Mỹ Thực Manh Chủ

Chương 14: Trả nợ




Mấy ngày sau, hai nhà đầu tư liên lạc lại, đều tỏ vẻ muốn hợp tác.

Cuối cùng A Sơ lựa chọn La tiên sinh- La Giản.

Anh nhìn ánh mắt nghi hoặc của Mễ Lộ, mở miệng giải thích: ''La Giản trẻ tuổi, khiêm tốn hiếu học, mặc dù có một số ý tưởng riêng về việc phát triển Gạo Thật Thơm, nhưng cũng biết lắng nghe ý kiến của người khác. Nếu anh ta đầu tư, ba chúng ta cùng nhau động não, tìm ra con đường thích hợp nhất cho tiệm cơm.''

''Về phần Trịnh tiên sinh, tuổi hơi lớn một chút, làm kinh doanh nhiều năm cũng có phần nào thành tựu, tuy khuôn mặt hiền hậu, nhưng thuộc tuýp người kiên định với ý kiến của mình. Kinh nghiệm vừa là ưu điểm vừa là nhược điểm của ông ta. Ông ta tự vây khốn chính mình thì không có vấn đề, chỉ là không thể để Gạo Thật Thơm của chúng ta cũng bị kìm hãm như thế được.''

Mễ Lộ cười hỏi: ''A Sơ, thật tò mò trước kia anh làm gì đó, cảm giác anh vô cùng lợi hại.''

''Chờ tôi nhớ lại, sẽ nói với em đầu tiên.'' Anh cười ôn nhu, đối với chuyện cô hỏi không chút khó chịu nào.

Tìm được nhà đầu tư, trong lòng Mễ Lộ đã thoáng yên tâm. Sau mỗi lần khuếch trương nho nhỏ của Gạo Thật Thơm, tiền kiếm được, cô đều cất giữ cẩn thận, sợ dùng không đủ.

Không tính nguyên liệu nấu nướng mỗi ngày, mấy dụng cụ nhà bếp cô bán lấy tiền trước kia, tất cả đều muốn mua trở về. Mễ Lộ không muốn dùng hàng chất lượng kém, cho nên đành tốn một số tiền không nhỏ.

Sau khi hoàn tất chuyện hợp tác làm ăn, La Giản xuất tiền, A Sơ bỏ sức, nhanh chóng tìm một nơi thích hợp để xây nhà kho cho Gạo Thật Thơm, đâu vào đấy mà sửa chữa cải tạo, tăng số lượng bồn nước, bệ bếp,.. Mễ Lộ ghi một danh sách dài các dụng cụ nhà bếp, tất cả đều phải mua.

Cảm giác mua đồ không cần bỏ tiền túi ra, thực sự là quá sung sướng mà!

Cô tính toán phần lợi nhuận trước kia, giữ lại một phần của A Sơ, một phần của mình, vừa đếm vừa viết ra giấy.

Mễ Lộ lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trong đó ghi các số tài khoản, lần lượt chuyển tiền rồi gửi tin nhắn: ''Dì Vương, con mới gửi cho dì 8000 đồng nhân dân tệ, còn thiếu 4200, sẽ nhanh chóng nỗ lực trả hết, chúc dì ngày càng khỏe mạnh ạ!''

''Chú Thúc, con mới gửi chú 6000 đồng, còn thiếu 34000 đồng, sẽ nhanh chóng nỗ lực trả hết, chúc chú ngày càng mạnh khỏe ạ!''

........

''Ông Tôn, cháu mới gửi ông 10000 đồng, vậy là đã trả xong rồi ạ, chúc ông sống lâu trăm tuổi!''

Đối với những khoản nợ nhỏ, Mễ Lộ sẽ trả hết luôn một lượt. Còn đối với những khoản nợ lớn, cô tính toán theo tỉ lệ vay mượn mà trả ít nhiều, tóm lại, tiền phía trước kiếm được đều đem đi trả nợ.

Nhắn xong tin cuối cùng, rất nhanh liền có người gọi tới. Cô bắt máy: ''Dì nói gì ạ, sao có thể không cần trả số tiền còn lại được? Con mới mở tiệm cơm, việc kinh doanh cũng ổn định lắm ạ, số nợ còn lại có thể từ từ trả... Vâng, dì Vương, dì đừng lo, con sẽ tự chiếu cố cho bản thân mà... Đúng đúng đúng, kiếm tiền tuy quan trọng nhưng sức khỏe là trên hết.... Gần đây hơi bận, chờ con có thời gian sẽ đến thăm dì ạ... Vâng, dì là ân nhân của con và sư phụ mà....''

Sau đó liền tiếp thêm mấy cuộc điện thoại nữa, Mễ Lộ hàn huyên rất lâu, tất cả nội dung đều tương tự nhau.

Đương nhiên cũng có tin nhắn nói đã nhận được tiền, cô không cần sốt ruột nữa.

Chờ đến khi điện thoại an tĩnh trở lại, cô gọi cho A Sơ: ''Anh mau về đi.''

A Sơ hơi sửng sốt, im lặng một lúc rồi mới nói: ''Có chuyện gì sao? Tôi đang trên đường về, lập tức về ngay.''

Mễ Lộ cười, thanh âm lảnh lót, truyền đến đầu bên kia điện thoại: ''Mau về đi! Tôi nấu món ngon cho anh!''

Anh sờ sờ mũi, lần nữa hướng về nhà mà bước. Thanh âm của Mễ Lộ trong điện thoại cực kỳ sống động, lại giống như một cô gái nhỏ thuần khiết.

Tâm tình Mễ Lộ vô cùng tốt, buông điện thoại xuống, cô bắt đầu ngân nga đi chuẩn bị nguyên liệu. Tiền nợ chưa trả hết, vẫn còn một phần lớn, nhưng cô không khỏi cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng mình đã nhẹ bớt.

Thời điểm cô gọi điện thoại, có nghe thấy tiếng bước chân của A Sơ cùng tiếng anh mở cửa, chỉ là sau đó không có thêm một thanh âm nào nữa, cô đứng bất động. Qua một lúc, tay anh nhẹ nhàng đóng khẽ cửa, nhanh chân rời đi.

Mễ Lộ có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền phát hiện ra vì sao anh làm như vậy. Anh hẳn là nghe phong thanh cô nhắc đến chuyện trả nợ, sợ cô không muốn người khác nghe thấy, đành làm bộ mình chưa về tới, nhẹ nhàng rời đi.

Tuy cô không có mắt sau lưng, nhưng tai vô cùng thính. Đối với một phần tâm ý đầy săn sóc của anh, cô cảm động khôn xiết.

A Sơ mở cửa bước vào, trên mặt hơi đỏ, cũng có điểm lúng túng: ''Chuẩn bị nấu món gì vậy?''

Từ cuộc gọi ban nãy, anh cũng đã nhận ra Mễ Lộ biết mình đã về, cho nên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Có điều Mễ Lộ không hề chú ý tới sắc mặt của anh, cô vui vẻ nói: ''Hôm nay tôi đã trả được một phần tiền nợ, yên tâm, phần tiền lợi nhuận của anh tôi không động vào đâu.''

''Trước kia tôi không nói tỉ mỉ với anh về chuyện nợ nần này, là bởi vì không có gì để nói cả, hơn nữa khi đó tôi với anh cũng mới quen biết thôi, nói chuyện này thì kỳ cục lắm.'' Cô giải thích: ''Tôi không có gì để giấu diếm anh hết, lỡ như có, tôi sẽ chú ý giấu kỹ, anh không cần phải tránh ra ngoài đâu.''

A Sơ lại sờ mũi, thần sắc vẫn không mấy tự nhiên, anh mơ hồ đáp.

Mễ Lộ cũng như cũ không mấy để ý, cô tiếp tục giải thích: ''Lúc trước tôi vay tiền đa số từ bạn bè của sư phụ, bọn họ đều là người tốt, không thúc giục tôi trả nợ. Nhưng kiếm được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, dù sao thì thiếu tiền trong người cảm giác cũng không được yên ổn.''

Anh tò mò, xem ra cô cũng không ngại nói vấn đề này với mình, vì thế anh hỏi :''Sao em phải mượn nhiều tiền như vậy?''

''Sư phụ sinh bệnh, cần tiền chữa.'' Giọng cô nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến A Sơ nghe vào không khỏi đau lòng.

Bạn bè đồng trang lứa với Mễ Lộ đều đang học đại học, duỗi tay xin tiền ba mẹ là có, trong khi đó cô một thân một mình vác gánh nặng trên vai, chẳng những tự lập, còn phải trả nợ cho sư phụ.

''Không phải tôi gánh nợ thay sư phụ đâu, tiền là tôi tự vay, tôi vay để trả viện phí cho sư phụ, không phải sao? Có mượn có trả, là lẽ thường tình mà.'' Mễ Lộ cười nói.

''Sinh thời sư phụ tôi rất hay sĩ diện, nhưng vô cùng tốt bụng. Tôi là đồ đệ duy nhất của ông ấy, sau khi ông ấy đi, sao tôi có thể không trả tiền lại cho những người đã tiễn ông ấy nốt một đoạn cuối cùng kia chứ?''

Trên mặt cô lộ ra nét cười dịu dàng: ''Dựa theo tốc độ kiếm tiền hiện tại, rất nhanh sẽ có thể trả hết. Mỗi sáng thức dậy, tôi cảm thấy mình cực kỳ có động lực cùng hi vọng.''

Trong lòng A Sơ giống như bị ai hung hăng đánh một cái, đột nhiên chua xót không thôi.

Mễ Lộ thấy anh cả nửa ngày cũng không đáp lời, buồn bực ngẩng đầu lên nhìn xem. A Sơ một tay đè đỉnh đầu cô lại, không cho cô ngẩng lên, tránh nhìn thấy vành mắt mình phiếm hồng.

Cô thấp hơn anh một cái đầu, đỉnh đầu chỉ đụng đến cằm của anh, bị bàn tay to lớn của anh đè lên, tức khắc liền bất động không dám ngước lên nữa.

''Làm sao vậy?'' Âm cuối của cô hơi kéo dài ra, có chút bất mãn, nhưng lọt vào trong tai A Sơ, lại giống như đang làm nũng.

Anh dùng sức xoa xoa mái tóc cô: ''Cô gái nhỏ, không phải em còn có tôi hay sao, đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác.''

Mễ Lộ không hiểu ra sao: ''Aii, tóc đều bị anh làm rối hết rồi.'' Cô nhìn bóng lưng anh rời đi, không khỏi buồn bực: ''Như thế nào mới nói một nửa liền bỏ đi rồi?''