.

Nhưng Lý Việt lại không muốn nói nhiều...

Hòa vào dòng xe cộ, Lý Việt buồn bực nhìn hàng xe dài đang chờ đèn xanh phía trước, nói: "Thích Niên, đi uống rượu với mình đi."

Được rồi. Thích Niên quyết định thu hồi lời nói lúc nãy, thật ra bản chất bọn họ vô cùng giống nhau...

Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Thích Niên lặng lẽ nhắn tin cho Lưu Hạ. Lưu Hạ trả lời rất lạnh nhạt, hiển nhiên đã nổi nóng: "Cãi nhau."

Thích Niên đau đầu nhắm lại mắt, trả lời: "Kể tình huống cụ thể đi đại tiểu thư! Lý công tử nhà cậu kéo mình đi giải sầu kìa, mình không muốn say đến chết cũng không biết lý do, được không nào?"

Lúc này Lưu Hạ mới động lòng trắc ẩn: "Cậu nhớ để ý anh ấy một chút."

Chở Thích Niên, Lý Việt cũng không dám uống rượu, đi một hồi lại đến quán ăn gần trường học. Cậu tìm ghế ngồi, chọn một thùng bia và vài đồ nhắm, cũng mặc kệ Thích Niên, ngồi xuống là mở một chai uống liền mấy ngụm. Trong lòng Thích Niên lại nâng mức độ nghiêm trọng của sự việc lên hai cấp, sắp đạt báo động đỏ.

Sau khi uống hết một chai bia, dường như Lý Việt tỉnh ra không ít: "Thích Niên, Lưu Hạ..." Cậu vừa nói hai chữ, lại im lặng không nói gì nữa.

Thích Niên bó tay, cũng không dám xát muối vào vết thương của Lý Việt, cho nên mở chai bia ra uống mấy ngụm. Bia cay cay đắng đắng làm cô sặc đến nhíu mày, lúc nói chuyện, âm thanh cũng mang thêm vài phần rít rít: "Người yêu cãi nhau là chuyện thường tình, đừng để trong lòng." Nhất là cái loại không điều như Lưu Hạ, bắt nạt Lý Việt là chuyện vặt.

Lý Việt lắc đầu, sắc mặt bỗng nhiên có chút cô đơn: "Cô ấy nói muốn chia tay." Dừng một chút, giọng nói càng thêm khàn khàn: "Cậu biết đấy, cô ấy chưa bao giờ lấy chuyện này để nói giỡn."

Thích Niên khẽ giật mình rồi có hơi thẫn thờ.

Rõ ràng trước đó không lâu, Lưu Hạ vẫn còn mắng Lý Việt chỉ dựa vào đồ hộp mà cầu hôn cô nàng. Sao thoáng một cái, hai người lại phải chia tay?

Hạ Hạ có đôi khi nóng tính, nhưng trước mặt Lý Việt lại tình nguyện kiềm chế. Lý Việt thì tính tình ôn hòa, có thể bao dung. Cho nên bình thường cô chẳng nghe thấy họ cãi nhau bao giờ, sao mâu thuẫn đã cao đến độ muốn chia tay rồi? Nhưng Thích Niên hỏi xong, Lý Việt cũng không trả lời, chỉ uống từng ngụm từng ngụm bia, tỏ vẻ không say không về.

Thích Niên đau đầu đến nhíu cả mày.

Trong tình huống này, cô nhúng tay vào không được, mà không nhúng...dường như cũng không được. Dò xét hai bên đều không thu hoạch gì, Thích Niên bực mình uống một hớp bia to để giải khát. Kết quả, Thích Niên hoàn toàn quên mất tửu lượng không đủ để chèo chống trình độ uống giải khát của mình. Không đến một lúc, cô đã bắt đầu cảm thấy nặng đầu, chóng mặt.

Mùi bia rượu xộc vào mũi, Thích Niên đã sẵn có vài phần men say, nay lại ngửi thấy mùi cồn thì đầu óc đều đông lại, chả suy nghĩ được gì nữa.

Cô đẩy chai bia ra, cầm ly trà lúa mạch mát lạnh trên bàn uống vài ngụm mới tỉnh táo chút ít.

Lý Việt đã say chuếnh choáng, Thích Niên giật lấy chai bia trong tay cậu, nhìn dáng vẻ chống trán thảm hại của cậu thì thở dài: "Mình đưa cậu về trước."

Thích Niên đi trả tiền, lại bảo ông chủ nhờ một người lái xe giùm, rồi đưa Lý Việt về nhà trước. Chú Lý còn chưa ngủ, dặn dò Thích Niên đi về cẩn thận rồi một tay xách hành lý một tay đỡ Lý Việt lên lầu.

Không biết có phải là do uống nhiều hay không, rất nhiều cảm xúc nhỏ bé đều không ngừng bị phóng đại dưới tác dụng của cồn.

Thích Niên dựa vào thành ghế, đột nhiên có chút mệt mỏi.

Cô nhớ đến sự chia ly năm cấp 3, cũng nhớ đến lúc mình vừa bước vào giới truyện tranh bị bắt nạt và phản bội ra sao, cuối cùng, nhớ đến Kỷ Ngôn Tín, không hiểu sao hốc mắt lại ươn ướt.

Chị gái chở giùm nắm tay lái đã lâu, thấy Thích Niên che mặt muốn khóc, cuối cùng cũng ngại ngùng hắng giọng, hỏi: "Cô gái à, tiếp theo là đưa cô về nhà à?"

Thích Niên lắc đầu: "Tôi muốn đi lấy thức ăn cho chó trước..."

Chị gái chở giùm nhếch môi, hỏi một cách mệt mỏi: "Địa chỉ." Thích Niên đọc địa chỉ nhà trọ Kỷ Ngôn Tín, lúc đứng trước cửa nhà, cô mới nhớ phải nhắn tin nói với anh một tiếng.

Mở cửa ra, Thích Niên mò mẫm công tắc điện trên tường. Ngọn đèn màu trà xua tan lo lắng trong lòng Thích Niên, cô nhanh chóng đổi giày, đi thẳng đến phòng bếp lấy thức ăn và đồ ăn vặt của Thất Bảo. Công tức đèn của phòng bếp không biết ở chỗ nào, Thích Niên tìm một vòng vẫn không thấy, chỉ có thể mượn ánh đèn ở ngoài đi đến mở ngăn tủ.

Trong tiếng sột soạt, Thích Niên lại nghe thấy một vài âm thanh là lạ.

Cô sởn hết gai ốc, động tác trên tay nhẹ nhàng hơn, nín thở nghiêng tai lắng nghe. Nhưng tiếng hít thở cực nhỏ kia giống như do cô tự ảo tưởng ra, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nặng và tiếng tim đập càng ngày càng nhanh vì sợ hãi của cô.

Từ bé Thích Niên đã nhát gan, trong ba người, cô là người dễ bị dọa nhất. Vào lễ mừng năm mới trước kia, ba gia đình cùng tụ họp, Lý Việt và Lưu Hạ thích đắp chăn kể chuyện ma, còn Thích Niên vô tội bị dọa cho mặt trắng bệch, tay chân nhũn ra.

Về sau, có một lần cô bị dọa thảm, mấy ngày liên tiếp đều nói mớ, từ đấy Lý Việt và Lưu Hạ mới không dám nói bậy trước mặt cô nữa.

Thích Niên yên lặng nuốt nước miếng, tăng thêm dũng cảm cho bản thân. Cũng không dám nán lại nữa, ôm lấy hộp đồ ăn và canxi xương sụn vào lòng rồi trở tay đóng tủ, quay người đi ra. Nhưng vừa bước tới cửa, tiếng hít thở như có như không lại truyền ra từ phòng khách.

Mặt Thích Niên trắng nhợt, cả người như rơi vào hầm băng.

Trong phòng có, có người!

Thích Niên hoảng hốt nắm chặt tay cầm cánh cửa, cũng không để ý chân chưa mang giày, vừa định chạy ra, liếc thoáng qua thấy đôi giày của Kỷ Ngôn Tín thì lập tức tỉnh táo lại.

Kỷ Ngôn Tín trở về rồi à?

Cô nghi hoặc, mượn ánh đèn để nhìn kĩ.

Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, tim đập ngày càng mạnh. Máu trong cơ thể dường như cũng trào ngược, âm thanh "thình thịch" của nhịp tim như nổ vang trong đầu, làm cô không yên. Thích Niên thả đồ ăn trong ngực ra, nhón chân nhẹ nhàng đi tới.

Cô chỉ lo đến gần ghế sopha mà không chú ý dưới chân, khi đá phải một thứ cưng cứng, Thích Niên rên lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện mình đá phải cái vali.

Thích Niên nhảy lò cò chống tay xuống thành ghế, vừa đứng vững, không ngờ có một đôi tay duỗi ra, chuẩn xác bắt được hai tay cô. Trời đất quay cuồng một vòng, Thích Niên đã bị người ta áp xuống ghế, khóa cứng hai tay. Cô giật mình, vô thức đá chân. Không biết đá trúng chỗ nào, anh yên lặng lấy đầu gối chặn hai chân lộn xộn của cô, động tác khóa tay cũng mạnh hơn. Sau vài giây, anh khống chết Thích Niên không thể động đậy.

Thích Niên đã sợ đến choáng váng, ngu ngơ nhìn hình bóng mơ hồ của người đàn ông trong bóng tối, sau nửa ngày mới bắt đầu giãy giụa mạn: "Thả em ra..."

Kỷ Ngôn Tín nghe thấy giọng nói thì ngơ ngác một chút, tay nới lỏng vài phần, có hơi ngạc nhiên, có hơi không chắc chắn gọi tên cô: "Thích Niên?"

Thích Niên nức nở hai tiếng, lại không trả lời, chỉ nhỏ giọng khóc.

Kỷ Ngôn Tín hơi cúi đầu, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn cô vài lần, nặng nề gọi: "Là em." Trong âm thanh trầm thấp kia còn mang theo vài phần khàn khàn và lười biếng vừa mới tỉnh ngủ.

Tay Thích Niên bị anh nắm chặt phát đau, cô khóc thút thít, nức nở nói: "Thầy thả em ra..."

Giọng nói của cô thều thào như mèo con, bàn tay giãy giụa trước ngực anh như gãi ngứa. Kỷ Ngôn Tín cúi đầu nhìn cô, sau khi thích ứng với bóng đêm, mắt anh đã có thể nhìn rõ. Đôi mắt ngập nước của Thích Niên như mã não thượng hạng, đen láy sáng ngời. Cô cắn môi, xấu hổ nhìn anh.

Vừa tỉnh ngủ, các giác quan của Kỷ Ngôn Tín trì trệ không ít. Đến tận lúc nào, anh mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô. Anh cúi đầu, khoảng cách bỗng rút ngắn dọa Thích Niên im bặt, cô mở to đôi mắt to tròn ướt át nhìn anh một cách hoảng sợ, nước mắt nơi khóe mi rưng rưng như sắp rớt.

Kỷ Ngôn Tín chỉ nghiêng đầu ngửi mùi trên môi cô, nghe thấy mùi rượu, anh nhíu mày không vui: "Uống rượu rồi hả?"

Thích Niên bị giọng điệu của anh hù cho ngẩn ngơ, thành thành thật thật gật đầu: "Uống, uống một chút..."

Dường như Kỷ Ngôn Tín cười một tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Không chỉ một chút."

Thích Niên im lặng, cũng không dám khóc, nước mắt cứ chực khóc nhìn anh như vậy, hi vọng anh có thể tốt bụng thả cô ra. Nhưng hiển nhiên, đối với tư thế áp chế Thích Niên này, trước mắt Kỷ Ngôn Tín cũng không có chút nào khó chịu. Cặp mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo làm cô phát run: "Tới tìm tôi à?"

Kỷ Ngôn Tín không nói tới thì thôi, nhắc đến...tủi thân trong lòng Thích Niên như lên men, tuôn ào ào ra ngoài.

Cô lắc đầu mạnh: "Em tới lấy đồ ăn cho chó, đồ ăn của Thất Bảo hết rồi... Em không biết hôm nay thầy về, nếu biết, em chắc chắn..." Giọng nói ngày càng nhỏ đi, cuối cùng nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, rồi lại bắt đầu khóc nức nở.

Kỷ Ngôn Tín bất đắc dĩ nhắm lại mắt, lạnh nhạt nói: "Không được khóc."

Thích Niên hoàn toàn không dừng được, nghe anh quát, tiếng khóc sụt sùi lại lớn hơn.

Cả một ngày Kỷ Ngôn Tín không được ngủ, vừa xuống máy báy, mới ngủ được nửa tiếng lại bị đánh thức, cộng thêm Thích Niên khóc làm anh tâm phiền ý loạn, mất hết kiên nhẫn. Bỗng nhiên, anh cúi đầu cắn cô.