Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi

Chương 17: Chương 17






Lúc Giang Triều trở lại chung cư, Tần Lễ đang kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay sinh động như thật cho Lý Thâm nghe, Lý Thâm ôm ngực biểu thị tiếc nuối không được chứng kiến khung cảnh ấy, cũng không biết lần sau vào lúc nào mới có thể gặp được, hiện tại đúng là hối hận.

“Chậc chậc chậc, anh Triều đúng là sướng trong lòng nha.”
“Đâu chỉ sướng trong lòng, đây là trở về trộm vui vẻ trong chăn rồi.”
Giang Triều không phản ứng lại bọn họ, hai người bọn họ liếc nhau một cái, cũng không ung dung giống như vừa nãy nữa.

Giọng cười nhạo của Lý Thâm vang lên: “Cậu đi nói với cậu ấy đi, cậu nói bố mẹ trên đời này đúng là khác biệt mà, có người có thể vì chiều chuộng con mình mà dâng tặng không vụ lợi, có người sinh con ra không thích thì thôi đi, lại còn muốn xem con mình như công cụ, thậm chí không quan tâm, nhưng mà chèn ép con mình thế này thật sự là lần đầu tiên tôi gặp đó.”
Cậu ta đứng dậy: “Tôi đi gọi điện thoại về nhà, cảm nhận một chút ấm áp của bố mẹ.”
Tần Lễ vỗ bả vai Lý Thâm: “Bằng không, tôi cũng sưởi ấm cho cậu, có cần đọc truyện cổ tích ru ngủ không?”
Lý Thâm cười ra tiếng, sau đó: “Ọe ---!"
Đèn trong phòng được Giang Triều mở lên, cậu nhìn lướt qua sách trên bàn, thật ra cậu không muốn học những thứ này, nhưng mà khoảng thời gian này cũng đã quen, cũng không phải là phiền đến cuống cuồng, chỉ là hôm nay không có tâm trạng gì để học.

Tần Lễ gõ cửa đi vào: “Chuyện cậu nhờ tôi hỏi thăm tôi đều thăm dò được rồi.”
Biết Giang Triều thích sạch sẽ, Tần Lễ cũng không ngồi lên giường của cậu, trực tiếp ngồi xuống cái ghế trên bàn đọc sách trước mặt cậu: “Thẩm Nhu với Sở Lam sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chuyện này chắc cậu biết rồi.

Trước khi bọn họ sinh ra, Trần Thắng dựa vào mối quan hệ thân thích với nhà họ Sở, đoạt được một vài hợp đồng không quan trọng của nhà họ Sở, trong một quãng thời gian ngắn cũng dọn từ trong cư xá cũ kĩ ra ngoài, nhà càng lúc càng lớn, giá xe đi cũng càng ngày càng cao, lúc đó Trần Thắng với Thẩm Tư gần như coi Sở Lam là con mình sinh ra.”
Trên mặt Giang Triều không có tỏ vui hay giận: “Tiếp tục.”
Tần Lễ: “Thẩm Tư với Thẩm Hương là hai chị em, bây giờ bố mẹ của bọn họ vẫn còn ở nông thôn, cho nên Thẩm Hương giúp đỡ Thẩm Tư là vì nể mặt bố mẹ, nhưng mà cũng không cần vì lấy lòng mà đến con gái mình cũng không cần, coi Sở Lam như con gái mình, kể cả gần đây Trần Thắng cũng không có dự án gì cần nhà họ Sở giúp, mấy dự án ông ta lấy được lúc trước đều đang được vận hành ổn định, cho nên tôi lại đi tìm hiểu những chuyện khác một chút.”

Sau khi im lặng một lúc, Tần Lễ đưa túi hồ sơ cho Giang Triều: “Tôi không nói nữa, tự cậu xem đi.

Bên trong còn có một đoạn ghi âm, là Lý Thâm ghi được vào lúc hỏi hàng xóm và giáo viên trước khi chạy một chuyến đến chỗ ở nhà họ Trần, tôi đi ra ngoài trước, những chuyện này có lẽ chính bản thân Thẩm Nhu cũng không biết.”
Túi hồ sơ ở trong tay Giang Triều, cậu ngồi đó vận về túi hồ sơ kia, hút gần nửa gói thuốc, cuối cùng ném cuống thuốc lá vào trong thùng rác, dùng ngón tay thon dài mở túi hồ sơ ra, bật cây bút ghi âm mà Lý Thâm cầm về.

“Ai, Thẩm Nhu, có phải là đứa bé nhà Trần Thắng kia không?”
“Đúng đúng đúng, dì à chính là đứa bé đó, dì có biết cậu ấy không ạ? Là như vậy, cháu muốn biết một ít chuyện lúc cậu ấy còn bé, những thứ này là cháu mua cho dì đó, dì cầm đi, dì cầm đi."
“Đứa bé Thẩm Nhu đó đáng thương lắm, dì chỉ biết, có một lần trời mưa to, hình như nó khoảng hai tuổi hay ba tuổi, bởi vì làm bẩn váy của chị họ mà bị bố mẹ của nó ném ra sân giặt quần áo, con bé không dám tiến vào cũng không dám khóc, sau đó vẫn là con gái của dì nhìn không được nữa nên dẫn theo nó đến nhà họ Trần.”
“Cặp vợ chồng nhà họ Trần kia, nói là dạy dỗ con cái, không thể làm chuyện sai mà không nhận, nhưng mà nào có kiểu dạy con như thế này chứ.”
“Con bé vô cùng đáng yêu, tết hai cái bím tóc, nói với người khác rằng nó có em trai, nói muốn để dành kẹo ngon cho em trai, cao còn chưa đến đầu gối dì đâu, sau này dì mua kẹo thường thích chia cho nó một viên.”
“Con bé lại rất ngoan, nhìn thấy chúng ta đều mỉm cười, có lúm đồng tiền nhỏ, dễ thương lắm.

Về sau có một lần chị họ con bé nói lúm đồng tiền nhỏ của nó đẹp mắt, còn mình không có lúm đồng tiền nhỏ, chồng dì đã nghe thấy Thẩm Tư không cho nó cười nữa.”
“Em nói Thẩm Nhu à, cô vẫn nhớ con bé, lúc em ấy đến nhà trẻ của bọn cô, cho tới bây giờ luôn là người cuối cùng được đón về, lúc đó cô chỉ mới vừa làm giáo viên thôi, cô cũng bận rộn nên dứt khoát vừa ngồi chờ phụ huynh em ấy đến đón vừa làm giáo án, em ấy cầm lấy cái ghế nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cũng không nói chuyện.

Sau này em trai của em ấy đi học, lần nào em ấy cũng có thể trở về đúng giờ.”
Lúc Giang Triều ấn vào bút ghi âm đầu ngón tay lạnh lẽo đang run rẩy, không ấn vào nút dừng lại, mà cậu ném bút ghi âm vào tường, gần như là từ trong nhà lao ra ngoài.


Tần Lễ: “Giang Triều-----!"
Giang Triều từ từ nhắm hai mắt nói: “Đi tắt bút ghi âm đi.”
Sau khi Tần Lễ tắt bút ghi âm, Giang Triều đã đi ra ngoài.

Tần Lễ đuổi theo Giang Triều, khi xuống dưới lầu, Giang Triều cưỡi chiếc mô tô địa hình, Tần Lễ đè tay Giang Triều xuống.

Tần Lễ: “Đi đâu thế?”
Gió thổi qua, Giang Triều tỉnh táo không ít: “Lát nữa tôi sẽ về.”
.........!
Ngày hôm sau, nhà trường sẽ họp phụ huynh, buổi sáng Trần Quân không vội đi học, trước khi đi ra ngoài còn nhắc lại với Thẩm Tư và rần Thắng để bọn họ không quên, cũng nhắc nhở bọn họ đừng quên họp phụ huynh cho Thẩm Nhu.

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

Thẩm Tư: “Đi đi, mẹ biết rồi, con đi học đi.”
Lúc Trần Quân ra ngoài lại nói một lần với Thẩm Tư: “Hai người tuyệt đối đừng quên, con biết chị ấy không nói với hai người chuyện phải họp phụ huynh, nhưng mà hai người cũng không thể không đi được, huống chi đây là một cơ hội để hòa hoãn mối quan hệ.

Hai người nhìn xem từ khi chuyện thi hoa khôi trường đến bây giờ, người một nhà chúng ta đã bao lâu không ngồi ăn cơm cùng nhau rồi, mối quan hệ giữa chị ấy với chúng ta cũng càng ngày càng xa lánh.”

Vừa đóng cửa lại, Thẩm Tư lập tức lạnh mặt: “Ông đi họp phụ huynh cho Trần Quân, tôi đi họp phụ huynh cho Thẩm Nhu, sau khi kết thúc cuộc họp, ông trực tiếp đưa Trần Quân đến nhà họ Sở, rốt cuộc Thẩm Nhu còn muốn cướp đồ của Sở Lam nhà chúng ta đến khi nào đây.”
Thẩm Nhu xuống lầu, hôm qua sau khi trở về cô bị mất ngủ, bình thường lúc này cô đã sớm tới trường học, nhưng mà bây giờ có lẽ cũng đã trễ học, tiếng cô giẫm lên cầu thang khiến Thẩm Tư hơi ngại ngùng.

Thẩm Nhu không muốn tranh luận với bọn họ, nhưng mà vẫn không nhịn được: “Con chưa từng đoạt lấy bất cứ đồ gì của Sở Lam, chỉ do các người đơn phương cho rằng đồ mà người khác tranh giành là đồ của Sở Lam.”
Đợi đến khi Thẩm Nhu vừa đi ra ngoài, Thẩm Tư nhận được điện thoại của Sở Lam.

Sở Lam: “Bố mẹ cháu đều đang đi công tác, cho nên không có cách nào tham gia cuộc họp phụ huynh lần này của cháu.

Dì à, dì có thể giúp cháu tham gia cuộc họp phụ huynh của cháu một chút được không?” Cô ta nói xong, lại vội nói tiếp: “Sao cháu lại quên mọi người phải tham gia họp phụ huynh cho Thẩm Nhu với Trần Quân chứ, có lẽ cũng không rảnh đâu, không sao đâu, cháu đến trường học nói một tiếng với giáo viên.”
Thẩm Tư: “Nói cái gì đó, dì đi tham gia cho, chắc chắn dì sẽ tham gia, cháu không cần nói với giáo viên đâu.

Bên này không tham gia cho Thẩm Nhu cũng không sao, nó cũng không nói chuyện phải họp phụ huynh với bọn dì.”
Đây là muốn đi tham gia họp phụ huynh cho Sở Lam, điện thoại vừa cúp, Thẩm Tư có chút rối ren: “Tôi đi thẩm mỹ viện, lại đi một chuyển đến tiệm trang điểm.” Bà ta nhìn Trần Thắng: “Nếu như Trần Quân hỏi, ông cứ nói tôi đi tham gia họp phụ huynh cho Thẩm Nh, đừng nói với nó tôi sẽ họp phụ huynh cho Sở Lam.”
Thẩm Nhu còn cầm dâu tây chưa ăn hết hôm qua, cô xuống dưới lầu nhìn thấy Giang Triều đang cưỡi mô tô địa hình đợi mình, có lẽ là cậu đợi dưới lầu một thời gian rất lâu rồi.

Giang Triều dùng giọng điệu nhu hòa luyện tập không biết bao nhiêu lần, nói: “Đến đây, tôi đưa em đi học.”
Ánh mắt Thẩm Nhu hơi trợn tròn, cô thản nhiên cười nói: “Giang Triều, sao xe của cậu lại biến thành màu hồng rồi?”
Mô tô địa hình màu đen biến thành màu hồng, đường nét lạnh lẽo cứng rắn trở nên nhu hòa, vừa vặn giống như Giang Triều.

Thẩm Nhu đến gần đưa tay chọc một chút, cuối cùng nhìn chiếc nón bảo hiểm màu hồng thì nụ cười càng cười tươi hơn, lập tức, nụ cười của cô lại nhạt đi một chút, cô hỏi: “Giang Triều, sao cậu lại khóc?”
Giang Triều: “Hạt cát bay vào mắt.”

Kiếp trước Thẩm Nhu chưa từng thấy Giang Triều khóc, cũng không cảm thấy Giang Triều sẽ khóc, quả thật buổi sáng có gió thổi, cô do dự vươn tay ra chạm vào mắt Giang Triều, lại gần thổi mấy lần, cô hỏi: “Có đỡ không?”
Giang Triều cầm mũ bảo hiểm đội lên, lại cầm một cái mũ bảo hiểm khác đội lên giúp Thẩm Nhu: “Lên xe, đi ăn sáng trước rồi tôi lại đưa em đi học.”
Lúc Thẩm Nhu xuống lầu không có ý định sẽ đi ăn sáng mà định trực tiếp đi học, nếu như đi ăn sáng sẽ đến trường trễ.

Thẩm Nhu đứng bên cạnh Giang Triều không ngồi lên xe, cô nói: “Giang Triều, nếu như ăn sáng sẽ đến trễ, tớ không muốn đến trễ.”
Giang Triều bước chân dài đi xuống, khẽ vươn tay nhấc Thẩm Nhu đặt lên chỗ ngồi phía sau mình, một tay cậu chống xuống chỗ phía trước, cúi người, hai người nhìn nhau cách mũ bảo hiểm: “Em cười một cái, cười một cái thì tôi không để em đến trễ.”
Thẩm Nhu to gan, lấy cái mũ bảo hiểm xuống, tóc cột đuôi ngựa của mình có chút rối: “Giang Triều, cậu cười một cái với tớ đi, cậu cười một cái, tớ cũng cười một cái với cậu.”
Nhìn thấy Thẩm Nhu cười trong lúc nói chuyện, Giang Triều cũng trầm thấp cười một tiếng.

Âm thanh rầm rầm vang lên, Giang Triều nói: “Ôm chặt đó.”
Thẩm Nhu ngoan ngoãn ôm chặt, chỉ có điều động tác rất nhẹ, cô nhìn bóng lưng Giang Triều khịt mũi một cái ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với mùi xà phòng tươi mát, lúc xe chạy về phía trước, cô im ắng nói một câu: "Giang Triều, thật sự xin lỗi nha.”
Kiếp trước chưa từng tin cậu, đã bỏ lỡ cậu, sợ hãi cậu, chán ghét cậu, cho nên, Giang Triều, thật sự xin lỗi.

Lúc Giang Triều đưa Thẩm Nhu đến trường học, cầm bữa sáng mua trên đường, đi cùng Thẩm Nhu vào trường học, bởi vì lái xe mô tô địa hình đến nên không những không trễ, thậm chí còn lên lớp sớm hơn mấy phút.

Giang Triều đi theo phía sau Thẩm Nhu đưa Thẩm Nhu đến cửa phòng học, lúc này mới đưa bữa sáng cho Thẩm Nhu.

Giúp Thẩm Nhu sửa sang lại cặp sách cô đeo một chút, Giang Triều ra vẻ nhẹ nhõm: “Tối nay tôi đón em tan học, chờ em trước cổng trường.”
Thẩm Nhu: “Giang Triều, tớ muốn ăn cơm xong mới về.”
Giang Triều: “Thẩm Nhu, tối nay tôi đón em về nhà ăn cơm.”.