Mỹ Nhân

Chương 31




“Khoan Mạt làm sao vậy?”

Tùng Cương dáng vẻ dường như không có việc gì hỏi.

“Lẽ nào là vì đồng hồ đeo tay?”

“Không phải, đồng hồ đeo tay đã không sao cả, tôi có một chút việc muốn hỏi cậu.”

Tùng Cương mặc dù đang gõ bàn phím máy tính, thế nhưng trong đầu trái lại trống rỗng.

“Có một số việc vô luận thế nào tôi cũng muốn hỏi cậu, công tác xong cậu có thể đi cùng tôi không?”

“Tôi đang rất mệt … Công tác không biết lúc nào mới xong “, mặc dù Tùng Cương lần nữa từ chối, thế nhưng Diệp Sơn chính là kiên trì không ngừng, cuối cùng Tùng Cương cũng chỉ có thể thành thật nhận mệnh. Mặc dù mở máy tính, thế nhưng chưa đến ba mươi phút Tùng Cương liền tắt nguồn điện, tuy rằng công tác vẫn chưa xong, thế nhưng y thực sự không có tâm tình để tiếp tục làm việc.

Diệp Sơn đưa Tùng Cương đến một quán cà phê có không ít các cô gái trẻ. Cho dù cùng Diệp Sơn mặt đối mặt ngồi, Tùng Cương vẫn thủy chung cúi đầu. Lẽ ra buổi tối lúc tám giờ y sẽ cảm thấy tương đối đói bụng, thế nhưng lúc này Tùng Cương vẫn là cái gì cũng không muốn ăn, chỉ là uống chút hồng trà.

Diệp Sơn muốn nói sẽ là chuyện đồng hồ đeo tay sao? Thế nhưng ngoại trừ việc này, Tùng Cương cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện y mặc nữ trang và gặp gỡ Khoan Mạt bị lộ. Tuy rằng nói chủ động mời là Diệp Sơn, thế nhưng Diệp Sơn trái lại thật lâu cũng không nói gì. Bởi vì Tùng Cương một mực lo lắng chờ đợi phòng bị chính mình rơi vào chỉ trích trong nháy mắt, vì thế y cũng không có chú ý tới biểu tình trầm mặc của Diệp Sơn.

“Cương Lâm cùng kỳ với chúng ta đang Phúc Điền gặp gỡ, bọn họ mặc dù đã một lần chia tay, thế nhưng hình như lại cùng tốt lắm.”

Diệp Sơn thật vất vả mở miệng, nói đến Cương Lâm và Phúc Điền, điều này làm Tùng Cương không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu.

“Cương Lâm hình như đem chuyện tôi cùng Khoan Mạt gặp gỡ tình nói cho Phúc Điền.”

Tùng Cương tuyệt không hiểu vì sao muốn nói đến Cương Lâm và Phúc Điền.

“Phúc Điền biết người Khoan Mạt yêu trước đây. Hắn nói đối phương dáng người rất cao, như người mẫu quả là siêu cấp mỹ nhân.”

Tùng Cương nuốt nước miếng.

“Cho dù tôi nói chính mình rằng người anh ấy yêu trước đây đối với mình một chút cũng không có liên quan, là tôi lúc này cùng anh ấy gặp gỡ cũng vô ích.” Diệp Sơn chảy nước mắt, “Khoan Mạt nhất định còn yêu người kia. Vì vậy mới căn bản không quan tâm đến tôi.”

Nhìn nước mắt Diệp Sơn thành chuỗi chảy xuống từng giọt, Tùng Cương theo phản xạ nói, “Nào có loại chuyện này.”

“Người nói muốn gặp mặt là tôi, nói thích anh ấy cũng là tôi, một tuần trước anh ấy không hề gọi điện cho tôi. Tôi một mực chờ anh ấy chủ động đánh tới, thế nhưng sau lại thực sự nhịn không được liền chính mình gọi tới, kết quả anh ấy thậm chí không chú ý tới chúng tôi đã một tuần không có nói chuyện.”

Diệp Sơn lấy khăn tay lau khóe mắt.

“Nếu như anh ấy không thích tôi, cứ việc nói thẳng không được sao? Nếu như anh ấy không thể đem làm người yêu mà đối đãi, có thể gọn gàng dứt khoát nói cho tôi biết, tôi đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý. Thế nhưng tôi mời anh ấy sẽ gặp mặt, lúc gặp mặt còn nói cái gì “Cực kỳ thoải mái”. Cứ như vậy tái diễn, tôi không thể nào nhận ra cái gì mới là thật…”

Tâm tình Tùng Cương… Thập phần phức tạp. Nghe được Diệp Sơn bộc lộ không có được tình yêu của Khoan Mạt, y cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc lại cảm thấy Diệp Sơn khóc hết sức khả ái.

“Cậu gặp qua bạn gái trước kia của Khoan Mạt sao?”

Lúc Diệp Sơn với đôi mắt đẫm nước nhìn y, Tùng Cương rơi vào trầm mặc. Tuy rằng chỉ là câu trả lời cho vấn đề “Phải” và “Không phải” là có thể, Tùng Cương trái lại chậm chạp vô pháp trả lời. Diệp Sơn lộ ra nụ cười khổ.

“Cô ấy thực sự đẹp như vậy sao?”

Tùng Cương cúi thấp đầu.

“Đẹp là đẹp.”

Diệp Sơn không nói được một lời, nước mắt lần thứ hai cuồn cuộn chảy xuống. Tùng Cương cắn chặt môi, thẳng đến lúc chảy ra tơ máu.

“Tuy rằng đẹp, thế nhưng nữ nhân kia cũng chỉ có bề ngoài mà thôi. Tính cách của cô ta rất kém cỏi, coi như không có việc gì cùng mấy nam nhân gặp gỡ. Tùy hứng ngạo mạn lại đam mê hàng hiệu, tôi nghĩ cô ta chỉ là lợi dụng Khoan Mạt mà thôi? Tôi cảm thấy bọn họ chia tay rất tốt.”

“Như vậy a.” Diệp Sơn lẩm bẩm.

“Được rồi, so với bạn gái trước kia của hắn, tôi cảm thấy vẫn là Diệp Sơn tốt hơn. Tôi nghĩ sẽ thích cái loại nữ nhân này, giống như phát sốt, chỉ cần qau một thời gian nhất định sẽ quên ngay.”

Diệp Sơn vẫn khóc, thế nhưng đại khái là bình tĩnh hơn, nàng không có tiếp tục khóc lớn nữa.

“Xin lỗi, để cậu thấy bộ dạng mất mặt này.” Diệp Sơn mang theo hốc mắt sưng đỏ lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Tôi mỗi ngày đều miên man suy nghĩ, vô cùng khó chịu, vẫn hi vọng có thể bày tỏ cho ai đó, vì thế ngày hôm nay cậu có thể nghe tôi nói thật là tốt quá.”

Sau chừng ba mươi phút, Tùng Cương cùng Diệp Sơn ra đi. Lúc Tùng Cương đưa Diệp Sơn đến nhà ga, Diệp Sơn đã nhìn không ra còn bao nhiêu nước mắt. Tùng Cương lên tàu điện trở về nhà.

Trên xe, Tùng Cương suy tư về mối quan hệ bất định của Khoan Mạt và Diệp Sơn. Khoan Mạt vẫn là không thể quên Giang Đằng Diệp Tử, có thể nói là quên bộ dáng giả trang của y.

Tùng Cương đột nhiên cảm thấy vô cùng muốn uống say một phen. Cái gì cũng tốt, chính là muốn uống thật thống khoái, làm cho chính mình cái gì cũng không cần suy nghĩ. Sau khi xuống xe Tùng Cương đi mua một vài chai bia, dự định cái gì cũng không cần lo lắng liền đi ngủ.

Bởi vì cảm thấy chờ thang máy rất phiền phức, vì thế Tùng Cương quyết định chính mình tự đi bộ, thế nhưng còn chưa đến tầng năm cũng đã hối hận đến mức muốn chết, bởi vì chạy nghiệp vụ mệt nhọc mà hai chân thật giống muốn gãy. Bởi vì vẫn cúi đầu, vì thế Tùng Cương thẳng đến trước cửa phòng cũng không chú ý tới bóng người trước cửa.

Dưới bàn chân có một cái bóng khiến Tùng Cương chậm rãi ngẩng đầu. Tuy rằng miễn cưỡng không kêu thành tiếng. Lon bia toàn bộ rơi trên sàn nhà. Có một lon văng đi khá xa, bị Khoan Mạt nhặt lên.

“Cảm ơn …”

Mặc dù Tùng Cương cố gắng giữ cho cả người không trở nên run rẩy, thế nhưng hai tay vẫn là không nghe theo ý. Y cúi đầu, lấy chìa khóa trong túi. Bởi vì ngón tay run run, Tùng Cương chỉ là động tác đem chìa khóa cắm vào trong ổ liền thất bại ba lần.

“Cái này…”

Khoan Mạt chờ ở trước phòng y, nam nhân này là tới gặp y.

“Tôi có lời muốn nói với cậu…”

Cửa phòng mở, chuẩn bị tốt khả năng tùy thời có thể trốn vào trong phòng, Tùng Cương hỏi một tiếng “Chuyện gì?”.

“Điện thoại gọi không được…”

“A, bởi vì ta cố ý đặt như vậy.”

Khoan Mạt cúi đầu.

“Phải không?”

Tùng Cương nắm thật chặt tay.

“Tôi không có chuyện gì muốn nói với cậu, cậu hẳn là không có gì muốn nói với tôi mới đúng.”

Khoan Mạt trầm mặc một lúc.

“Không có chuyện gì mà nói tôi sẽ không gọi điện thoại, vì thế tôi nghĩ cậu không cần phải… đem số tôi đặt thành từ chối cuộc gọi.”

Khoan Mạt nói không phải không có đạo lý.

“Tôi không chỉ một lần gọi điện cho cậu.”

Tùng Cương cảm giác Khoan Mạt như là tại trách cứ chính mình, thế nhưng y cảm thấy đối phương không có quyền trách cứ y.

“Có chuyện gì cậu có thể bảo Diệp Sơn chuyển lời cho tôi.”

Khoan Mạt lần thứ hai rơi vào trầm mặc, trọng tâm câu chuyện vẫn là xoay tại chỗ.

“Tôi là muốn đem đồ cậu tặng tôi trả lại cho cậu …”

“Đưa tôi?”

“Cái đó, găng tay…”

Găng tay là Tùng Cương năm ngoái vì sinh nhật Khoan Mạt mà cố ý vì hắn lựa chọn. Tùng Cương bật cười, bởi vì muốn quý trọng thứ gì đó Khoan Mạt, không tiếc sử dụng hành động gần như ăn cắp cũng muốn lưu lại đồng hồ của hắn cho chính mình, cùng với thậm chí muốn đem trả lại đồ cho y của Khoan Mạt, rõ ràng đối lập cỡ nào!

“Không thích thì vứt đi là được rồi!”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng chính là vô luận thế nào cũng không cách nào ném đi, vì vậy cảm thấy trả lại cho cậu tốt hơn.”

“Cậu đưa cho tôi thứ đồ này chỉ làm tôi cảm thấy vô cùng đau đầu!”

“Ta cũng rất nhức đầu.”

Đã từng cao hứng như vậy, nói vô số lần cảm ơn, nụ cười xán lạn không gì sánh được tất cả đều chỉ là biểu hiện giả dối, Tùng Cương bắt đầu cảm thấy không rõ ràng lắm cái gì là thật, cái gì là giả.

“Đưa tôi!” Hắn thấp giọng rống giận, “Cậu đã chính mình không cách nào xử lý, cảm thấy đau đầu mà nói liền đưa tôi! Ta vứt nó cho!”

Khoan Mạt vững vàng nhìn chăm chú vào tay phải đang giơ ra của Tùng Cương.

“Cậu không phải đã mang tới sao? Nhanh một chút!”

Nghe thấy Tùng Cương thúc giục, Khoan Mạt cuống quít mở tui, trong lúc hắn lục tới lục lui bên trong, túi da rơii trên mặt đất. Khoan Mạt cúi người, tiếp tục trong túi sờ tới sờ lui, sau một lúc, hắn dùng thanh âm cứng ngắc lẩm bẩm một câu “Không có”.

“Tôi vẫn vì trả lại cho cậu mà đặt ở trong túi, nói không chừng… là tôi quên ở công ty.”

Tùng Cương toàn thân vô lực.

“Lần sau tôi nhất định sẽ mang đến…”

Tùng Cương thở dài thật sâu, cho dù muốn tỉnh táo lại, hàm răng vẫn là nhịn không được run, “Tôi cũng không muốn có cái gì đó tiếp theo, ” y ngẩng đầu lên chính diện nhìn Khoan Mạt, “Cậu tùy tiện tại nơi nào đó vứt đi là được rồi! Nếu như cậu đối với tôi còn một chút suy nghĩ gì đó. Tuy rằng trả lại cho tôi mà nói đối với cậu có lẽ là tương đối sảng khoái.”

Cái này… Khoan Mạt nhỏ giọng muốn nói gì đó, Tùng Cương đã mạnh mẽ cắt ngang hắn.

“Tôi đã không muốn lại cùng cậu gặp mặt! Nếu như có khả năng mà nói tôi căn bản không muốn lại nhìn thấy cậu.”

Vì sao? Nghe được nam nhân hỏi, Tùng Cương đối với thô thần kinh của hắn nhịn không được bật cười.

“Tôi trước đây yêu cậu, kết quả lại bị đá, mà cậu hiện tại cùng với đồng sự của tôi gặp gỡ, còn cần lý do khác sao?”

Người này một khi cảm thấy không đúng liền không nói được một lời. Tuy rằng biết tâm lý đối phương không có khả năng tìm kiếm cái gì đó có thể phản bác ngôn luận của chính mình, nhưng vẫn là vô cùng tức giận.

“Khoan Mạt cậu cho rằng tôi đóng giả nữ là lừa dối cậu đi? Vì thế mới một mực tức giận? Lừa cậu xác thực là tôi không đúng, tôi thì cực kỳ hối hận….”

Đối phương không có phản ứng.

“Cho nên mời cậu quên tôi đi.”

Tùng Cương cúi đầu.

“Không muốn lại cùng với người như tôi kéo dài quan hệ, dùng điểm thời gian với Diệp Sơn đi! Cậu đã cùng người ta gặp gỡ mời ngài chí ít dụng tâm một chút, đừng làm cô ấy cảm thấy bất an!”

Vì để lên tinh thần cho mình, Tùng Cương cố ý làm cho giọng mình trở nên minh lãng.

“Đó là một cô gái tốt, ý thức trách nhiệm cao, lại cực kỳ biết chăm sóc.”

Tùng Cương tán thưởng không phải dối trá, thế nhưng vẫn làm y cảm thấy trỗng rỗng.

“Đã khuya, cậu trở về đi, tạm biệt…”

Tùng Cương vừa nói vừa mở cửa phòng, cùng lúc đó tay phải y bị người nắm chặt, làm thân thể y run rẩy.

“Chuyện gì?”

“Cái này…”

“Buông tôi ra!”

Tùng Cương mạnh mẽ giãy khỏi cổ tay của Khoan Mạt, trong nháy mắt buông ra, Tùng Cương chạy vào trong phòng khóa cửa lại.

Tùng Cương dựa lưng vào cửa, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa thùng thùng. Y bịt tai, làm bộ không nghe thấy, chấn động ở cửa phòng truyền đến sau lưng.

Tiếng gõ cửa kéo dài một thời gian, sau đó liền từ từ giảm bớt, cuối cùng không hề nghe thấy nữa. Tùng Cương quỳ gối trước cửa, thân thể run không cách nào dừng lại, cả người như đang bị hỏa thiêu.

Nhớ tới hành vi giữ lại mình của Khoan Mạt, Tùng Cương bắt đầu suy nghĩ dụng ý của Khoan Mạt. Hắn còn điều gì muốn nói với y sao? Hay là…

Phảng phất như mộng nhàn nhạt chờ mong rồi bành trướng lên, lại cấp tốc tiêu thất. Hắn chờ mong chính là Khoan Mạt có phải vẫn còn hảo cảm với y hay không. Thế nhưng lúc ban đầu Khoan Mạt liền bởi vì chuyện y dùng nữ trang lừa gạt hắn mà vô cùng tức giận. Mặc kệ y nói thích hắn thế nào, hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ. Tùng Cương đã nếm lần đủ loại cự tuyệt. Chuyện tới hôm nay, y đương nhiên không có khả năng cho rằng sự tình sẽ phát triển phương hướng tốt.

Thế nhưng, rốt cuộc là vì sao? Tuy rằng hắn nói là đến vì thứ này nọ. Thế nhưng Tùng Cương càng nghĩ càng cảm thấy này chỉ là Khoan Mạt vì muốn gặp mặt với y mà mượn cớ. Thế nhưng Tùng Cương nghĩ không ra lý do gì để Khoan Mạt muốn gặp mình như vậy.

Hành động mạnh mẽ muốn giữ lại y của hắn, mong muốn nói cái gì đó. Mong đợi ngọt ngào, và hồi ức đau khổ khi bị cự tuyệt đan xen vào nhau. Không có khả năng có loại chuyện này, thế nhưng…

Sở dĩ cho rằng sẽ không như vậy, là bởi vì vi hai người căn bản không có thời gian gặp mặt đến mức có thể cho Khoan Mạt cải biến tâm lý. Bọn họ chỉ gặp qua ba lần, hơn nữa không có lần nào hảo hảo nói chuyện với nhau. Hơn nữa chính mình lúc đó là vì nỗ lực cùng bằng hữu Diệp Sơn gặp gỡ.

Không muốn chờ mong, Tùng Cương không ngừng báo cho chính mình, chỉ là bởi vì y còn yêu hắn, bởi vì y có loại này ý niệm trong đầu, vì vậy mới nhìn mọi thứ trở thành tốt đẹp. Y nhớ tới chính mình ôm chờ mong, cho rằng không có việc gì mà nói ra mọi chuyện, cuối cùng phải trải qua cự tuyệt.

Tùng Cương ngồi ở huyền quan uống bia. Rõ ràng đã uống không biết bao nhiêu, trái lại vẫn là một chút men say cũng không có, điều này làm cho Tùng Cương phi thường không thoải mái, không cam lòng.

Tùng Cương không gọi điện cho Khoan Mạt. Bởi đặt ra cự tuyệt tiếp thu, vì thế cũng không có nhận được liên lạc của Khoan Mạt. Này trước y còn đuổi Khoan Mạt đi, tuyên bố không có gì để nói, cho nên đuổi hắn đi.

Mặc dù như vậy, mỗi lần trở về nhà y vẫn là nói không nên lời khẩn trương. Vừa nghĩ đến Khoan Mạt có lẽ sẽ chờ ngoài cửa phòng, y liền cần dũng khí rất lớn mới có thể bước ra thang máy. Thế nhưng chờ mong như vậy lúc nào cũng là thất bại mà kết thúc, trước cửa không có bóng người nào.