Mỹ Nhân Ngư

Chương 2




Mèo của tôi tên là Tiết Định Ngạc.

Tôi nghĩ trên thế giới này nhất định có rất nhiều mèo có tên gọi như thế này, dù sao thế giới cũng đã nghe qua tên mèo Tiết Định Ngạc.

Cho nên mèo của tôi gọi là Tiết Định Ngạc cũng không có gì là kì quái.

Lúc tôi mở cửa, Tiết Định Ngạc đang nằm trên tủ giày chờ tôi, đôi mắt xanh mượt ở trong căn phòng tối mờ thoạt nhìn có chút làm người ta sợ hãi.

Tôi ngồi chổm hổm xuống đổi giày, Tiết Định Ngạc từ trên nóc tủ giày nhảy xuống, dùng móng vuốt ôm lấy quần của tôi, nỗ lực trèo lên trên.

Tôi thuận lợi thay xong giày, đem nó ôm vào lòng, nó thỏa mãn kêu một tiếng “Meo ~”, duỗi thẳng người, ở trên mặt tôi dùng mũi ra sức ngửi ngửi một cái, ngửi xong liền lười biếng rụt người trở lại.

“Ngửi thấy được cái gì không?”

Nó đương nhiên không có trả lời. Chỉ là tôi theo thói quen cùng nó trò chuyện.

Tôi ôm nó vào nhà, một tay mở tủ bát ra, từ trong tủ lấy ra một túi thức ăn cho mèo đã dùng hơn một nửa, đem tất cả phần còn lại đổ vào bát đựng đồ ăn của nó.

Tiết đại gia hài lòng ùng ục một tiếng, không lưu luyến chút nào mà rời khỏi cái ôm của tôi.

Đúng là cái đồ không có lương tâm.

Tôi lấy mũi chân đẩy đẩy nó một cái, đổi lấy một tiếng mèo kêu đầy bất mãn.

Thức ăn trong tủ lạnh đã hết sạch, chỉ còn dư lại mấy quả trứng gà tội nghiệp cùng với hai cái ruột hun khói nằm trên cái giá trống rỗng.

Vậy thì làm cơm chiên Dương Châu đi.

Vốn là lúc đầu tôi không có một chút kỹ năng nấu nướng nào, để không phải chết đói, cho dù không có thì cũng phải lăn vào bếp.

Cũng may ở phương diện này không thể nói là kỳ tài ngút trời, nhưng cũng có thể xưng tụng là thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên làm theo hướng dẫn nấu ra một món ăn không độc chết Tiết Định Ngạc, về sau tự nhiên sẽ không thể nào.

Bất quá có lẽ lần đó đã để lại trong lòng Tiết Định Ngạc không ít bóng tối, thà ăn thức ăn cho mèo cũng không thèm ăn cơm chung với tôi.

Kỳ thực một người ăn cơm rất tịch mịch, tôi chợt nghĩ tới muốn mời Cận Sở tới nhà mình ăn cơm.

Nhưng dùng lí do gì bây giờ, chúng tôi chỉ mới từ quen biết sơ sơ tiến triển thành thỉnh thoảng cùng trò chuyện với nhau thôi.

Tôi thật sự cảm thấy khổ não.

Có lẽ trời cao cũng nghe thấy được lời than vãn của tôi, vì vậy mà cơ hội rất nhanh liền từ trên trời giáng xuống. Cận Sở để quên chìa khóa ở trường học.

Cậu ấy đứng ở trước cửa nhà, lục tung tất cả túi, thậm chí đem tất cả đồ vật trong cặp đổ ra kiểm tra một lần, nhưng vẫn không tìm thấy chìa khóa nhà.

Từ lúc cậu ấy bắt đầu lấy đồ trong cặp sách ra tôi liền cảm thấy không được bình thường, đem xe dựng bên đường rồi đi tới, cậu ấy tìm xong một lần, có chút áy náy ngẩng đầu nhìn tôi, nhặt vở và bút từ dưới đất lên, viết xuống hai hàng chữ: Cậu về trước đi, mình không tìm thấy chìa khóa.

Tôi hỏi: “Có phải cậu để quên ở trường rồi không?”

Cậu ấy hơi nhíu lông mày suy nghĩ một chút, chần chờ gật gật đầu: Mình sẽ tự đi lấy, cậu cứ về nhà trước đi.

Trong nháy mắt đó, khi vận may đến thì trong lòng tôi cũng sáng ra, bật thốt lên: “Không thì đến nhà mình đi? Chờ cậu tới trường thì phòng học cũng khóa cửa rồi, cũng không thể lại đi tìm lớp trưởng mở cửa, như vậy quá phiền toái rồi.”

“Mình cũng sống một mình, chỉ là một đêm thôi, không có gì là bất tiện cả.”

Cậu ấy đồng ý.

Nhà tôi với nhà cậu ấy cách nhau không tới 100 mét. Tôi dắt xe đạp, cậu ấy ôm cặp sách đi bên cạnh tôi, đèn đường chiếu xuống đem hai cái bóng chặt chẽ nằm cùng một chỗ.

Hình như cậu ấy rất thích mèo, lúc tôi nấu cơm ở nhà bếp cậu ấy vẫn luôn ngồi xổm ở trong phòng khách chơi đùa với con mèo của tôi.

Ở trước mặt tôi Tiết Định Ngạc là Tiết đại gia, ở trước mặt cậu ấy nó chính là Tiết bảo bảo, ngoãn ngoãn mà nằm dưới tay cậu ấy lăn qua lăn lại, đùa nghịch với cuộn len mà bình thường nó thích chơi nhất.

Như một con mèo ngốc.

Dáng ăn của cậu ấy rất ngoan ngoãn. Ung dung thong thả, nhai kỹ nuốt chậm, giống như bản thân cậu ấy vậy, vui tai vui mắt.

Tôi bỗng nhiên có chút hiếu kì về quá khứ của cậu ấy. Hiếu kì bố mẹ cậu ấy như thế nào, mới có thể nuôi ra một thiếu niên ôn nhu, trầm tĩnh như vậy.

Sắc màu ấm áp của ánh đèn phác họa lên đường viền gò má của cậu ấy, lông mi vừa dài vừa đen, cậu ấy vừa chớp chớp mắt tôi liền cảm thấy tựa hồ có một con bướm nhào vào lòng tôi.

Có lẽ là do tầm mắt của tôi dừng lại quá lâu, hoặc là do nhiệt độ quá nóng, cậu ấy hơi phát hiện, nhấc mắt lên nhìn thấy thần sắc của tôi có chút hoang mang.

“Ăn ngon không?”

Cậu ấy cười gật đầu.

“Tiết Định Ngạc vẫn luôn chê tay nghề của mình không ngon.” Tôi oán giận: “Luôn luôn không chịu ăn cơm cùng mình. ”

Cậu ấy nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, đây là lần đầu tiên cậu ấy làm động tác này, nhưng tôi lại có thể hiểu được ý tứ của cậu ấy trong nháy mắt.

Tiết Định Ngạc?

“Tiết Định Ngạc là con mèo của mình.” Tôi giải thích nói: “Chính là cái con mèo mập đến một mặt không nhịn được ở bên kia kìa.”

Cậu ấy liền cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng sáng chỉnh tề, cùng với lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Tôi không biết chuyện này có gì đáng cười, thế nhưng cậu ấy cười lên thật đẹp, khiến người khác nhìn không muốn dời mắt đi.

Tim tôi giống như bị một sợi tơ vô hình trói buộc, chỉ cần cậu ấy hơi động đậy, thì sợi tơ này liền siết chặt lại, vắt ra hàng hà sa số từng giọt mật ngọt ngào lan tràn ở trong tim.

Cơm nước xong, chúng tôi cùng ngồi làm bài tập, Tiết Định Ngạc nằm nhoài bên chân cậu ấy, xột xòa xột xoạt tự đắc cọ cọ vào bắp chân của cậu ấy.

“Nó có vẻ rất thích cậu.” Tôi nói.

____ Mình cũng rất thích nó. Nó rất đáng yêu.

Cậu ấy viết xuống trên tờ giấy nháp trắng tinh.

Thực tế Tiết Định Ngạc lớn lên không hề đáng yêu một chút nào. Khi còn bé nó là một con mèo hoang, lúc tôi nhặt được nó, do cùng với một con chó cướp đồ ăn nên bị thương, cả người vết thương chằng chịt, nằm thoi thóp, phải nuôi rất lâu nó mới có thể một lần nữa nhảy nhót tưng bừng như thế, chỉ là trên mặt để lại một vết sẹo thật dài, còn bị thiếu mất một nửa lỗ tai, không chỉ nhìn không đáng yêu, thậm chí dáng dấp còn rất dữ tợn.

Có lẽ do biểu tình im lặng của tôi quá rõ ràng, cậu ấy liền nở nụ cười, viết:

____ Đáng yêu không phải chỉ do bề ngoài.

Giống như bị quỷ thần xui khiến, tôi hỏi: “Vậy còn mình?”

Ở trong mắt cậu, tôi là người như thế nào?

Cậu ấy ngẩn ra, khóe môi hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn tôi một cái, bên trong tràn đầy ý cười.

Tôi không nhịn được mà có chút mong đợi.

____ Là một người rất tốt.

Tôi tự an ủi bản thân, Tiết Định Ngạc cùng lắm chỉ là con mèo đáng yêu thôi, tôi nhất định sẽ không ghen tị, sẽ không nghĩ gì khác đâu.

Tôi từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần lót mới mà mình chưa dùng tới, đưa cho cậu ấy đi tắm rửa, không có áo ngủ mới, chỉ có thể mặc áo cũ của tôi.

Cậu ấy so với tôi gầy gò hơn rất nhiều, cái áo ngủ đó đối với tôi thì hơi nhỏ, mặc ở trên người cậu ấy lại có vẻ hơi rộng, đặc biệt là cổ áo, cực kì rộng.

Tôi phải bỏ ra rất nhiều sức lực, mới có thể đem tầm mắt từ trên phần da thịt bị lộ ra trên người cậu ấy dời đi. Cậu ấy thực sự rất trắng, giống như sữa bò vậy, cuối cùng tôi vẫn liên tưởng tới nàng công chúa Bạch Tuyết.

Nói ko chừng, e là giống như nàng công chúa có làn da trắng nõn trong lời kể của câu chuyện cổ tích.

Tôi tìm máy sấy tóc đưa cho cậu ấy, cậu ấy cười với tôi, là ý tứ muốn cảm ơn. Lúc cậu ấy sấy tóc, tôi ngồi một bên nhìn cậu ấy, nhìn cậu ấy đem một đầu tóc ướt nhẹp một lần nữa trở nên xõa tung mềm mại.

Có lúc tôi cảm thấy giữa sấy tóc và làm bánh ngọt có một chút gì đó liên quan với nhau. Đem mái tóc ẩm ướt một lần nữa trở nên khô mát, cũng giống như đem một đống bột dinh dính biến thành bánh ngọt mềm mại, cũng phải có rất nhiều rất nhiều kiên trì.

Cho nên tôi chỉ mua bánh ngọt tại cửa hàng, chưa bao giờ dùng máy sấy tóc. Cái này là máy sấy tóc thông minh phiên bản mới do mẹ tôi từ lần trở về trước để lại, bị tôi đóng gói đem tới nhà mới, ném ở trong góc.

Nói mới nhớ, sau khi dọn nhà bọn họ cũng chưa có trở về. Bất quá cũng không có quan trọng, lúc nên trở về sẽ trở về thôi, hơn nữa một người sinh hoạt cũng không có gì là không quen.

Cận Sở rất nhanh liền sấy khô tóc, cố ý đi đến phòng khách cầm giấy bút thận trọng viết xuống: Cảm ơn

Cậu ấy đối với một số chuyện rất thờ ơ, như là mấy tin tức bát quái mà đám bạn học vẫn luôn bàn tán. Nhưng lại lưu ý đến một số sự tình đặc biệt, tỷ như đi từ thiện, trợ giúp những nạn nhân bị nạn.

Cho nên bên trên những tờ giấy mà cậu ấy đưa sang cho tôi, phần lớn đều là hai chữ: Cảm ơn

Thời điểm cậu ấy viết hai chữ này, biểu tình thật sự rất ôn nhu. Dĩ nhiên, cậu ấy bình thường cũng không lạnh lùng, chỉ là những lúc như thế này đặc biệt nhu hòa.

Cậu ấy cúi đầu cầm bút viết chữ, ánh đèn màu da cam làm cho cậu ấy trong đêm đông yên tĩnh thoạt nhìn mềm mại mà ấm áp, tôi bỗng nhiên có chút muốn ôm lấy cậu ấy.

Buổi tối ngày hôm ấy, chúng tôi ngủ cùng nhau. Lúc trước tôi có dọn một cái giường hai tầng từ nhà cũ đến đây, mà tôi lười biếng vẫn luôn không muốn dọn dẹp. Ngược lại dọn dẹp sạch sẽ rồi cũng không có ai ngủ. So với giường lớn thì Tiết Định Ngạc càng yêu thích cái ổ mèo của nó hơn.

Bất quá bởi vậy tôi mới phát hiện, cậu ấy thật sự là một con người rất thành thật.

Trước khi đi ngủ, cậu ấy nói với tôi là cậu ấy ngủ ở ghế sô pha là được rồi, bởi vì tư thế ngủ của cậu ấy không tốt. Tôi cảm thấy cậu ấy quá khách khí, hơn nữa mùa đông mà ngủ trên sô pha rất dễ cảm lạnh, bởi vậy tôi kiên trì kêu cậu ấy lên giường ngủ, cuối cùng cậu ấy cũng thỏa hiệp.

Vì vậy mà nửa đêm tôi bị cậu ấy làm tỉnh hai lần. Lần đầu là do cậu ấy lấy đi tất cả chăn, lần thứ hai là do cậu ấy đem chân áp lên trên bụng tôi. Cho dù có bịt mắt lại thì tôi cũng không thể tự thuyết phục mình cái tư thế ngủ này là vô tư, vô ý.

Giường ngủ hai người cũng khá lớn, nếu không với cái tư thế giương nanh múa vuốt của cậu ấy mà lại không có ai bên ngoài, chắc chắn có thể đem địa bàn mở rộng đến cả căn phòng. Tôi một bên vui mừng vì đã thành công ngăn cản không cho cậu ấy ngủ ghế sô pha, nếu không ngày hôm sau nhất định sẽ cảm lạnh, một bên lôi lôi kéo kéo giật lại cái chăn từ trong lồng ngực cậu ấy.

Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh dậy thì đồng hồ báo thức vẫn chưa có vang lên, cậu ấy còn đang ngủ. Mặt chôn vào bên trong cái chăn, đỉnh đầu kê lên đầu vai của tôi, mái tóc lộ ra bên ngoài vì nắng sớm mà thoạt nhìn trở nên nhỏ nhắn, mềm mại.

Tôi không nhịn được mà nhẹ nhàng sờ sờ. Thật giống với cảm giác trong tưởng tượng.

Tôi rời giường làm đồ ăn sáng. Thật sự rất ít khi tôi tự làm đồ ăn sáng ở nhà, đầu phố có một cửa tiệm bánh bao cùng với bánh quẩy mùi vị cũng rất được, vừa bớt thời gian lại đỡ tốn sức, hàng ngon giá rẻ. Bất quá lâu lâu đột nhiên tôi cũng sẽ có ý định xuống bếp một lần.

Tỷ như thời điểm tôi muốn khoe khoang với cậu ấy.

Tôi ốp la hai quả trứng, cho vào hai tô mì. Trứng vừa ốp la xong vừa lúc cậu ấy rửa mặt xong ngồi vào trước bàn, cười có chút ngại ngùng.

Tôi đoán cậu ấy chắc cũng có chút tâm đắc đối với tướng ngủ của bản thân, cho nên xấu hổ.

Cùng với một người không thể nói chuyện làm bạn, chỗ tốt lớn nhất chính là không có gì để nói vào những lúc này, như thế sẽ không cảm thấy lúng túng.

Tôi không nhắc lại chuyện tối hôm qua ngủ cùng nhau, cậu ấy cũng tự động lảng tránh không nhắc đến, an tĩnh ăn đồ ăn sáng, ăn xong, tôi dọn dẹp rửa chén, cậu ấy giúp tôi cho mèo ăn, chơi cùng Tiết Định Ngạc một hồi, đúng bảy giờ rưỡi chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà.

Chìa khóa bị để quên trong góc bàn học, cậu ấy tìm thấy rồi cẩn thận để vào trong cặp.

Cậu ấy còn chỉ cho tôi biết mỗi ngày vào lúc cậu ấy tạm biệt dùng ngôn ngữ tay ý là “Ngày mai gặp”, còn nói cậu ấy cảm thấy cơm tôi làm rất ngon, chú mèo tôi nuôi cũng rất đáng yêu.

Điều này khiến tôi có chút cao hứng.

Có thể lúc chạng vạng tôi nhìn cậu ấy vào nhà, trong lòng vẫn có chút không nhịn được mà tiếc nuối. Tôi thật sự rất muốn cùng cậu ấy ăn cơm với nhau, tôi không thích một mình bên bàn ăn quạnh quẽ.

Tôi nghĩ lần sau nhất định sẽ rủ cậu ấy cùng nhau làm cơm, như vậy sẽ bớt ít sức, làm ít mà hiệu quả nhiều.

Hơn nữa như vậy cũng sẽ không cảm thấy cô quạnh nữa.

Thật là hoàn mỹ.