Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 46






Chàng thiếu niên trẻ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Mộ Tuyết Vi thì bị tiếng ồn ào của mọi người thu hút sự chú ý, quay người lại thì nhìn thấy Đới Thiên Sơn trông vô cùng lịch lãm bảnh bao trong bộ vest trắng, khí chất ngút trời đứng giữa đám đông.

Trong đôi mắt chàng thiếu niên vừa có kinh ngạc vừa có thất vọng, đáy mắt của cậu hiện lên một tia đau đớn như vừa phát hiện người mà mình yêu thương lén lút đi vụng trộm lại bị mình bắt gặp.

Trong phút chốc thất thần lại có người vô tình đụng vào người Vân Tường một cái cô không để ý nên ly rượu vang đỏ trên tay đổ vào áo.

Người bạn kia tỏ vẻ hãi hùng khi đụng phải đại nhân vật trong truyền thuyết nên vội cúi đầu rối rít xin lỗi: “Anh…anh Vân Kiệt…là lỗi của em…em xin lỗi để em lau giúp anh”.

Ánh mắt của Vân Tường vẫn chỉ dừng lên trên người của Đới Thiên Sơn mà bất chấp những gì đang xảy ra với mình cho đến lúc Mộ Tuyết Vi đụng vào vai cô một cái với giọng lo lắng hỏi: “Anh…anh không sao chứ?”.


Lúc này Vân Tường mới thu tầm mắt lại xua tay: “À…anh không sao”.

Người bạn đụng phải Vân Kiệt vội nói: “Anh Vân Kiệt à, em xin lỗi hay là em đền cho anh bộ khác được không?”.

Vân Tường nhếch môi cười tà giọng điệu vô cùng hóng hách ngang ngược: “Cậu nhắm mình có đền nổi không?”.

Người kia run lên như cầy sấy lúng ta lúng túng: “Em…em…”.

Vân Tường khẽ lắc đầu rồi nói: “Tôi đùa một chút thôi hahaha…chuyện cũng không có gì hết cậu không cần để tâm đâu”.

Linh hồn của người bạn kia như vừa được vớt lên từ rãnh Mariana liền vội vàng cảm ơn không thôi: “Anh Vân Kiệt, cảm ơn anh đã bỏ lỗi cho em…lần sau em nhất định sẽ chú ý hơn”.

Vân Tường gật đầu mỉm cười rồi quay qua nói với Mộ Tuyết Vi: “Áo anh bẩn rồi anh đi vào nhà vệ sinh một lát”.

Mộ Tuyết Vi gật đầu: “Dạ, nếu em giúp được gì thì anh cứ nói nha”.

Vân Tường đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của Mộ Tuyết Vi một cái trấn an cô: “Không sao đâu anh xử lý được mà…cảm ơn em”.

Vân Tường đi vào nhà vệ sinh cô cởi áo vest bên ngoài lộn ngược lại thì ra một màu khác đó là màu trắng, đây là chiếc áo được may hai mặt nên có thể sử dụng lại, cài cúc áo vest bên ngoài lại thì vừa vặn che đi vết rượu đỏ trên sơ mi trắng bên trong, cô rút trong áo thêm một chiếc mặt nạ khác đeo lên.


Nhìn mình trong gương chiếc mặt nạ thứ hai là chiếc mặt nạ Kitsume*

* Mặt nạ Kitsume mang nghĩa tiếng Nhật là con cáo, theo truyền thống Nhật Bản, những con cáo thường được cho là những lời nhắn gửi từ vị thần Inari.

Chiếc mặt nạ che hết khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tường cũng vừa vặn che luôn những phiền muộn đau khổ trên gương mặt của cô.

Vân Tường bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cứ như trở thành một người khác, cô lặng lẽ tiến ra phía cổng nhà Lâm Nguyệt Dung, khi đang đi có ai đó đụng phải cô…Vân Tường ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Đới Thiên Sơn đang nắm chặt lấy tay của Mộ Tuyết Vi dáng vẻ rất là yêu thương chiều chuộng chẳng khác gì một đôi tình nhân.

Khóe mắt của Vân Tường cay cay, một giọt nước mắt tràn mi rơi xuống nhưng may mắn là đã có chiếc mặt nạ che lại nên không ai thấy, cô nhanh chóng đi lướt qua người của Đới Thiên Sơn rồi biến mất.

Đới Thiên Sơn cau mày anh vừa ngửi thấy mùi bạc hà rất nồng lúc vô tình đụng trúng chàng thiếu niên mặc áo vest màu trắng kia nhưng lẫn trong đó lại là mùi nước hoa quen thuộc.

Không thể sai đó là Rose de Mai (Hoa Hồng tháng 5) là loại Hoa Hồng quý hiếm và có hương thơm thanh khiết trứ danh của vùng Grasse đây là vùng sản xuất tinh dầu và nước hoa nổi tiếng tại Pháp.

Ở bên cạnh Vân Tường lâu ngày Đới Thiên Sơn đã sớm quen thuộc với hương nước hoa nhẹ nhàng ngọt dịu này, anh bất giác giật mình cứ như mình đang ăn trộm thì bị bắt quả tang.

Đới Thiên Sơn đưa mắt nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy Vân Tường trong số những người có mặt ở đây mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm mà bắt chuyện với Mộ Tuyết Vi: “Lúc nãy hình như cậu bị mọi người làm khó, cậu vẫn ổn chứ?”.


Mộ Tuyết Vi gật đầu:” Mình không sao cảm ơn cậu đã quan tâm…ơ mà Vân Tường đâu cậu ấy không đến cùng cậu à?”.

Đới Thiên Sơn cảm thấy chột dạ nhưng vẫn giữ được nét mặt điềm tĩnh đáp: “À Vân Tường có việc nên không đến cùng mình được, dù sao cũng là tiệc khiêu vũ mà…cậu đi một mình…mình cũng đi một mình hay là chúng ta…làm bạn nhảy được không?”.

Mộ Tuyết Vi có chút ái ngại vì sự có mặt của Vân Kiệt nên chần chừ không đáp, vừa lúc đó tin nhắn điện thoại của cô kêu “ting” một tiếng, Mộ Tuyết Vi mở webchat lên thì thấy tin nhắn của Vân Kiệt nhấp nháy trên màn hình.

Vân ca ca: [Anh có việc đột xuất phải đi trước… em ở lại dự tiệc vui vẻ nha…xin lỗi vì không kịp nói lời tạm biệt].

Vi Vi tiểu thư: [À không sao đâu anh bận việc thì cứ lo việc của mình đi…buổi tối hôm nay cảm ơn anh vì tất cả].

Vân ca ca: [Đã bảo là đừng khách sáo với anh rồi mà…lúc khác rảnh sẽ nói chuyện với em…bye nha].

Vi Vi tiểu thư: [Uh tạm biệt anh].