Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 6




“Ngươi đem Tục Mệnh đan cho nó ăn?” Trong phòng nhỏ của người làm vườn, ông lão kinh ngạc hỏi, một đôi mắt già thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu cô nương nằm trên giường tuy rằng bị thương hôn mê, nhưng hơi thở cũng coi như ổn định.

“Ừm.” Khẽ ừm nhẹ một tiếng, xem như trả lời.

Nghe tiếng, ông lão trợn mắt không nói gì hồi lâu, cuối cùng, bắt đầu nói thầm. “Tuổi còn trẻ đã biết cách dùng đồ tốt để lừa gạt con gái, thật sự là hậu sinh khả uý (người sau giỏi hơn người trước)! Về sau cô gái kia không lấy thân báo đáp cũng không được……”

“Tiết gia gia, đừng nói bậy!” Thiếu niên mặt lạnh có chút hồng trên má, trong mắt có vẻ xấu hổ.

“Xem xem, còn sợ người ta nói sao!” Lắc đầu thở dài, vạn phần bất đắc dĩ. “Một chút cũng không biết khổ tâm của ta, còn đem thứ tốt ta cho tùy tùy tiện tiện cho người khác uống, không nghĩ rằng bản thân sẽ bị thương nặng, thời điểm sinh mệnh nguy cấp thì sao đây……”

Bỗng dưng, không biết từ chỗ nào lấy ra bình thuốc, không hề báo trước quăng cho hắn, lại tiếp tục lầm bầm niệm, “Đã biết là muốn tới lừa gạt bảo bối của ta, khá lắm tiểu tặc đầu……”

“Đây là cái gì?” Trực tiếp cắt ngang lời lầm bầm của ông lão, thiếu niên nghi hoặc nói.

“Tử Kim đan! Ăn vào một viên có thể gia tăng mười năm công lực, bên trong có sáu viên, mỗi năm ngươi uống một viên đi! Còn nữa, đừng quá tham lam uống hết toàn bộ trong một lúc, nếu không khống chế được nội lực đột nhiên tăng lên, tâm mạch va chạm sẽ chết bất đắc kỳ tử, đến lúc đó đừng trách ta!” Ông lão cảnh cáo.

“Vì sao cho ta?” Bảo bối của ông sao nhiều như vậy?

“Không còn Tục Mệnh đan có thể giữ mệnh, đành phải tăng công lực của ngươi, để bản lĩnh của ngươi khá hơn, về sau mới không dễ dàng bị thương, bị mất mạng nhỏ a!” Ông lão vẻ mặt đắc ý, nói rất tự nhiên. Hắc hắc! Uống sáu viên Tử Kim đan, sáu năm sau tiểu tử này liền có được nội lực thâm hậu người ta vất vả tu luyện sáu mươi năm, luyện đến già mới có. Đến lúc đó, trên giang hồ muốn tìm ra cao nhân có thể đả thương hắn, khó lắm!

Thiếu niên tựa hồ có chút cảm động, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ trầm mặc mà nah65n lấy, thật lâu sau, hắn mới chần chờ mở miệng, “Tiết gia gia……”

“Làm gì?” Vội vàng móc móc xem mình còn bảo bối gì không.

“Ông có thể mang theo A Tô rời khỏi nơi này, tìm một chỗ yên ổn sống được không?” A Tô không thể ở lại chỗ này! Phải để nghĩa phụ nghĩ nàng đã chết, nếu không nghĩa phụ sẽ không bỏ qua cho nàng.

Động tác của ông lão dừng một chút, lập tức oa oa kêu lên. “Lại muốn cầu ta làm bà vú của con bé, chiếu cố nó trưởng thành? Ngươi không lầm chứ!”

Đêm khuya thanh vắng, không chút tiếng động.

Ngoài cửa sổ, sao lấp lánh điểm trên bầu trời đêm; Trong cửa sổ, người nào đó đang trằn trọc không ngủ được, trong đầu suy nghĩ hỗn độn, cuối cùng xoay người ngồi dậy, lâm vào trong trầm tư……

Huyền Thương là em ruột của Nam Cung đại ca? Nam Cung đại ca sẽ không phải nói đùa chứ? Nhưng giọng điệu của huynh ấy không giống nói đùa a!

Thình lình xuất hiện một đại ca ruột, đừng nói nàng kinh ngạc, nếu Huyền Thương biết, đại khái sẽ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không tin đâu! Nhưng mà, Nam Cung đại ca quả thật không có lý do gì để lừa bọn họ…… Như vậy, đây rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?

Mờ mịt hồi tưởng lại cuộc nói chuyện lúc ban ngày, A Tô thật sự trăm mối không thể giải, hỏi Nam Cung Dịch sao lại thế này, huynh ấy chính cười nói chờ Huyền Thương trở về hỏi cho kĩ càng đã, sau đó nói cũng không muộn, làm cho nàng đến nay vẫn không hiểu ra sao!

Nhưng…… Nếu Nam Cung đại ca thật sự là đại ca ruột của Huyền Thương, vậy cũng không tệ a! Bởi vì Nam Cung đại ca thực sự đối với Huyền Thương tốt lắm……

Nghĩ vậy, nàng không khỏi cười nhẹ, khi đang muốn xuống giường đi rót ly trà giải khát, đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, làm cho nàng nhất thời ngây người.

Đã trễ thế này, ai lại tới đây? Là Nam Cung đại ca sao? Không! Tiếng bước chân của Nam Cung đại ca không phải như vậy! Nhưng nghe qua cũng không phải nha hoàn được phái tới hầu hạ nàng, như vậy…… Thì là ai chứ?

“Là ai bên ngoài?” Cảm thấy có chút bất an, nàng thấp giọng gọi nhỏ, trông chờ người ngoài cửa sổ đáp lời.

Chợt tiếng bước chân nhẹ đến cơ hồ nghe không được dừng lại, tựa hồ người bên ngoài rất kinh ngạc vì bị nàng phát hiện.

Không được trả lời, trong lòng A Tô càng thêm bất an, vội vàng kêu lên: “Nếu không lên tiếng, ta sẽ gọi người……”

Nói chưa xong, chợt nghe tiếng phá cửa đột nhiên vang lên, nàng cả kinh, đang muốn kêu người, chợt thấy sau gáy đau đớn kéo tới, lập tức rơi vào hôn mê, không còn ý thức.

Đêm nay, Nam Cung phủ đệ vì sự mất tích của nàng mà toàn bộ bị lật tung lên, gà bay chó sủa hỗn loạn cả một đêm.

Sắc trời tờ mờ sáng, đại sảnh Nam Cung phủ cả đêm đèn đuốc chưa tắt, trong trong ngoài ngoài chật ních thực khách, mỗi người đều mở to hai mắt kinh hãi, nhìn Nam Cung Dịch nổi giận cả một đêm, tựa hồ có chút không thể tin được vào hai mắt của mình.

Nam Cung Dịch sao!

Nam Cung Dịch người luôn có phong thái nhanh nhẹn, nhã nhặn, khuôn mặt vĩnh viễn luôn nở nụ cười ôn hòa đối với người khác, không nghĩ tới lại có lúc nổi giận! Hơn nữa cả đêm đều thấy hắn chỉ huy nô bộc lật tung mỗi một tấc đất, trong phủ tân khách trong phủ đều bị kinh động, thậm chí còn cho hạ nhân tìm kiếm chung quanh thành Hàng Châu, thật không hiểu đang tìm cái gì?

Trong chốn giang hồ, chi sĩ nhiều chuyện có rất nhiều, lập tức có người không nhịn được tò mò, cuối cùng cụng đặt câu hỏi –

“Nam Cung lão đệ, đến tột cùng trong phủ đã xảy ra chuyện gì? Đệ cứ nói ra, mọi người cũng có thể giúp đỡ đưa ra ý kiến.” Đại hán mặt rộng thô thanh hỏi, rất muốn giúp đỡ một tay.

“Đúng vậy! Thường ngày mọi người đều được Nam Cung huynh chiếu cố nhiều mặt, có chuyện gì, tin tưởng mọi người đều rất nguyện ý giúp đỡ.” Hán tử xấu xí nhỏ gầy lên tiếng phụ họa.

Đối mặt phần đông thực khách trong phủ, Nam Cung Dịch miễn cưỡng cười. “Trong phủ đã xảy ra chút chuyện, quấy nhiễu mọi người thật sự ngại quá, tại hạ trước xin tạ lỗi với mọi người, mong rằng các bằng hữu giang hồ thứ lỗi.”

“Nam Cung lão đệ quá khách khí!” Đại hán mặt rộng kêu lên. “Trong phủ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu có điểm nào cần tới Triệu Cửu ta, cứ việc nói một tiếng là được!” Hảo hán máu nóng tiêu chuẩn, tính tình ngay thẳng cũng rất đáng yêu.

Nghe vậy, Nam Cung Dịch trong lòng đã có chủ ý, nhưng trên mặt vẫn cười khổ. “Không dối gạt mọi người, kỳ thật có một vị khách quý của tại hạ trong tối nay đã bị người ta bắt đi.” Mà người bắt đi khẳng định là Huyền Cực Môn!

Aiz…… Sớm biết vậy đã không tị hiềm, khi Thương đệ lên đường đi Miêu Cương, để A Tô chuyển qua viện mình ở, ngủ phòng cách vách mình, có động tĩnh gì cũng có thể lập tức phát hiện.

Nhưng hắn lại e ngại, phái vài nha hoàn có võ nghệ hầu hạ nàng, nhưng vài nha hoàn kia tối nay đã bị người ta đánh bất tỉnh, lúc tỉnh lại vội chạy đến bẩm báo với hắn, A Tô sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại cánh cửa bị phá hư.

Nay A Tô bị bắt, hắn làm sao ăn nói với Thương đệ đây? Nếu cô ấy có gì ngoài ý muốn, cho dù Thương đệ thật sự là đệ đệ ruột thịt cùng huyết thống của hắn, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không chịu chấp người đại ca là hắn này!

“Là mao tặc nào lớn gan như vậy, dám xâm nhập Nam Cung phủ bắt người?”

“Đúng vậy! Mao tặc này thật quá kiêu ngạo!”

“Nam Cung lão đệ trong lòng có biết ai làm không? Nói ra, mọi người cũng giúp tìm người.”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều sôi nổi bàn bạc, ai cũng vội vàng biểu đạt nghĩa khí.

Nam Cung Dịch thấy thế mỉm cười. “Được các vị nguyện ý trượng nghĩa tương trợ, tại hạ ngoại trừ nói tiếng cám ơn, quả thật cũng muốn nhờ các bằng hữu giang hồ giúp chút việc……”

Tiếng nói trong trẻo chậm rãi bay bay, mỗi một câu chữ đều rơi vào tai đám thực khách tập trung lắng nghe, đây gọi là nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một lúc a!

Dây leo đan bện, chặt chẽ không thấy cây cối trùng điệp, mưa to tầm tã mới vừa ngưng, không khí ẩm ướt nóng dính làm người ta rất không thoải mái, bốn phía tĩnh mịch, không nghe thấy tiếng côn trùng hoặc chim thú gì.

Nhưng mà, ngay trong thế giới không tiếng động này, một bóng đen không ngại khí hậu nóng ướt khó chịu, trong núi rừng Miêu Cương rộng lớn đầy chướng khí, đầm lầy tùy lúc đều có thể khiến người ta bị lún vào, ý chí kiên định nhanh chóng di chuyển..

Tiến vào Miêu Cương trong ngày hè oi ả, nóng bức ẩm ướt đã mười ngày, hắn một đường trèo đèo lội suối, tìm kiếm chung quanh, nhưng “Lệ Nhãn Ngưng” kia…… Đến tột cùng đang ở đâu?

Tuy biết loài hoa quý hiếm này tuyệt đối không dễ tìm, nhưng tìm mấy ngày vẫn không có chút tung tích, thật làm người ta không khỏi nóng lòng. Aiz…… A Tô có thấy được ánh sáng không, phải xem hắn có thể tìm được kỳ hoa dị thảo này hay không.

Thầm than, xuyên qua khe hở của cành lá rậm rạp nhìn sắc trời, Huyền Thương biết mình nên tìm chỗ dung thân qua đêm.

Cất bước đi trên vùng lầy lội sau cơn mưa, hắn đẩy ra tầng tầng cành lá thẳng tiến về phía trước, nhưng ngay trong lúc này, dưới chân bỗng dưng trống rỗng, thân hình không báo trước trong nháy mắt rơi xuống, may mà hắn phản ứng nhanh, xoay người một cái, tay nhanh chóng vươn lên, vững vàng bắt được dây leo từ trên rơi xuống, tạm ngừng thế rơi của mình.

Trong lòng bình tĩnh, hắn chăm chú nhìn, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình đạp trúng là một cái động rộng rãi ẩn trong đám cây cỏ hoang, nhìn xuống chút nữa, chính là một cái hồ tối tăm lăn tăn sóng.

Hắn không nghĩ nhiều, Huyền Thương vốn muốn vịn dây mây leo lên trên, trong một giây cuối cùng, khóe mắt bỗng dưng liếc thấy hình như ven hồ ngầm bên dưới có một chút vàng nhạt, nhất thời lòng nảy sinh nghi ngờ, không vội leo lên, ngược lại buông lỏng tay, để mình rơi vào trong hồ dưới động.

Chợt nghe “bùm” một tiếng, bọt nước văng ra, chỉ chốc lát sau, hắn từ dưới nước thò đầu lên, dưới ánh sáng mờ mịt không rõ, vươn tay bơi lướt đến bên bờ hồ.

Không lâu sau, khi hắn ướt đẫm từ bên bờ đứng dậy nhìn lại chỗ vàng nhạt kia, liền thấy mấy cành hoa nhỏ màu vàng có lá xanh biếc non mềm sinh trưởng bên bờ nước, nhìn vẻ đẹp phản chiếu trên hồ nước của mình mà xót cho thân.

Mà hắn thì cả người run rẩy, kinh ngạc nhìn loài hoa vàng kia, thật lâu không lên tiếng.

Lệ Nhãn Ngưng……

X X X X X X X X

Nàng bị giam đã bao lâu rồi? Năm ngày? Bảy ngày? Hay là nhiều hơn? Aiz…… Bản thân nàng cũng không rõ!

Từ sau khi bị bắt, nàng liền mất đi khái niệm đối với thời gian, chỉ cảm thấy thường thường qua một hồi lâu, rất rất lâu, lâu đến khi bụng đói nhịn không được nữa, mới có người đưa tới đồ ăn đã ẩn ẩn bị ôi thiu.

Mùi chua thiu đó thường làm nàng vừa đưa vào miệng liền nhịn không được muốn phun ra, cơ hồ không thể nuốt xuống, nhưng…… Vì đứa nhỏ trong bụng, nàng vẫn từng chút, từng chút cứng rắn ép mình nuốt xuống.

Thương hiện tại chắc đã ở Miêu Cương rồi nhỉ? Huynh ấy biết nàng bị đại tiểu thư bắt về Huyền Cực Môn không? Aiz…… Nếu huynh ấy biết được, khẳng định sẽ liều lĩnh đến cứu nàng, nhưng…… nhưng nàng lại không hy vọng huynh ấy đến! Bởi vì khoảng thời gian này, không chỉ đại tiểu thư đến “quan tâm” vài lần, ngay cả môn chủ cũng đến “thăm hỏi” một lần……

“Nếu Diễm Dao không nhắc ta, ta thật sự đã quên ngươi là ai rồi! Khá lắm Huyền Thương, lúc ấy tuổi còn trẻ, tâm tư đã thâm trầm như vậy, an bài ngươi giả chết giấu được ta. Sớm biết như thế, lúc trước nên chém thêm một kiếm chấm dứt mạng ngươi, thậm chí ngay cả Huyền Thương cũng nên diệt, khỏi phải hôm nay lại phản ta, không ngoan ngoãn cho ta sử dụng! Nhưng mà, nếu hắn coi trọng ngươi như vậy, chỉ cần ngươi ở trong tay ta, còn phải sợ hắn không ngoan ngoãn chui đầu vô lưới à……”

Tiếng nói lạnh lùng vô tình dường như còn quanh quẩn bên tai, A Tô lui vào góc nhà tù ẩm ướt, âm u, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu không ít, hai mắt trống rỗng mờ mịt, tia lạnh lẽo sợ hãi trong lòng dâng lên……

Không! Nàng không muốn Huyền Thương vì nàng mà chui đầu vào lưới! Trong giọng nói của môn chủ có sát ý rất nặng, tuyệt không dễ dàng buông tha Huyền Thương, không…… Nàng không muốn Huyền Thương vừa tới đã toi mạng…… Không……

Trong lúc sầu lo kinh hoàng, hai tay A Tô ôm đầu gối phát run, thẳng đến khi một tiếng cười chế giễu cùng căm ghét kéo nàng tỉnh lại –

“Xem ngươi, quả thực giống con chuột chỉ biết núp ở cống rãnh, Huyền Thương đến tột cùng coi trọng ngươi chỗ nào, thật khiến người ta không hiểu!” Đồ Diễm Dao mới đi vào địa lao liền nhìn thấy dáng vẻ đáng thương lui ở góc của nàng, lập tức không khỏi lạnh giọng cười giễu, ánh mắt ngạo mạn tràn ngập khinh khi.

Từ đáy lòng khinh thường hạ nhân mắt mù ti tiện trước mắt này, nhưng càng tức giận chuyện Huyền Thương tình nguyện yêu nàng, cũng không yêu mình hơn.

Hoảng hốt hoàn hồn, nghe ngôn từ ô nhục của cô ta, A Tô cũng không phản ứng quá khích, chỉ giương mắt nhìn về phía nơi phát ra tiếng, vẻ mặt trầm tĩnh không nói gì cùng sự ngang ngược ương ngạnh của cô ta hình thành đối lập mãnh liệt.

Vừa thấy cặp mắt to trống rỗng không tiêu cự kia, Đồ Diễm Dao liền cảm thấy chán ghét khó hiểu, hơn nữa mấy ngày qua cho dù nói nhiều ô lời nhục khó nghe, nó thủy chung đều trầm mặc không nói một câu, làm cho người ta có cảm giác loại phẫn hận vì diễn độc, lập tức tức giận đến lên tiếng mắng chửi, “Ngươi mắt mù còn chưa đủ, chẳng lẽ ngay cả miệng cũng câm? Nói chuyện! Ta lệnh cho ngươi mở miệng nói chuyện! Nếu không nói, ta liền cắt lưỡi ngươi, cho ngươi thực sự thành câm điếc!”

Nghe được trong giọng nói của cô ta có cáu giận cùng nghiêm túc, cũng biết cô ta từ nhỏ cao cao tại thượng, chuyện gì cũng làm được, A Tô không khỏi nhẹ nhàng thở dài, có chút bất đắc dĩ. “Đại tiểu thư muốn A Tô nói gì?”

Đã bị bắt đến đây, nàng còn có thể nói gì?

Nói gì? Đúng vậy! Muốn nó nói gì? Đồ Diễm Dao bị hỏi sửng sốt, lập tức vừa xấu hổ vừa giận dữ, ngạo mạn ra lệnh, “Ta muốn ngươi rời khỏi Huyền Thương!”

“Vì sao ta phải rời khỏi Huyền Thương?” A Tô nhẹ chau mày. Nàng cùng Huyền Thương, đều là tâm linh nương tựa vào đối phương, nàng không thể rời khỏi Huyền Thương, Huyền Thương cũng không thể rời khỏi nàng.

“Bởi vì ngươi không xứng với hắn!” Đồ Diễm Dao gầm lên. “Mọi điều kiện của ngươi đều không so được với ta, có tư cách gì ở cùng Huyền Thương? Nữ tử đứng bên người Huyền Thương hẳn là ta, mà không phải người mù như ngươi!”

Nghe vậy, A Tô chỉ cười nhạt, cũng không nói gì.

Nụ cười kia mặc dù nhạt, lại làm cho Đồ Diễm Dao nhìn thấy rất chói mắt, tổng cảm thấy nó đang cười chế giễu mình. “Ngươi cười cái gì?”

“Không có gì!” Lắc đầu, A Tô không muốn nhiều lời.

A…… Nàng hoài nghi Đồ Diễm Dao có thật thích Huyền Thương hay không? Hay không thực sự yêu qua? Nếu không sao lại không hiểu một đôi nam nữ, nếu không thật lòng yêu nhau và hứa hẹn, mọi điều kiện khác đều là dư thừa! Không thể lưỡng tình tương duyệt, chỉ vì điều kiện hai bên tương đương mà ở bên nhau, có được cũng chỉ là vợ chồng đồng giường dị mộng (cùng giường nhưng tâm tư khác nhau), tương kính như tân thôi!

Nàng lắc đầu không nói lại làm cho Đồ Diễm Dao càng thêm chắc chắn mình bị châm biếm, tức giận hận không thể xé mát nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt kia, khi đang định quát mắng vặn hỏi, ngục tốt trông coi địa lao vừa vặn bưng cơm đến, lập tức tâm tư vừa chuyển, nảy ra chủ ý.

Chỉ thấy nàng cười duyên không ngớt, tiếp nhận đồ ăn tràn đầy mùi chua, sau khi bảo ngục tốt mở cửa lao ra, rất nhanh đi vào nhà tù đến trước mặt A Tô.

“Đã đói bụng đi? Ta đặc biệt đưa cơm vào cho ngươi đây!” Nụ cười kiều diễm đầy ác ý.

“Đa tạ đại tiểu thư!” Tuy biết cô ta không có hảo ý, A Tô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói lời cảm tạ, hai tay theo phương hướng giọng nói sờ soạng, hy vọng cô ta có thể đem đồ ăn đưa cho mình.

“Muốn ăn? Học chó quỳ rạp trên mặt đất ăn đi!” Bỗng dưng, Đồ Diễm Dao không hề báo động trước đem đồ ăn trong bát đổ xuống đầu nàng.

Trong nháy mắt, A Tô đã bị dính thức ăn, cơm thiu, nước canh đầy mặt đầy cổ, mùi thiu chua lập tức tản ra, chui vào mũi nàng, làm cho nàng nhất thời cảm thấy buồn nôn, cố nén không được nôn ra một trận……

Trong nháy mắt, A Tô đã bị dính thức ăn, cơm thiu, nước canh đầy mặt đầy cổ, mùi thiu chua lập tức tản ra, chui vào mũi nàng, làm cho nàng nhất thời cảm thấy buồn nôn, cố nén không được nôn ra một trận……

“Ngươi……” Tuy biết mùi đồ thiu không thơm tho gì, nhưng không dự đoán được nó lại phản ứng kịch liệt như thế, Đồ Diễm Dao đầu tiên là sửng sốt, lập tức dường như nghĩ thông suốt chuyện gì khiếp sợ, tức giận thét chói tai, “Ngươi có con của Huyền Thương?”

Nghe tiếng, A Tô theo bản năng hai tay bảo vệ bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt trong giây lát lúc đó tràn đầy vẻ phòng vệ.

Đáng ghét! Nó thực sự có con của Huyền Thương!

Vừa thấy vẻ mặt cùng động tác kia, không cần trả lời đã rất rõ ràng, lập tức Đồ Diễm Dao cảm thấy tức giận xông lên, lòng đố kị đầy ngực, dùng ánh mắt ngoan lệ cơ hồ phải lăng trì người ta trừng thẳng nàng.

Tựa hồ cảm nhận được lửa giận, A Tô không tự giác lặng lẽ lui về sau, mơ hồ cảm thấy cách Đồ Diễm Dao càng xa càng an toàn……

“Buồn cười! Ngươi nghĩ ngươi còn có thể chạy trốn tới chỗ nào?” Phát hiện nàng lùi bước muốn chạy trốn, Đồ Diễm Dao bỗng dưng nở nụ cười lạnh, nhanh chóng phi thân về phía trước bỏ một viên đan dược lớn cỡ ngón cái vào miệng nàng.

A Tô cả kinh, vội vàng muốn phun ra, cổ họng đột nhiên người ta bóp chặt, đập một cái vào lưng, đan dược kia liền một đường lướt qua thực quản, trôi xuống bụng!

“Khụ khụ…… Khụ…… Cô, cô cho tôi ăn cái gì……” Không ngừng ho khan, nhưng làm sao cũng không phun được viên thuốc ra.

Thấy thế, Đồ Diễm Dao vừa lòng cực kỳ, yêu kiều cười không thôi. “Cái gì à? Chẳng qua là một loại độc dược làm cho ngươi sống không được đến khi sinh con thôi!”

Ha ha…… Thật sự rất làm người ta vừa lòng! Tuy rằng vì dụ Huyền Thương đến mà không thể lập tức giết nó, nhưng nhìn nó từ từ bước đến cái chết cũng là trò giải trí làm người ta khoái trá nhất a!

Sống không được đến lúc sinh con? Nàng không thể sinh con ra?

Sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, A Tô run run không thôi cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, hai hàng lệ như trân châu không ngừng rơi xuống, khàn khàn khóc hỏi: “Vì sao…… Vì sao đối với ta như vậy……”

“Vì sao?” Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên không dứt, trong mắt Đồ Diễm Dao toàn là lửa giận cùng ghen tỵ. “Từ nhỏ đến lớn, ta muốn thứ gì tuyệt không cho phép người bên ngoài đoạt đi! Ai đoạt thứ ta muốn, ta sẽ không cho người đó có kết cục tốt.”

Lộ vẻ sầu thảm cười, A Tô lắc đầu. “Huyền Thương không phải đồ vật, huynh ấy có ý chí của mình, cho dù ta chết, huynh ấy cũng sẽ không yêu cô, trở thành người của cô.”

“Thì sao?” Không giận còn cười, diễm dung lại hiện lên vài tia ngoan tàn lãnh lệ. “Nếu ta không chiếm được, tình nguyện hủy hắn cũng không để cho người khác có được!”

Tính tình bất vi kỷ hữu tắc hủy (không phải của mình thì hủy đi) hoàn toàn giống Đồ Bá Thiên, không khỏi là quan hệ huyết thống “nhất mạch tương truyền” (truyền từ đời này sang đời khác).

“Cô……” A Tô bị tính cách mãnh liệt hủy diệt lộ ra trong giống nói của cô ta làm sở hãi, trong lúc nhất thời cả kinh nói không ra lời.

Âm trầm dò xét, nghĩ đến ả không sống được mấy tháng, sẽ phải mang theo nghiệt chủng chưa kịp xuất thế kia cùng xuống âm tào địa phủ, Đồ Diễm Dao rất là đắc ý, lộ nụ cười sáng lạn đi thẳng ra địa lao, lười tiếp tục lãng phí thời gian trên người ả.

Tiếng cười thanh thúy dần dần đi xa cùng tiếng vang thật lớn khi ngục tốt đóng cửa lao thật mạnh không vào được tai của A Tô, chỉ thấy nàng cuộn lại trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm bụng, nước mắt không ngừng chảy xuống má phấn.

Làm sao bây giờ? Nàng thực sự không sống được đến khi sinh con sao?

Không! Không được! Cho dù độc dược kia lợi hại như thế nào, nàng cũng phải chống được đến khi sinh con ra, nếu không…… Nếu không mất đi nàng, lại mất đi con Huyền Thương sẽ rất cô đơn! Bất cứ giá nào cũng phải để con lại làm bạn cùng huynh ấy, bằng không chỉ sợ Huyền Thương sẽ……

Nghĩ đến đây, trong lòng A Tô phát lạnh không dám nghĩ tiếp, nhưng mà lệ trong mắt to lại ức chế không được chảy ra, một giọt, một giọt chảy xuống hai gò má, thấm ướt cả tảng đá.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng ngục tốt giao ca, chỉ chốc lát sau, tiếng kêu cố ý đè thấp rất nhỏ trong địa lao yên lặng nhẹ nhàng vang lên –

“A Tô cô nương…… A Tô cô nương……”

Ai? Là ai ở kêu nàng? Giọng nói này chưa từng nghe qua……

Thân mình cuộn lại hoảng hốt đứng dậy, A Tô sau khi nghiêng tai lắng nghe, xác định không phải mình bị ảo giác, không khỏi nghi ngờ nhẹ hỏi: “Ai? Là ai gọi tôi?”

Vốn tưởng rằng nàng có gì không khoẻ mới té trên mặt đất, nay thấy nàng bình yên vô sự đứng dậy sờ soạng đến, đại hán cường tráng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, giọng nghèn nghẹn hấp tấp nói: “A Tô cô nương, ta là Triệu Cửu, được sự phó thác của Nam Cung lão đệ mà dịch dung trà trộn vào đây, không phải đám Huyền Cực Môn xấu xa này, cô không cần sợ!”

Là Nam Cung đại ca?

Không dám tin vào tai mình, A Tô sờ soạng đi đến bên song sắt, vội vàng khẽ gọi, “Là Nam Cung đại ca cho người tới cứu tôi sao? Huynh ấy có nói có tin tức gì của chồng tôi hay không?”

“A Tô cô nương, chuyện cứu cô còn phải sắp xếp cẩn thận, ta tinh thông dịch dung, cho nên trước trà trộn vào thế ngục tốt trông coi, để giúp cô không chịu khổ, về phần việc khác ta không rõ.” Đại hán luôn có thói quen lớn giọng, nay phải nói nhỏ thật vất vả.

“Phải không? Cám ơn…..” Không thể biết được tin tức Huyền Thương, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảm đạm, nhưng vẫn cảm tạ hắn cùng Nam Cung Dịch lo lắng giúp đỡ.

“Bên ngoài thủ vệ thâm nghiêm, bằng bản lĩnh của ta không thể bảo vệ cô an toàn ra ngoài, nhưng mà, giúp cô bảo vệ cái bụng không bị đói không phải là việc khó gì!” Nhìn thấy đám đồ ăn ôi thiu vương vãi, đại hán lắc đầu thầm mắng Huyền Cực Môn không đủ anh hùng, khi dễ nữ lưu mắt mù yếu đuối, động tác tay cực nhanh từ trong lòng lấy ra bao giấy dầu không nhỏ, từ khe hở song sắt nhét vào tay nàng. “Mau ăn, đừng để người khác nhìn thấy!”

“Cám ơn!” Cầm lấy bao giấy dầu, A Tô cảm kích nói lời cảm tạ, đồng thời cũng thay hắn lo lắng. “Vị đại ca này, xin tự mình cẩn thận bảo trọng.”

“Ta biết!” Đại hán gật đầu cười, lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện với nhau của ngục tốt khác vào địa lao, lập tức hắn vội vàng lui xa khỏi song sắt, giọng thô thoáng chốc chuyển thành tinh tế vô tình quát mắng –

“Làm gì hả? Đánh đổ hết cả đồ ăn, chê không ngon à? Hừ! Bỏ đói ngươi vài ngày, xem ngươi còn dám không?” Tức giận đi xa, gia nhập cùng nói chuyện với đám ngục tốt vừa mới địa lao, thỉnh thoảng mắng nàng vài tiếng.

Biết hắn muốn che giấu tai mắt người khác, A Tô mỉm cười, lại mò mẫm trở lại trong góc, lặng lẽ mở bao giấy dầu ra, mùi thơm khiến người ta đói bụng lập tức chui vào mũi.

A…… Là mùi gà nướng……

– - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – -

Nam Cung phủ đệ Giang Nam.

“Không thấy?” Đột nhiên kinh ngạc lặp lại, tiếng nói lạnh lùng lập tức khiến người ta phát lạnh run. “Đây là ý gì?”

Huyền Thương không thể tin được, Sau khi mình tìm được “Lệ Nhãn Ngưng”, ngàn dặm xa xôi chạy thẳng về Giang Nam, lại nghe được câu trả lời thuyết phục như thế.

“Ý là đệ muội bị người ta bắt.” Rất cẩn thận nói với Huyền Thương, Nam Cung Dịch xấu hổ trả lời, còn bổ sung thêm một câu. “Huyền Cực Môn làm.”

Cảm thấy kinh sợ vạn phần, trên mặt Huyền Thương lại không có biểu hiện gì, chỉ dùng ánh mắt rét lạnh nhìn hắn thật lâu, thật lâu sau, thấy Nam Cung Dịch cơ hồ muốn tự sát tạ tội, mới lạnh lùng phun ra một chuỗi trân châu lạnh lùng, “Ta không nên tin tưởng ngươi!”

Tiếng chưa dứt, thân hình đã lướt gấp ra ngoài, tốc độ cực nhanh này như sấm chớp, trong nháy mắt đã không thấy tung tích.

“Thương đệ, đệ hãy nghe ta nói…… Đáng chết!” Thấp giọng rủa một tiếng, mắt thấy hắn chạy như bay rời đi, Nam Cung Dịch nhanh chóng đuổi theo, đáy lòng thì thào mắng không dứt……

Huyền Cực Môn chết tiệt, dám hủy hoại tín nhiệm về hắn ở trong lòng Thương đệ thật vất vả mới hình thành nên! Nếu hại hắn cả đời này không được em ruột nhìn nhận, không được nghe Huyền Thương gọi hắn một tiếng đại ca…… Hừ hừ! Đến lúc đó bọn họ sẽ phi thường hối hận đã làm ra chuyện đến Nam Cung thế gia bắt người này, tự thể nghiệm được thủ đoạn của “Võ lâm mạnh thường quân”!