Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 45




Nếu như trước đó không uống ly trà sữa kia thì...tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp rồi. Nhưng Thích Niên uống không dứt, uống xong còn ăn hết trân châu không chừa một viên. Vì vậy, sau khi phim điện ảnh chiếu được một tiếng thì Thích Niên ôm bụng khó chịu.

Không có tâm trạng ăn hết bắp rang, lúc đến đoạn hài hước trong phim cũng không cười nổi, ngay cả khi Kỷ Ngôn Tín đụng vào tay cô, Thích Niên cũng chẳng quan tâm hay thẹn thùng bối rối gì.

Cô, cô chỉ muốn đi vệ sinh...

Tuy nhiên, cả rạp phim tối thui, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình lớn, cho nên cô không nhìn thấy đường đi. Có lẽ do thường xuyên thức đêm ôm máy tính nên thị lực của cô vô cùng kém, đến chỗ có ánh sáng yếu một chút là giống như bị quáng gà, chỉ có thể mò mẫm mà đi. Nhưng ở rạp chiếu phim, lại còn là khu vực ghế đôi tình nhân... Nếu mò mẫm để đi, lỡ đụng trúng cái gì không thể đụng thì sao...

Thích Niên kêu gào trong lòng, vẻ mặt cũng dần dần cứng ngắc.

Một phút đồng hồ sau, Thích Niên giữ chặt ống tay áo của Kỷ Ngôn Tín rồi kéo nhẹ. Kỷ Ngôn Tín nhận ra thì cúi đầu nghiêng mặt sang như đang lắng nghe, sườn mặt bị màn hình ánh lên vầng sáng đủ màu, sắc sảo nam tính.

Thích Niên ngại ngùng nói nhỏ: "Em muốn đi WC."

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu bỗng nhiên bị khúc nhạc hào hùng át đi, Kỷ Ngôn Tín không nghe rõ cho nên nhích gần cô hơn, bất ngờ —— bờ môi Thích Niên chạm vào vành tai anh.

Kỷ Ngôn Tín hơi giật mình, quay đầu nhìn cô. Lưng chắn ánh sáng cho nên Thích Niên không thấy rõ nét mặt của anh, chỉ thấy trong đôi mắt sáng ngời của anh ánh lên tia sáng. Sau đó, Thích Niên lùi lại, lấy tay che miệng rồi lắc đầu, liên tục lắc đầu. Cô không có cố ý, thật sự không cố ý đâu!

Trong ánh mắt hốt hoảng và ngạc nhiên của Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín chậm rãi giơ tay lên sờ tai mình. Với ánh sáng chập chờn hiện tại, động tác này của anh vừa từ tốn vừa tao nhã, đường nét của ngón tay được phác họa rất thon dài.

Âm nhạc hoành tráng dần dần đến đỉnh điểm trong không khí dồn dập của bộ phim, Thích Niên chỉ nhìn thấy môi anh động đậy chứ không thấy gì nữa, cô rũ mắt không biết nên làm sao.

Nói...gì vậy?

Kỷ Ngôn Tín cúi đầu, tay chống lên ghế đệm giữa hai người rồi nghiêng người tới. Lông tóc của Thích Niên đều muốn nổ tung, cảnh giác nhìn anh. Thấy anh dần dần đến gần, Thích Niên vô thức lùi ra sau đến khi lưng chạm vào thành ghế: "Thầy, thầy Kỷ, em thật sự không cố ý đụng vào thầy..."

Dứt lời, cô mím môi. Đột nhiên nhớ tới, từ đầu đến giờ...dường như hình tượng "kẻ háo sắc" của cô vẫn không thay đổi... Mặt dày, chơi xấu, chọc ghẹo đùa cợt... Còn có gì cô chưa làm với Kỷ Ngôn Tín đâu?

Nghĩ thế, tự nhiên có cảm giác thành tựu là sao vầy nè...? Thích Niên che mặt, muốn co cả người vào trong ghế.

Nhưng nhớ lại trước kia, lúc bản thân liều lĩnh đóng kịch, không hiểu sao lại có can cảm, lỡ rồi thì tới luôn. Cô lặng lẽ tách kẽ tay ra, nhìn Kỷ Ngôn Tín gần ngay trước mặt. Trong ánh mắt đen láy kết tụ một chùm sáng, chăm chú nhìn anh. Không khí ấm nóng pha chút khô hanh, cô vô ý liếm liếm môi: "Em đã xin lỗi rồi, bây giờ đụng cũng đụng rồi, chẳng lẽ thầy muốn cắn trả à?"

Giọng nói mềm mại kia rõ ràng là "uy hiếp xấu xa", nhưng lại không đủ sức mạnh.

Cắn trả?

Kỷ Ngôn Tín cúi nhìn, lướt qua đôi mắt sáng ngời rồi dừng trên vành tai cô. Thích Niên thấy tầm mắt của anh thật sự dời đến tai mình thì hết hồn, vội vàng che tai lại: "Em nói giỡn thôi mà..."

Vừa dứt lời, một giọng nói ngại ngùng cắt ngang: "Xin lỗi, có thể nhường đường chút không ạ?"

Da mặt Thích Niên mỏng, rút chân về đồng thời lặng lẽ kéo cổ áo Kỷ Ngôn Tín rồi chôn mặt vào áo anh. Ngón tay nắm cổ áo chạm phải xương quai xanh của anh, cảm xúc ấm áp kia lan theo đầu ngón tay, nóng bỏng làm cô vô thức giấu mặt sâu hơn. Nhận ra ý muốn của cô, Kỷ Ngôn Tín thuận theo, anh giơ tay ôm vai cô áp vào ngực mình, nhốt cả người cô vào lòng.

Chóp mũi Thích Niên đụng nhẹ vào bờ vai anh, sự rắn chắc của đàn ông làm cô có hơi ngẩn ngơ.

Sao đang êm đẹp lại sinh ra cảm giác yêu đương vụng trộm thế này?

Cô chọt một cái vào vai anh.

Không có phản ứng?

Lại chọt cái nữa...

Ngay sau đó, ngón tay bị nắm vào lòng bàn tay anh.

Kỷ Ngôn Tín cúi đầu, giọng nói trầm khàn, chỉ có một âm tiết: "Hửm?"

Thích Niên ngẩng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt thăm thẳm của anh rồi lập tức dời mắt, liếc đông liếc tây: "Em xấu hổ."

Dường như Kỷ Ngôn Tín không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm cô vài giây rồi cười rộ lên. Âm thành trầm trầm kia rót vào tai làm toàn thân Thích Niên trở nên mềm nhũn...

Ngay lập tức, cô nhớ đến Chu Hân Hân vừa chậc chậc vừa hâm mộ nói: "Nam thần của em là loại lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần. Nếu có ngày em thật sự nắm được anh ta, em sẽ chết chìm trong sự nhiệt tình và dịu dàng của anh ta mất. Mỗi ngày nuông chiều, tay nắm tay..."

Thích Niên thèm thuồng liếm liếm nước miếng.

Thế nhưng, vào lúc thời cơ tốt nhất để phát triển cái loại mờ ám này, Thích Niên lại nhăn mũi, ngón tay bị nắm chặt gãi gãi lòng bàn tay anh rồi cắn răng nói: "Ừm...em muốn đi vệ sinh."

Che mặt.

——

Thích Niên đâm đầu đi toa let, lại đâm đầu về sảnh chiếu phim. Sau khi ngồi vào chỗ lần nữa, không khí mập mờ kia đã sớm tan thành mây khói. Nhanh như một giấc mơ. Kỷ Ngôn Tín không biết đang suy nghĩ cái gì, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, chỉ có ngón tay đặt trên thành ghế thỉnh thoảng yên lặng gõ nhẹ một cái.

Thích Niên nhìn lén vài lần, tiếc nuối muốn chết.

Cô ôm hộp bắp rang, nhét từng miếng vào miếng, trong tiếng nhai rộp rộp, Kỷ Ngôn Tín quay lại nhìn cô. Động tác nhai bắp của Thích Niên thoáng dừng lại, y như con sóc nhét đầy hạt thông trong miệng, nhìn anh đầy bối rối.

"Vì sao chọn bộ phim này?" Kỷ Ngôn Tín khẽ dựa ra sau, mượn ánh sáng để nhìn cô.

Mắt Thích Niên lấp lánh, nhai bắp ngồm ngoàm nói: "Trong những phim gần đây chỉ có cái này có lẽ thầy sẽ thích." Dứt lời, cô len lén nhìn anh một cái rồi cúi đầu chọn một miếng bắp lớn, nhỏ giọng bổ sung: "Cũng bởi vì thời gian chiếu của phim khoa học viễn tưởng dài..."

Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự hứng thú, trêu chọc cô: "Khi tôi tới, thật ra đã chuẩn bị tâm lý sẽ cùng em xem phim tình cảm rồi."

Thích Niên cắn ngón tay, không nói chuyện.

Bộ phim đã chiếu được bốn phần năm. Trong thời gian Thích Niên đi khỏi, cao trào đã qua. Tất cả mọi người đang chìm đắm vào bộ phim, cùng nam chính đấu tranh trong cảnh khó khăn, cùng nam chính nhớ lại những ngày ở bên vợ, thổn thức không thôi. Trước khi đặt vé, Thích Niên cũng có xem qua giới thiệu vắn tắt và tiết lộ của dân mạng nên cũng hơi hơi hiểu được cốt truyện, dần dần nhập tâm vào bộ phim.

Khi xem đến cảnh trước khi nam chính và vợ chia lìa, cùng nắm tay nhau đi trên con đường rừng thì màn hình phóng đại hai bàn tay nắm chặt nhau. Cô rung động, ngẩn ngờ nhìn Kỷ Ngôn Tín đang trầm mặc ngồi bên cạnh. Một suy nghĩ hiện ra trong đầu, không thể ngăn cản. Cô siết siết lòng bàn tay đổ mồ hôi của mình, nhè nhẹ, nhè nhẹ túm lấy ống tay áo anh: "Em có thể nắm tay thầy không?"

Thấy anh muốn quay đầu, Thích Niên nhanh chóng túm chặt ống tay áo anh: "Chỉ một lát thôi... Lúc bọn họ kết thúc, chúng ta cũng bỏ ra."

Cô nắm tay áo rất mạnh, đè lên tay anh. Kỷ Ngôn Tín cảm nhận được mọi hồi hộp và chờ mong thông qua sức mạnh dịu dàng này. Kỷ Ngôn Tín không trả lời. Mà bình thường, khi anh im lặng đều đại diện cho lời từ chối.

Thích Niên thất vọng rũ mắt, trái tim như bị thứ gì đó đè nén, chua xót đến nỗi trong cổ có cảm giác đắng chát. Cô từ từ thả tay ra, định lùi về. Một giây sau, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tín trở tay nắm chặt tay cô. Lòng bàn tay khô ráo ấm áp kia như nắm lấy lòng cô, làm trái tim dồn dập của cô đập lỗi một nhịp.

Tình yêu của nam nữ chính bình thường nhưng lại làm người ta cảm động đến rơi lệ là gì vậy?

Lý luận khoa học chặt chẽ mạnh mẽ giống như một bộ khoa học viễn tưởng tả thực là gì vậy?

Hình ảnh rõ nét sinh động, cốt truyện vĩ mô làm người ta muốn căng đít là gì vậy...

Thích Niên chẳng cảm nhận được gì nữa.

Thậm chí, cô cũng không rảnh để quan tâm tình tiết phim sau đó. Tất cả sự chú ý của cô bây giờ đều dồn vào...bàn tay bị Kỷ Ngôn Tín nắm. Tay anh dịu dàng mạnh mẽ, còn loáng tháng cảm nhận được mạch đập của anh. Nắm một hồi, dường như ngón áp út của anh nhẹ nhàng nhúc nhích.

Nắm lâu, tư thể không thoải mái cho nên bị chuyển đến đùi anh.

A, còn có...

Tay bị anh nắm mãi cho đến khi phim chấm dứt mới buông ra. Vậy có thể xem như đây là lần đầu tiên họ chính thức nắm tay không nhỉ? Vì thế, lúc ra khỏi rạp, mặt Thích Niên tươi như hoa, dáng vẻ thoải mái ngập tràn. Cô không dám cười lớn, nhưng lại nhịn không được, nên chỉ có thể cúi đầu nhếch môi, cuối cùng, khóe miệng nhếch đến mỏi nhừ.

Thích Niên vừa xoa xoa khóe miệng vừa đi theo Kỷ Ngôn Tín ra bãi lấy xe. Thỉnh thoảng ngước lên nhìn bóng lưng cao ráo của anh, muốn cười lại không thể cười, chỉ có thể xuýt xoa cố gắng ngậm miệng lại.

Đến bãi xe lấy xe, chắc chắn phải qua lầu một.

Với tư cách là một trong những cửa hàng đông khách nhất thành phố Z, cửa hàng ở dưới lầu một mọc san sát nhau, đủ thể loại. Đã gần 10 giờ, các cửa hàng đều đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa. Trong cửa hàng lần nữa vang lên giọng nữ mềm mại, nhắc nhở các cửa hàng phải đóng cửa, mời quý khách chuẩn bị ra về.

Ở ngả rẽ, lúc đi ngang một cửa hàng bán đồ trang sức, không biết Kỷ Ngôn Tín thấy gì mà bỗng nhiên dừng lại. Thích Niên đi theo phía sau đụng trúng lưng anh phải lùi đến vài bước, nhìn anh đầy khó hiểu. Kỷ Ngôn Tín quay lại nhìn cô mấy lần, lúc liếc đến khay đựng đồ thì khóe miệng nhếch lên một độ cong khó thấy, không rõ ý nghĩa của nụ cười kia nên Thích Niên hơi sờ sợ. Cô bất an, yên lặng lùi hai bước.

"Đợi đấy." Anh nhét con búp bê vào ngực cô rồi rảo bước vào cửa hàng trang sức.

Thích Niên tò mò vịn cửa thò đầu vào.

Kỷ Ngôn Tín đi đến kệ đầu tiên, tiện tay lấy thứ gì xuống rồi đến quầy tính tiền. Không biết nhân viên thu ngân nói gì với anh mà anh quay lại nhìn Thích Niên đang ngoan ngoãn chờ ngoài cửa, gật gật đầu. Tính tò mò của Thích Niên bị khơi ra. Thấy Kỷ Ngôn Tín thanh toán xong và cầm hộp giấy đi tới, xém chút cô vẫy vẫy đuôi giống Thất Bảo...

Kỷ Ngôn Tín nhét ví tiền vào túi rồi ném hộp giấy cho cô: "Mở ra xem đi."

Tâm trạng ngọt như mật cả đêm nay lại nhiều thêm chút nữa, Thích Niên nhanh chóng mở cái hộp ra xem, lập tức hóa đá —— bên trong, bên trong...

Bên trong là một cái băng đô tai thỏ màu hồng phấn...