Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Chương 42: End




Nhận được điện thoại của Phan Công Tử, Triêu Dương cũng không quá bất ngờ.

Phan Công Tử hẹn hắn ra ngoài, không ngoài mấy nguyên nhân, trong đó quan trọng nhất, đại khái chính là vị “Anh trai nhà gái” này, muốn “liên lạc tình cảm” với hắn thật tốt.

Triêu Dương cũng không để ý, chẳng qua là ý nguyện đi gặp cũng không hết sức mãnh liệt.

Đình Đình có kể sơ lược một vài chuyện tình khi còn bé với y, Phan Công Tử và nhóm thiếu niên làm sao lạnh lùng với cô, mà cô thì bị Phan Công Tử khi dễ như thế nào.

Đều không phải là chuyện gì to tát, vậy mà trẻ em sẽ luôn luôn ghi nhớ ở trong lòng.

Rồi sau đó, chuyện Phan Công Tử và những anh khác dần dần thân thiết với cô.

Triêu Dương nghĩ, phải chăng chính tính cách trong sáng vô tư của Đình Đình mới chính thức vượt qua được sự thân cận của họ?

Đình Đình của hắn biết bỏ đi dục vọng mới thành đại sự, bởi vì không yêu cầu gì đối với những người đó cho nên, bọn họ ngược lại nguyện ý giúp Đình Đình.

Triêu Dương đi ô-tô đến địa chỉ Phan Công Tử nói, không bất ngờ khi thấy một căn biệt thự riêng, có đường xe trực tiếp đi thông đến nhà để xe, ra vào hết sức bí mật.

Triêu Dương tiến vào phòng khách biệt thự, Phan Công Tử và mấy người khác đã đến.

Nhìn thấy Triêu Dương đi vào, Phan Công Tử ngồi ở trên ghế sa lon vẫy Triêu Dương, “Em rể tương lai, đến đây, ngồi chỗ này.”

Triêu Dương cười một cái, đi tới, “Anh Phan.”

“Còn gọi anh Phan? Quá xa lạ rồi, gọi anh Đông Tử thôi, Triêu Dương.” Phan Công Tử mỉm cười, mở ra một chai bia đưa cho Triêu Dương, đụng cổ chai một cái, “Giới thiệu cho anh biết, mấy người này đều là anh trai nhìn Đình Đình lớn lên, tiểu Quản, Quản Trọng Sinh.”

Nói xong, tự Phan Công Tử cũng không nhịn được cười, “Tiểu Quản tên cha cậu đặt cho cậu thật hay!”

“Hừ!” Quản Trọng Sinh xì mũi hả giận, “Tên ba cậu đặt cho cậu không hay sao?”

Phan Công Tử sờ sờ lỗ mũi, tự giễu cười, “Đó là bác sĩ nghễnh ngãng, khoe hay gì?”

Mọi người cười ầm lên. Phan Công Tử chỉ chỉ một người đàn ông trắng trẻo nằm vùi ở trên sô pha miễn cưỡng uống rượu, “Đây là Lý Áo.”

Lại chỉ chỉ người đôi mắt nhỏ giống như sắp ngủ thiếp đi, “Đây là Trương Hướng Dương, tên hai người các cậu đọc có chút khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.”

Mắt hí nhỏ giơ giơ chai rượu với Triêu Dương, nếu như không có hành động của hắn, Triêu Dương thật sự nghĩ là hắn đã ngủ.

“Đại Lang đâu?” Lý Áo trắng trẻo hỏi.

“Hắn đang ở nhà cho em bé bú!” Mắt hí nhỏ Trương Hướng Dương không nói thì thôi, vừa nói liền khiến cho mọi người phun rượu ra.

Mắt hí nhỏ còn cố tình không hiểu hỏi, “Tớ nói sai sao? Hắn đang ở nhà cho con bú...”

Phan Công Tử nắm một hạt điều ném qua, “Coi chừng Đại Lang thu thập cậu.”

Mắt hí nhỏ co cổ lại, không dám nói them gì, lập tức lại như đang ngủ.

“Nếu khách đã tới, chúng ta bắt đầu thôi?” Quản Trọng Sinh cười hỏi ý kiến của Phan Công Tử.

“Bắt đầu thôi.” Phan Công Tử đứng dậy, cười một cái với Triêu Dương “Em rể tương lai, chờ cậu và Đình Đình kết hôn rồi, chúng ta sẽ thời thời khắc khắc để ý cậu, nếu cậu có lỗi nhỏ tí tẹo với Đình Đình, chúng ta đều phải cho cậu biết thế nào là tốt! Có điều đó là chuyện sau khi cưới. Bây giờ hai người còn chưa cử hành nghi thức, chúng ta chuẩn bị cho cậu lễ vật độc thân cuối cùng, cậu cần phải hưởng thụ thật tốt...”

Phan Công Tử nhẹ nhàng vỗ tay, đèn trong phòng khách đột ngột tắt ngúm xuống, ngay sau đó vang lên điệu nhạc dịu dàng lả lướt, giống như đôi tay vô hình, trêu chọc thính giác, trêu chọc dục vọng của đàn ông.

Triêu Dương cau mày, Phan Công Tử rốt cuộc chuẩn bị cái gì đây?

Mới nghĩ như vậy, đã nhìn thấy ở bên trong âm u có ánh nến sáng lên, u ám xuất hiện.

Triêu Dương phải nheo mắt lại mới có thể thích ứng ánh nến lờ mờ trong bóng tối này, rồi sau đó trợn mắt há hốc mồm.

Một cô gái múa, cô mặc váy múa mỏng nhẹ trong suốt, lòng bàn tay trái tay phải đều cầm một cây nến, chậm rãi múa ra ngoài.

Cơ thể cô gái múa thoát y kia vô cùng linh hoạt mềm mại, dù động tác như thế nào cũng có thể giữ vững lòng bàn tay hướng lên, cây nến không ngã, ở bên trong lờ mờ, dáng vóc bên trong lụa mỏng mềm mại và ánh nến chập chờn, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ quỷ dị.

Tiết tấu âm nhạc dần dần mãnh liệt hơn khiến bước chân cô gái cũng phiêu dật nhẹ nhàng, từ từ trở nên cuồng dã, chỉ thấy vai của cô nhún xuống, váy lụa mỏng như cánh ve đầu vai liền chảy xuống như nước, lộ ra bộ bikini bên trong cũng chẳng kém lõa lồ, chỉ miễn cưỡng che kín ba điểm, lại càng xinh đẹp quyến rũ.

Cây nến trong lòng bàn tay cô gái đã tắt tự lúc nào. Cô giống như Eva loã lồ trắng trợn, hấp dẫn Adam, múa về phía Triêu Dương.

Triêu Dương chợt hiểu, đây không phải là lễ vật, đây là thí luyện —— thí luyện xem hắn có thể trải qua được những hấp dẫn nơi phồn hoa hay không.

Triêu Dương nhìn mọi người “Thật xin lỗi, tôi muốn đi về.”

Nói xong, đầu cũng không quay, đi ra ngoài.

Phan Công Tử ra hiệu những người khác xem tiếp, mình đuổi theo Triêu Dương.

“Tức giận sao?”

Triêu Dương chỉ một mực đi thẳng vào nhà để xe, định lên xe về nhà.

Phan Công Tử cười lạnh, “Thật không đùa nổi cậu Chương.”

Triêu Dương bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn lại Phan Công Tử.

“Đây không phải là đùa giỡn! Đây là sỉ nhục đối với tôi, đối với Đình Đình, đối với chính anh!”

“Sỉ nhục?” Phan Công Tử nhướng mày.

“Tôi không thể tiếp nhận phương thức của anh, Phan tiên sinh!” Triêu Dương cũng cười lạnh, “Tất nhiên Đình Đình đối với anh quan trọng, nhưng Đình Đình đối với tôi, cũng là người sau này sẽ làm bạn chung sống cả đời. Từ giây phút tôi cầu hôn với Đình Đình, trên thế giới này, những cô gái xinh đẹp mê người khác với tôi chỉ là cảnh đẹp. Tôi sẽ thưởng thức, nhưng tôi sẽ không mang phong cảnh kia đi. Anh hiểu chưa? Tôi sẽ không ngăn cản Đình Đình tỏ long yêu thích với nam diễn viên anh tuấn lúc xem phim, giống như Đình Đình sẽ không cần yêu cầu tôi từ nay về sau không nhìn những cô gái khác. Cho nên lần sau có xem múa thoát y, xin mời cả Đình Đình.”

Phan Công Tử bỗng nhiên cười khẽ, “Tôi tin anh.”

Triêu Dương than thở, vậy vừa rồi anh còn làm cái gì vậy?

“Mặc dù tin tưởng, tôi vẫn muốn xác định mới có thể yên tâm hoàn toàn.” Phan Công Tử có chút mệt mỏi tựa vào đầu xe Triêu Dương. “Đình Đình là người có tính cách, cho dù chịu khổ, bị thua thiệt cũng sẽ không oán trách. Tôi chỉ sợ sau khi em ấy kết hôn, phát giác mình chọn không đúng người, cũng không biết nói với chúng ta thế nào.”

Triêu Dương nghe xong trừng mắt với Phan Công Tử một cái.

Phan Công Tử lơ đễnh, “Anh có biết trước kia Đình Đình học khiêu vũ không?”

Triêu Dương gật đầu một cái.

“Vậy cô có kể với anh, vì sao sau đó cô lại không tiếp tục học khiêu vũ nữa không?” Phan Công Tử rút bao thuốc lá ra, đưa cho Triêu Dương.

Triêu Dương khoát tay.

Phan Công Tử nhún vai, tự rút một điếu ra ngậm lên miệng, nhưng không đốt thuốc “Đình Đình từ nhỏ đã học khiêu vũ, cô vốn có điều kiện có cơ hội vào học viện vũ đạo tiếp tục học sâu hơn.”

Triêu Dương không xen vào bởi vì Đình Đình chưa từng kể với hắn, tại sao cô từ bỏ vũ đạo, chuyển sang làm người chủ trì.

“Khi tôi trẻ tuổi khinh cuồng, đã làm không ít chuyện phóng đãng.” Phan Công Tử cắn đầu lọc thuốc lá, cười một cái.

Triêu Dương liếc y một cái, không hiểu tại sao y lại nói sang chuyện khác.

“Phóng đãng rồi thì liền quên mất, sau đó lại tiếp tục sống. Nhưng, những quá khứ hoang đường kia, cũng lưu lại dấu ấn trong số mệnh người khác.” Phan Công Tử ngẩng đầu lên, nhìn nóc nhà để xe “Vào năm Đình Đình thi tốt nghiệp trung học, lần đầu tiên tôi thất tình bởi vì sự phóng đãng năm xưa. Chị họ của cô gái đó đã từng đã tham gia trò chơi phóng đãng của chúng tôi, mặc dù ngươi tình ta nguyện, nhưng —— sau đó cô lại mang thai ngoài ý muốn, lại không nói rõ cha của đứa trẻ là ai, chỉ biết là trong mấy người chúng tôi.

“Tôi thật lòng thích cô bé kia, nhưng sau khi tôi nói thích cô ấy cô lại trả lời là chỉ muốn nhìn xem thứ người như chúng tôi, rốt cuộc có trái tim hay không, rốt cuộc có hiểu cái gì là yêu hay không. Sau đó cô nói, cô chưa từng thích tôi, cô cảm thấy ghê tởm tôi.

“Tôi biết sớm muộn gì cũng phải gặp báo ứng. Nhưng chuyện như vậy, tôi không thể nói với mấy người bạn của mình. Vừa đúng lúc Đình Đình ở nhà ôn tập chờ thi. Tôi liền lấy cớ trước thi tốt nghiệp trung học, không thể khẩn trương quá, cần để cô thoải mái nên kéo cô theo tôi ra cửa giải sầu. Sau đó —— chúng tôi xảy ra tai nạn xe cộ.”

Nghe đến đó, Triêu Dương như muốn tặng cho Phan Công Tử hai cú đấm thật mạnh.

Phan Công Tử cười khổ, “Tôi chỉ bị bể đầu, nhưng xương chân Đình Đình lại gãy nát, phải luồng tấm thép vào mới có thể nối xương. Bác sĩ nói, người trẻ tuổi sẽ khôi phục tốt, về sau đi bộ không có vấn đề, nhưng khiêu vũ thì không được.

“Sau khi cô Nghiêm biết, ôm Đình Đình, chỉ dám khóc âm thầm chứ không dám khóc lớn, cô sợ Đình Đình đau khổ. Lúc mẹ tôi biết, từ thủ đô chạy tới như muốn đánh chết tôi. Bà luôn luôn thích Đình Đình, coi như chính mình sinh ra. Ngược lại Đình Đình nói với mọi người là do em ấy ở nhà học tập đến khô khan chán nản, muốn ra cửa hóng mát một chút. Chuyện đó không liên quan đến tôi... Ha ha, chuyện không liên quan đến tôi... Chuyện đó sao lại không liên quan đến tôi chứ?”

Phan Công Tử quay đầu, nhìn ánh mắt Triêu Dương, “Chân Đình Đình bó thạch cao, tham gia thi tốt nghiệp trung học. Sau đó liền vào ban chủ trì học viện hí kịch. Cho tới bây giờ tôi nghĩ là em ấy muốn được gần sân khấu một chút. Em ấy chính là cô bé ngốc, có chuyện gì mà mình có thể gánh thì tuyệt đối sẽ không yêu cầu cha mẹ bạn bè ra mặt thay em ấy. Em ấy biết làm nũng nhưng nếu gặp chuyện không vui luôn chịu đựng một mình. Cho dù em ấy chưa bao giờ tỏ ra oán giận vì chuyện tai nạn xe cộ mà khiến em ấy không thể tiếp tục thực hiện mơ ước vũ đạo yêu thích nhưng, tôi lại không thể tha thứ chính mình.”

Cho nên trong cuộc sống của Đình Đình, dù là cô không cần, anh cũng dùng mọi phương thức của anh mà cưng chìu cô, trợ giúp cô có phải hay không?

“Đình Đình và tôi không liên quan đến tình yêu.” Phan Công Tử nhìn thẳng Triêu Dương, “Nhưng nếu như anh để cho Đình Đình thương tâm, tôi quyết sẽ không bỏ qua cho anh!”

Triêu Dương nghe xong chỉ hung hăng vung tay đánh vào bụng Phan Công Tử. “Một đấm này, là tôi đánh thay Đình Đình. Từ nay về sau, quan tâm mến yêu cưng chìu dung túng, cũng để tôi làm!” Anh có thể nghỉ ngơi đi!

Nói xong, Triêu Dương lên xe, cũng không thèm nhìn tới Phan Công Tử thống khổ khom lưng ở một bên, phát động máy xe, nghênh ngang rời đi.

Hồi lâu, chờ đau đớn trên bụng dần dần bớt đi, Phan Công Tử từ từ đứng lên, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ.

Đình Đình, giao em cho hắn, anh có thể yên tâm đúng không?

Ngày hôn lễ, sáng sớm Đình Đình đã bị bác gái lôi từ trong chăn ra.

Đình Đình còn buồn ngủ, mặc bác gái hý hoáy, thỉnh thoảng ngáp nước mắt chảy ra.

Nghiêm Ái Hoa đi vào phòng ngủ con gái liền nhìn thấy con gái tay che miệng mũi đang ngáp dài “Tối hôm qua mấy giờ ngủ mà không có tinh thần như vậy?”

Đình Đình muốn lắc đầu, nhưng bác gái đang nắm tóc cô thắt bím lại, không thể làm gì khác hơn là nói “Con không biết.”

Tối hôm qua Triêu Dương chợt gọi điện thoại tới đây, hai người cũng không nói gì cụ thể, nhưng chẳng ai muốn cúp điện thoại, nói linh tinh cũng nói đến nửa đêm, lại thêm hôm sau sẽ phải đối mặt với hôn lễ quan trọng nhất trong đời, tâm tình ít nhiều có sự khẩn trương kích động, cho nên lăn qua lăn lại đến rất khuya mới ngủ.

“Sáng nay phải làm gì?” Nghiêm Ái Hoa hỏi bác gái. Lúc trước bà kết hôn, vẫn cần tổ chức phê chuẩn, tất cả thứ khác đều không cần quan tâm, không thể so sánh với bây giờ. Bây giờ người trẻ tuổi kết hôn, quả thật muốn mạng già của cha mẹ bên: chỗ cưới tiệc cưới xe hoa số ghế thực đơn, người nấu ăn cũng không thể có sai sót, thật sự mệt mỏi.

Cũng may Đình Đình không quan tâm, cô hận không thể du lịch kết hôn.

Bác gái giúp Đình Đình buộc chặt tóc, từ trong túi lấy ra quyển vở nhỏ, mở ra, ngón trỏ từ trên vạch xuống “Đắp mặt nạ tinh hoa trắng đẹp, tẩy lông.”

Đình Đình liếc mắt nhìn cánh tay coi như trắng noãn của mình, tẩy lông ư? Không cần chứ?

Chẳng bao lâu, trong nhà họ Triệu liền náo nhiệt lên. Chiến hữu của Triệu Kính Quốc Nghiêm Ái Hoa trong đại viện tụ lại một phòng. Cuối cùng Triệu Kính Quốc cũng có cơ hội ra phía sau ban công hút thuốc lá cùng bạn cũ.

Chín giờ, thợ trang điểm Asa đúng hẹn đến hóa trang cho Đình Đình.

Nhìn thấy Triệu gia một nhà quân nhân, Asa sợ sệt chốc lát, thì ra Đình Đình lớn lên trong hoàn cảnh này...

“Đây chỉ là đồng nghiệp phòng địa sản ba tôi quản lý ở vùng này, bên Nam Không còn rất nhiều chú bác cô dì chưa có tới.” Đình Đình đang làm tóc cười nói với Asa, “Những chú bác cô dì này còn chững chạc văn nhã, bên Nam Không cầu vai thật nhiều, điên lên cũng dọa chết người.”

Đình Đình le lưỡi, không chú ý đến biểu lộ trên mặt Asa.

Đến bữa cơm trưa, Triêu Dương và rể phụ tới đón cô dâu.

Trong nhà một đoàn quan quân và người thân quan quân, làm khó mấy đứa trẻ, cực kỳ hăng say. Hát quân ca, hít đất ngược, một cái cũng không thể thiếu

Có một bác gái trắng trẻo nõn nà, nói chuyện nhỏ nhẹ, liếc qua Phan Công Tử đang nói chuyện phiếm với người khác cười cười nói, “Từ nhỏ Đông Tử đã vì Đình Đình chịu không ít lần bị cha phạt chạy mười km. Bây giờ chàng trai kia muốn lấy Đình Đình của chúng ta về nhà, không thể tỏ ra thiếu quyết tâm chứ?”

“Được! Đông Tử chịu phạt, hai vạn năm nghìn dặm đều có rồi! Chàng trai ngoài kia, nghị lực chạy mười km có chứ?”

Phan Công Tử nghe, cười như không cười liếc qua Đình Đình ngồi ở trên sô pha dựng thẳng lông mày trừng y, anh không có giựt giây nha.

“Thím Đới, Triêu Dương...” Đình Đình định cầu cạnh thay Triêu Dương.

Bác gái kia cười vỗ mu bàn tay Đình Đình “Nếu ngay cả chút khả năng này cũng không có, làm sao cưới Đình Đình của chúng ta về?”

Đình Đình cười lên “Thím Đới, chờ anh ấy chạy xong mười km, trời đã tối rồi.”

“Đình Đình của chúng ta đau lòng a.” Mọi người rối rít ồn ào lên.

“Vậy đổi thành đeo vật nặng năm cây số đi.” Có người đề nghị.

Ngoài cửa Triêu Dương nghe được lời bên trong đưa ra không chút do dự, gật đầu đáp ứng. Lập tức có người đưa lên túi trang bị tiêu chuẩn.

Triêu Dương bật cười, thậm chí ngay cả cái này cũng chuẩn bị xong từ sớm.

Hai rể phụ lén lút nói với Triêu Dương, ý là chạy chút là được, trang bị cũng không cần đeo.

Nhưng Triêu Dương không chịu.

Hắn biết đây là khảo nghiệm cuối cùng, nếu ngay cả chuyện này hắn cũng kiên trì không được, như vậy về sau trong bao nhiêu năm tháng của cuộc sống hôn nhân, nếu hắn gặp phải khó khăn có phải cũng dễ dàng buông tha không?

Lúc Triêu Dương cởi ra tây trang, nhận lấy trang bị vác lên sau lưng, Đình Đình đứng ở bên trong cửa, xuyên qua tấm kính nhìn nhìn rõ rang tất cả.

Khi Triêu Dương chạy ra khỏi tầm mắt Đình Đình, cô chỉ mỉm cười, thủy chung đứng ở phía trước cửa sổ, không nhúc nhích.

“Đình Đình, tới đây ngồi một lát thôi, chú rể vẫn không biết lúc nào thì mới có thể chạy về tới đây.” Có người khuyên Đình Đình.

Trong trường hợp đó Đình Đình chỉ mỉm cười “Dì Hứa, cháu thật muốn cùng chạy với anh ấy.”

Cả phòng nhất thời đều yên tĩnh, sau đó mọi người lại ào ào cười lên “Ôi Đình Đình đau lòng kìa!”

Chỉ có Phan Công Tử nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói của Đình Đình, cô thật muốn cùng Triêu Dương chạy xong năm cây số.

Nhưng, chân của cô làm sao chịu nổi?

Phan Công Tử đột nhiên đứng dậy “Anh đi ra ngoài xem một chút.”

“Anh Đông Tử, không cần, Triêu Dương sẽ chạy về tới thôi!” Đình Đình kiên định đứng ở phía trước cửa sổ.

Cho nên khi Triêu Dương dùng 40', chạy xong năm cây số đeo vật nặng mà cho dù lính đặc biệt cũng phải dùng gần 30 phút mới có thể hoàn thành, thì cửa lớn nhà họ Triệu không có chút nghi ngờ rộng mở về phía hắn.

Nhìn Triêu Dương mồ hôi ướt đẫm áo, từng bước một đi về phía Đình Đình, Phan Công Tử biết, y có thể yên tâm đem Đình Đình giao cho người đàn ông này.

Triêu Dương đón Đình Đình, cùng dâng trà cho ba mẹ Đình Đình, lại thay một cái áo sơ mi sạch sẽ xong mới lên xe, đưa Đình Đình đi dâng trà cho cha mẹ mình.

Một phen rối loạn thì đã đến gần năm giờ chiều.

Thật ra thì lấy thực lực của Triệu gia cũng không phải là không thể dùng xe cảnh sát mở đường để cho xe hoa một đường thông suốt dễ dàng. Nhưng Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa cũng không định sử dụng đặc quyền này. Nếu tỏ ra bọn họ sĩ diện trước mặt nhà trai thì hết sức không ổn.

Cuối cùng tất cả thuận lợi, vào thời điểm trước khi mở tiệc, xe hoa chạy tới địa điểm tiệc cưới, mọi người rời xe lên thuyền.

Đình Đình và Triêu Dương vai kề vai, ngồi ở đầu ca nô, sau lưng bọt sóng tung lên. Tối gần tháng mười gió hồ mát mẻ, áo cưới màu trắng sau lưng Đình Đình khẽ lay động, nhiếp ảnh gia đi theo liên tiếp bấm máy chụp.

Đình Đình cũng không có để ý, cô cảm thấy tất cả giống như giấc mộng: ở khách sạn nghỉ ngơi bên hồ cử hành hôn lễ, cùng người mình yêu, ngồi thuyền đến vùng đất hôn lễ mơ ước...

Cho đến khi ca nô cặp bờ, chân bước lên đất, Đình Đình mới rốt cục tìm về cảm giác chân thật —— cô choáng.

Triêu Dương buồn cười ôm Đình Đình chân đã nhũn ra dặn dò cô, “Từ từ đi, không cần gấp gáp, hôm nay cô dâu phải xuất hiện trước mặt mọi người trong trạng thái tốt nhất, khách mới không xoi mói.”

Đình Đình gật đầu một cái, “May mắn ba em là không quân, nếu như người là hải quân...”

Bạn học Triệu Đình Đình không dám nghĩ sâu hơn.

Triêu Dương rốt cục cười ra tiếng “Vậy bây giờ em sớm đã là bọt trong sóng.”

Hai vợ chồng rì rầm nói nhỏ, rể phụ dâu phụ sau lưng cùng nhìn rồi mỉm cười.

Thợ trang điểm Asa đã sớm đến hiện trường, nhìn thấy Đình Đình tới, vội vàng chạy đến giúp Đình Đình trang điểm lại, sửa sang lại đầu tóc váy áo. Đến khi trang điểm lại xong, thợ âm nhạc thợ ánh đèn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ tín hiệu.

Xa xa cuối đường xử nữ, người điều khiển chương trình nhìn thấy chú rể cô dâu đã vào vị trí, vội vàng hắng giọng, xin tất cả quan khách chú ý, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Khúc quân hành hôn lễ vang lên. Đình Đình nắm tay Triêu Dương đi trên đường xử nữ, xuyên qua dải hoa hồng trắng tinh trang trí cùng một hàng trụ hoa dài, đi về phía đài hôn lễ của họ.

Không khí hôn lễ của hai người cũng như những hôn lễ khác, không có gì đặc biệt. Chỉ là vì có đám người Phan Công Tử mà chuyện vui xuất hiện càng nhiều mà thôi.

“Về sau tiền lương giao cho ai trông nom?”

“Việc nhà do ai làm?”

“Khi gây gổ người nào cúi đầu nhận sai trước?”

“Ai là chủ trong nhà?”

Những vấn đề tương tự lần lượt tung đến cho Triêu Dương.

Cũng may Triêu Dương đã sớm có chuẩn bị, chú rể ở trong hôn lễ khó tránh khỏi phải bị người trêu cợt.

Về chuyện đốt thuốc lá, bởi vì ở chốn công cộng cấm khói liền đổi làm đốt nến, không thể thiếu tạo lỗi, đổi tim nến thành tim đã ngâm qua nước, hay là lúc cô dâu rót rượu, tay cố ý run tới run đi, gây thêm khó khăn.

Một hồi náo nhiệt qua đi, rốt cục hôn lễ tiến hành đến hồi cuối, người điều khiển chương trình mời cô dâu ném hoa cô dâu.

Đàn ông và phụ nữ đã kết hôn đương nhiên không tham gia chuyện náo nhiệt này, nhưng một đám nữ hận gả ở hiện trường đồng loạt chạy tới mảnh đất trống sau lưng cô dâu.

Đình Đình quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiên Tình trong một đám nữ hận gả, nháy nháy mắt cô, sau đó quay đầu nhắm mắt lại, ở trong đầu nhớ lại vị trí Thiên Tình rồi hai tay dùng sức ném về phía sau.

Chẳng qua là lực đạo nắm giữ không tốt, một bó hoa to, bay lướt qua cả đám nữ hận gả, bay thành một đường vòng cung, thẳng tắp bay về phía một cô gái trắng mập ngồi ở bàn bên cạnh, đang cầm kem xem náo nhiệt.

Cô gái trắng mập như đậu phộng kia nhìn thẳng bó hoa bay tới cô, chẳng những không có vẻ vui mừng, ngược lại giơ tay cầm muỗng lên, làm động tác đánh bay.

Chỉ thấy bó hoa kia, mang theo một đống kem vani, lại bay vòng rồi lạch cạch một tiếng rơi xuống ngực một người đàn ông nào đó ngồi ở bàn đối diện cô gái kia rồi rơi xuống đất, để lại một dấu ướt trắng chi chít cùng với một người đầy cánh hoa rơi.

Người đàn ông kia không khỏi ngạc nhiên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn về cô gái trắng mập, ánh mắt bình thản.

Cô gái trắng mập co cổ lại, hỏng bét, người này dường như là người chủ trì nổi tiếng...

Tất cả nhìn chằm chằm người bị bó hoa rơi trúng, ai cũng ngạc nhiên.

Bên kia, Đình Đình cùng Triêu Dương, nhìn Hứa Đình Vũ bị hoa dính kem nện trên ngực, cùng em gái tiểu Nguyệt trắng mập của Triêu Dương đang chột dạ, cùng cười thầm.

Tình yêu giữa bọn họ, chính bởi vì một chuyện ngọt ngào nho nhỏ ngoài ý muốn mà bắt đầu.

Triêu Dương nháy mắt với Đình Đình, sau đó hai người tay trong tay, bỏ lại tất cả khách khứa chạy vào trong khách sạn.

Về phần ngoài sân cỏ kia có bắt đầu một đoạn chuyện xưa ngọt ngào khác hay không, vậy thì phải chờ vận mạng an bài...

Ở một bên, Phan Công Tử nhẹ nhàng nhặt tấm thẻ trên bàn, nhìn một bài thơ ngắn, mỉm cười.

Cành xanh lá xanh quả thì dài, cay cay ngọt ngọt mặc người nếm.

Áo đỏ tươi đẹp tính ngay thẳng, duyên dáng yêu kiều trêu nắng gắt.