Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 1 - Chương 17




Triệu Hồng Tu đi về phía bồn rửa tay, nhìn qua bên phải bồn rửa tay nhìn một người đứng bên cạnh bồn đang che mặt lại ngoại hình khả nghi, nhịn không được hai mắt liền nhìn thêm. Không ngờ lại phát hiện ra được, bóng lưng người đang run hai vai dường như là người quen.

Triệu Hồng Tu sờ cằm, nhìn thấy người đang che mặt vội vàng cúi đầu xuống cuống quít dùng nước lạnh tạt lên mặt, trong đầu một đạo linh quang hiện lên, đột nhiên nhớ lại điều gì. Nhân tố không xác định đã thúc đẩy anh tiến lên một bước, miệng kéo ra:

“Cậu…”

Còn chưa nói hết, Mạc Từ đột nhiên xoay người lại, ấn chặt miệng lại, quay về anh ra sức nôn mửa liên tục. Vừa rồi bia uống ở trong ghế lô toàn bộ đều bị Mạc Từ phun ra hết, đầy đất đều là vật uế. Triệu Hồng Tu chán ghét nhăn đôi mày rậm của anh lại, một chút suy đoán vừa rồi đều bị anh ném ra sau đầu, không còn có tâm tư suy đoán thân phận của người đang nôn đến rối tinh rối mù trước mặt.

Mạc Từ nôn khan vài cái, trong dạ dày phiên giang đảo hải.

Vốn không nghĩ là nôn, nhưng khi nhìn thấy người này từng bước đến gần, trong nội tâm sinh ra một chút cảm giác sợ hãi, trong lòng cậu liền sinh ra một kế, đó là ở trước mặt Triệu Hồng Tu ói lên ói xuống làm cho anh ta mất hứng.

Dùng dư quang ở khóe mắt nhìn thấy gò lông mày của Triệu Hồng Tu nhăn lại, trái tim trong ngực Mạc Từ tăng tốc thật nhanh, cảm giác nuốt xuống bị mắc kẹt thập phần khó chịu, nhưng đáy lòng nổi lên niềm vui ngập tràn làm cậu quên đi khó chịu của thân thể.

Lau miệng xong, Mạc Từ chậm rãi di chuyển về phía cửa toilet, nắm chốt mở cửa chuẩn bị rời đi.

Không ngờ chốt cửa phòng toilet đã bị một đôi tay mạnh mẽ vượt lên trước nắm chặt ——

Mạc Từ cảm thấy hô hấp mình đình trệ.

“Nhìn thấy tôi chán ghét lắm hay sao, đến nỗi làm cậu sinh ra một dục vọng muốn nôn mửa à?”

Người nọ phía sau khẽ tiếng nói ra một câu châm chọc, di chuyển xuống phủ trên bàn tay Mạc Từ, nắm năm ngón tay cứng ngắc của Mạc Từ chậm rãi dùng lực.

Giờ phút này, Mạc Từ cảm giác trái tim mình như là một nghệ sĩ dương cầm hoài niệm một nỗi buồn không rõ, ở trong đêm đen không trăng, dùng hai tay đàn diễn một danh khúc của tuyệt vọng và đam mê. Năm ngón tay kiên quyết đặt trên phím đàn, làm cho đàn dương cầm phát ra tiếng vang than khóc đồng cảm.

Tâm, cũng giống như phím đàn phát ra than khóc, xuyên thấu qua bóng tối, trái tim mang theo nốt nhạc xoay quanh trong bóng tối.

Trầm mặc thật lâu, Mạc Từ cũng không bạo phát. Tay của cậu bị năm ngón tay thon dài của Triệu Hồng Tu bao trùm lấy, cảm giác nóng rực truyền tới.

Nhưng mà trái tim như được treo trên núi cao sông băng, vẫn như cũ lạnh đến thấu xương. Cũng không có bị sức nóng trên lòng bàn tay truyền tới làm hòa tan.

Cậu khiếp đảm.

Cậu sợ hãi.

Cậu phẫn nộ.

Nhưng suy nghĩ của cậu là vô cùng thanh tỉnh.

Cậu không thể bởi vì nhất thời xúc động mà làm ra chuyện ngu xuẩn. Cậu hiện tại còn chưa có đủ năng lực để đối kháng cùng Triệu Hồng Tu.

Cậu chỉ có thể chậm rãi, từng bước một để trả thù vô tận vũ nhục mà kẻ thù đã từng trao cho cậu.

Chịu đựng được tức giận trong chốc lát thì sau này mới có thể trưởng thành.

Mạc Từ thông thông cổ họng, ổn định cơ thể lại rồi hỏi: “Vị tiên sinh này, xin hỏi anh có chuyện gì?”.

Nói xong tránh ra bàn tay của Triệu Hồng Tu đang phủ trên mu bàn tay cậu, vặn chốt cửa. Đối với nghi vấn vừa rồi của Triệu Hồng Tu ngậm miệng không nói.

“Cậu không nhận ra tôi?” Triệu Hồng Tu lui ra phía sau một bước, nụ cười ở khóe miệng mở rộng một vòng đến tận má.

“Tôi là bị ‘Nhận lầm’ thành người đối địch của cậu, xui xẻo đến chết bị cậu lần lượt một quyền lãng xẹt.”

Triệu Hồng Tu giải thích, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mạc Từ đã mở cửa đi ra. Trên gương mặt ngập tràn vui vẻ đã biến mất, anh đi theo.

Anh nhìn thấy Mạc Từ quay người lau miệng thì trong mắt hiện lên một tia lửa giận, rõ ràng nôn đến rối tinh rối mù, tại sao trong mắt còn có thể có sự mãnh mẽ rõ ràng như thế?

Chỉ có một loại giải thích…Nôn mửa, chỉ là giả vờ, là một hành vi tự vệ để chạy trốn ánh mắt của anh.

Triệu Hồng Tu đã ở trong đấu tranh lăn lộn với anh em chú cháu nhiều năm, am hiểu sâu sắc nhiều chuyện. Làm sao lại không hiểu tâm tư vừa rồi của Mạc Từ.

Không muốn tiếp xúc với anh.

Anh rất rõ ràng ý đồ của Nhị thiếu Mạc gia này. Điều này làm anh không khỏi nhớ lại một ít đặc biệt không thoải mái vào tháng trước ở Mạn Lôi Đặc Sâm.

Nếu như nói lửa giận lần trước là làm hại người vô tội, thuần túy là điều ngoài ý muốn. Vậy lần này tức giận lại từ đâu mà đến? Loại tình huống nhận lầm người lặp đi lặp lại nhiều lần, sẽ không cứ xuất hiện trên người anh đi. Ít nhất anh cho rằng, khuôn mặt của mình cũng không phải là gương mặt đại chúng.

Anh vô cùng chắc chắn, cái xúc động rõ ràng của Nhị thiếu Mạc gia, lửa giận, phẫn nộ tất cả đều nhằm vào chính mình mà đến!

Suy nghĩ như vậy, được sinh ra trong điện quang thạch hỏa* làm anh không khỏi ngờ vực.

*Điện quang thạch hoả [电光石火] ~ Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石] : Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Theo Baidu)

Đến tột cùng là nguyên nhân gì, làm cho Nhị thiếu Mạc gia đối với một người hoàn toàn không quen biết như anh sinh ra địch ý dày đặc như thế?

Triệu Hồng Tu bước chân ra cửa đuổi theo Mạc Từ, một phen nắm cổ tay của cậu: “Mời cậu đi uống ly rượu, thế nào?” Giọng điệu cường ngạnh như thế, nói là mời còn không bằng nói thành uy hiếp.

Mạc Từ kinh ngạc, lực đạo kiềm chế trên cổ tay cậu chậm rãi biến thành lớn, giãy dụa không có kết quả.

“Vị tiên sinh này, tôi còn có việc, hôm nay không rảnh.” Mạc Từ không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt. Cậu sợ lại vô tình lần nữa đem lửa giận trong lòng trút ra, tạo thành một hậu quả khó có thể dự đoán.

Chỉ cần ở bên cạnh Triệu Hồng Tu, cậu không bình tĩnh lại được.

Thủy triều dâng cao, sóng to ngút trời, giống như sóng trắng trong đại dương, phóng lên tận trời.

Chỉ có tránh né, chỉ có tránh né mới có thể tránh cho xung đột.

Hai người ở một góc cửa khu đông nam của club mà tranh chấp không ít, vài vị nam nữ tri thức chuẩn bị đi toilet đều dừng bước lại, ghé mắt nhìn hai người đang phát sinh tranh chấp.

Người đàn ông thân hình cao lớn cầm thật chặt cổ tay của chàng trai đầu thấp hơn một chút, biểu tình lạnh lẽo cứng ngắc. Khuôn mặt của chàng trai đang bị mạnh mẽ nắm cổ tay mang theo giận dỗi, đem môi dưới gắt gao cắn chặt, trên lông mày tràn đầy căm hận.



Hai người dây dưa không ngớt, trợn mắt mà chống đối. Ở chỗ cửa ra vào rộng rãi này phá lệ dẫn người chú ý. Không lâu sau, khách nhân ở trong sàn nhảy cũng hướng về khu đông nam của club nhìn qua, bình phẩm từ đầu đến chân.

“Bọn họ không phải là loại quan hệ…”

“Là tình cừu? Một người bị đàn ông vứt bỏ nên đau khổ dây dưa?”

“Động tác này, tư thế này, nhìn thế nào cũng đều mập mờ…”

Người qua đường giáp ất bính đều phát biểu ngôn luận, tấm tắc vài tiếng, tất cả đều rơi vào trong tai hai người.

Thế giới này, không thiếu mấy cô gái có yêu thích đặc thù. Các cô ấy ngôn luận kỳ quái, có suy nghĩ phải tìm hiểu đến tột cùng, ngoại trừ địch ý của Mạc Từ cùng gò lông mày cao cao của Triệu Hồng Tu thì sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

“Không rảnh tại sao lại đến nơi này?” Triệu Hồng Tu tận lực giảm thấp âm thanh xuống, chậm rãi buông tay kiềm chế Mạc Từ. Âm thành bị đè thấp nhiều hơn vài phần nhu hòa, không giống vừa rồi cảm nhận được sự lạnh buốt cứng ngắc như kim loại.

Dù là như thế, Mạc Từ cũng không buông lỏng cảnh giác. Những ngôn luận của người qua đường kia cũng không mang đến cho cậu sự khó chịu gì, trái lại còn giải thoát cho cậu.

Triệu Hồng Tu có thể buông cậu ra đè thấp âm thanh nói chuyện, làm cho thần kinh căng cứng của cậu thoáng thả lỏng ra.

Mạc Từ né ánh mắt của Triệu Hồng Tu, âm thanh lạnh lẽo: “Cùng anh uống rượu đúng là không rảnh, bạn bè của tôi vẫn đang đợi tôi.”

Mạc Từ nói xong, đang xoay người rời đi lại bị một người đàn ông cao lớn mặc áo sơmi hoa ngăn cản.

“Mày tại sao cùng Triệu ca nói chuyện, Triệu ca chịu mời mày uống rượu là đã tính toán cất nhắc cho mày, thằng nhóc mày đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt a!” Trên cổ của áo sơmi hoa mang một sợi dây chuyền vàng to to, liếc nhìn chỉ biết là không phải cái tín đồ thiện lương.

Nhìn bộ dáng của Triệu ca, sợ là thằng nhóc này làm Triệu ca sinh khí.

“Như thế nào, không đi?” Áo sơmi hoa nặn nặn nắm tay, thấy được ý cự tuyệt trong mắt Mạc Từ, “Mặt mũi của Triệu ca cũng không động được mày?”

Mạc Từ ngậm miệng, trong mắt nhấp nháy ánh sáng nhìn không ra cảm xúc, “Tôi bề bộn nhiều việc.”

“Ngay cả thời gian uống ly rượu cũng không có?” Triệu Hồng Tu lập tức tiếp lời, ý thức được bản thân tâm tình biến hóa, Triệu Hồng Tu di chuyển đường nhìn, dư quang ở khóe mắt cũng không tự giác mà nhìn về phía Mạc Từ, đầu đang ngẩng cao, gương mặt không vui của Mạc Từ cực kỳ giống một con vật nhỏ cao ngạo.

“Được rồi.” Mạc Từ cúi đầu nhìn giày của mình, ý đồ làm phân tán sự chú ý.

Tim đập dồn dập trong ngực chậm rãi biến ổn, không có xúc động như lúc trước giống như dùi trống đang đánh trên mặt trống. Mạc Từ nhìn nắm tay rủ xuống của áo sơmi hoa, nét mặt khinh thường chợt lóe qua.

“Đi lấy rượu.” Triệu Hồng Tu nhàn nhạt phân phó áo sơmi hoa, một chút không vui đặt trong trái tim giấu vào thật sâu, chẳng qua là quai hàm đang căng chặt lại.

Chú Hai thật là có tâm a, phái những tên đồ đệ đến giúp đỡ anh. Mỹ kỳ danh nói là giúp đỡ, ngược lại chính là giám thị.

Cái club này là nơi trước đó giao hẹn cùng bạn hàng giao dịch, tiêu phí không tính là cao, hoàn cảnh không tệ. Chỉ tiếc là, bạn hàng gọi điện nói tạm thời đến không được, cái khoản giao dịch này coi như hủy bỏ. Điều này làm cho ánh mắt của Triệu Hồng Tu trở nên sắc bén lên, rốt cuộc là ai trước đã để lộ ra tin tức…

Ngắm nhìn xung quanh, người xem náo nhiệt vừa rồi sớm đã tản ra, đứng ở bên trái anh là một vật nhỏ ngẩng đầu cao ngạo.

Triệu Hồng Tu mang theo Mạc Từ đi về phía chỗ ngồi của mình, áo sơmi hoa bưng ly rượu cocktail lấy từ quầy bar để trên bàn trước mặt Mạc Từ, rồi đứng ở sau lưng Triệu Hồng Tu.

“Tôi không uống rượu cocktail.” Mạc Từ nhíu mày.

Áo hoa sơmi chưa đợi Triệu Hồng Tu lên tiếng, tự chủ trương tiến lên thô lỗ nắm chặt cổ áo của Mạc Từ: “Thằng nhóc mày dám chọn ba đáp bốn?” Nói xong lập tức đem rượu cocktail trên bàn cưỡng chế rót vào trong miệng Mạc Từ, trong miệng không ngừng chửi bậy “Thằng nhóc mày dám chọc Triệu ca nổi giận, để tao thay Triệu ca mà giáo huấn mày một trận cho tốt, đừng có mà quá lên mặt!”

Mạc Từ chưa kịp phòng bị, không khoan nhượng bị rót vào một ly cocktail. Khớp hàm gắt gao khép chặt làm cho ly rượu cocktail bị ngăn ở bên ngoài, làm cho rượu theo khóe miệng chảy xuống dính trên áo khoác màu trắng. Nước rượu làm áo khoác Mạc Từ nhuộm đầy màu sắc vô cùng nổi bật.

Bị bất ngờ rót cocktail nên mắc kẹt trong cổ họng, Mạc Từ khom người kịch liệt nổi lên ho khan.

Áo sơmi hoa còn muốn rót lại một ly, lại bởi vì một câu của Triệu Hồng Tu mà buông xuống ly rượu lớn.

“La Xuyên, xuống dưới.”

“Triệu ca…”

“Xuống dưới! Không nên lại để cho tôi nói lần hai!” Biểu tình âm lãnh của Triệu Hồng Tu làm cho áo sơmi giật mình một cái, khúm núm rời đi dưới ánh mắt của Triệu Hồng Tu.

“Cậu không sao chứ, bọn thủ hạ không biết nặng nhẹ…” Triệu Hồng Tu cúi người, chuẩn bị nâng Mạc Từ dậy. Một cú đấm hung hăng giáng xuống mặt của mình.

Mạc Từ mãnh liệt đứng dậy hai mắt lóe lên hai ngọn lửa đập vào tầm mắt của Triệu Hồng Tu, cảm nhận sâu sắc trên gương mặt nhắc nhở anh: Bản thân bị đánh.

Lần thứ hai bị người đánh, hơn nữa là cùng một người.

Đây là chuyện làm cho người căm tức nhất.

Ở trong từ điển của Triệu Hồng Tu, chưa từng có hai chữ ‘Bị đánh’ này, đừng nói chi là có người dám đối với anh như vậy.

Kỳ quái chính là, Triệu Hồng Tu không có như lần đầu tiên bị đánh thì tràn ngập phẫn nộ.

Chống lại một đôi mắt bốc lên ngọn lửa nhỏ, Triệu Hồng Tu nghi hoặc nhiều hơn phẫn nộ.

Thừa dịp khoảng trống anh đang suy tư, Mạc Từ lại vung một quyền nhưng lại bị Triệu Hồng Tu kịp phản ứng trốn né tránh đi, nắm tay liền rơi vào khoảng không. Mạc Từ lảo đảo một cái, lòng bàn chân mất đi điểm tựa trượt chân trên cái bàn thủy tinh thấp nhỏ, trên bàn thủy tinh mấy ly rượu chân cao đều lăn xuống trên thảm trải trên mặt đất, phát ra một tiếng vang khó chịu.

Thủy tinh bị nát vụn trên đất, Mạc Từ không thua kém đề phòng bắt được góc áo của Triệu Hồng Tu, tuy rằng Triệu Hồng Tu kịp thời tránh đi nắm tay của Mạc Từ, nhưng hai người đều mất đi cân bằng nên đồng thời té lăn trên mặt đất.

Một khắc ngã xuống mặt đất này, Mạc Từ duỗi tay trái ra chống đỡ cơ thể, không ngờ rằng trên mặt đất còn có vụn thủy tinh. Thủy tinh đâm vào trong bàn tay trái của Mạc Từ làm cậu kêu đau một tiếng, thu tay về, nhanh chóng áp trên người Triệu Hồng Tu. Hai người lăn thành một đoàn làm cho người ở bên ngoài không kịp phản ứng.

“Triệu ca!” Áo sơmi hoa phản ứng đầu tiên từ trong góc chạy đến, nhanh chóng nâng Triệu Hồng Tu đang bị đè xuống té trên mặt đất.

Triệu Hồng Tu bị đè nặng, ngực khó chịu, đầu có chút choáng váng, mượn lực thuận tay kéo Mạc Từ ngã trên người anh, lảo đảo ngồi trên ghế salon. Sau một chút dây dưa, Triệu Hồng Tu giương mắt nhìn Mạc Từ: “Cậu…Không sao chứ?”

Mạc Từ sắc mặt trắng bệch, trên gương mặt trắng nõn một tia huyết sắc cũng không có. Hàm răng cắn chặt, toàn thân run lên. Anh cụp mắt thuận theo nhìn xuống, tay trái Mạc Từ máu đang chảy xuôi, máu như hạt châu tí tích từ trên đầu ngón tay chảy xuống, Triệu Hồng Tu cả kinh mới phát hiện Mạc Từ là bị thủy tinh trên mặt đất đâm tay, chần chừ nói: “Cậu…”

“Triệu Hồng Tu! Không cần anh ở trong đây chửi mắng khóc chuột giả từ bi! Chuyện lần trước bản thân tôi đã tạ tội, được một lần rồi cứ luôn mãi làm khó dễ tôi sao? Họ Triệu anh tâm nhãn sao lại nhỏ nhen như vậy?”

Mạc Từ hừ lạnh một tiếng, quay qua quát Triệu Hồng Tu, chẳng quan tâm đến đau rát trên bàn tay tựa như đó chỉ như đau bụng, sau đó đột nhiên đứng dậy, đáy mắt nhiều hơn vài phần khinh thường.

Không đợi Triệu Hồng Tu lên tiếng, áo sơmi hoa một mực nhìn mặt mà nói chuyện ưỡn cao ngực, đúng dậy: “Thằng nhóc mày dám cùng Triệu ca nói như vậy, có phải là không muốn sống hay không!”

Gã gần đây mới đến làm việc bên cạnh Triệu Hồng Tu nên cũng không biết vụ gây sự ở khách sạn lần trước, nghe xong lời của thằng nhóc này dường như là cùng Triệu ca từng có qua giao thiệp. Triệu ca vừa rồi lịch sự với nó, thằng nhóc này cũng không biết tốt xấu dám động thủ. Thật sự là to gan lớn mật! Áo sơmi hoa cân nhắc suy nghĩ, không có chút nào chú ý đến việc Triệu Hồng Tu vừa rồi quát lớn cùng tâm tình khác thường, thầm nghĩ đợi lát nữa cùng Triệu ca tranh công để được Triệu ca coi trọng.

Áo sơmi nghiêm nghị uy hiếp đổi lại một hồi cười lạnh của Mạc Từ “Triệu Hồng Tu, anh nuôi loại chó chỉ biết đợi chủ nhân hạ lệnh ném cho khúc xương, phía sau tiếp phía trước tranh giành khúc xương rồi trở về tranh công vẫy đuôi…Thật sự là hạng người gì, thì nuôi được chó đó!”

Triệu Hồng Tu nghe xong lời của Mạc Từ, lời xin lỗi vốn định thốt ra lại cứng rắn nghẹn lại vào trong cổ họng, mà ngay cả mệnh lệnh ngăn cản La Xuyên nói chuyện cũng cùng nhau nuốt vào trong bụng.

Triệu Hồng Tu sắc mặt trầm xuống, hàn quang trong mắt quét về phía Mạc Từ đang ngẩng cao đầu cười lạnh không thôi, mỗi một chữ như là từ trong hàm răng nhổ ra “Cậu lặp lại lần nữa!”

“Hạng người gì, thì nuôi cái loại chó đó!” Mạc Từ cắn răng lặp lại một lần. Xoay người sang chỗ khác, không liếc mắt quyết đoán ly khai khỏi nơi này.

“Thằng nhóc mày có dũng khí thì đứng lại!” Áo sơmi hoa rất thức thời nghe thấy lời như từ trong hàm răng rặn ra của Triệu ca, lập tức kịp phản ứng khiến cho Mạc Từ đứng lại.

Mạc Từ nghe gã ở kia uy hiếp, bước chân dài thêm, đi về phía ngoài cửa club.

“Đứng lại!” Áo hoa sơmi lập tức gọi vài người, chuẩn bị truy chặn Mạc Từ, cho Triệu ca một cái công đạo.

Vài người kêu gào làm cho bước chân của Mạc Từ nhanh hơn, vì tránh bọn họ, Mạc Từ dứt khoát nâng chân chạy đi. Né vài cái bóng người đảm nhiệm chướng ngại vật trên đường, Mạc Từ chạy một đường thẳng ra club, ở nơi trống trải làm cho Mạc Từ thoáng phát ra một tiếng thở dài.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, áo sơmi hoa dẫn một đám người đuổi theo ra ngoài cửa, tinh mắt nhìn thấy Mạc Từ, trong miệng kêu gào. Mạc Từ trực tiếp thay đổi lộ tuyến, trên mặt treo nụ cười khổ, xem ra bãi đỗ xe muốn đi cũng không được. Lập tức cước bộ nhanh hơn chạy qua hướng hoàn toàn bất đồng với hướng của bãi đỗ xe.

Dưỡng khí trong ***g ngực càng ngày càng ít, Mạc Từ thở hổn hển, nghe được tiếng chửi bậy sau lưng càng ngày càng nhỏ, thần kinh căng thẳng chậm rãi trầm tĩnh lại.

Mạc Từ quay đầu về phía sau nhìn nên không có chú ý tới, bên phải đột nhiên thoáng qua một bóng người.

Hai người chuyển động tương đối nhanh cùng đụng vào một chỗ, Mạc Từ không có bất luận cái gì lo lắng té xuống đất, cũng dùng một cái góc độ tương đối an toàn ngã đụng vào trên người của một người, lúc này mới tránh cho tay của Mạc Từ đang bị đâm thương cùng trực tiếp tiếp xúc với nền đất xi măng.