Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Chương 26: Nơi tình bạn bắt đầu




Ngày thi gần lắm rồi, tất cả mọi người ai cũng bận rộn, học đủ thứ, cứ rối tung rối mù. Nhím và Đậu đều phải ôn thi rất kịch liệt, giờ chỉ còn mỗi Gia Lạc tự phấn đấu với bản thân mình. Đêm trước ngày thi, Gia Lạc lên đồi giã quỳ cầu nguyện, với bầu trời đầy trăng và sao, mong ông trời sẽ phù hộ cho nó vượt qua kì thi này một cách an toàn. Về nhà, cố gắng ngồi ôn lại bài cũ một chút, đang ôn dở thì có tin nhắn Fb

- Vẫn đang học à? – Là Bối

- Ừ….. chưa an tâm lắm – Gia Lạc trả lời

- Thôi, đến giờ phút này, có học cũng không vào được đầu đâu. Chi bằng lên giường ngủ một giấc. – Bối nhắn lại

- Không ngủ được 

- Hazzz…. Vậy ra canteen đi. – Bối nhắn lại

Mỡ hỏi làm gì nhưng không thấy Bối nhắn lại đành vác thân xuống canteen. Ở đó, đã thấy Bối ngồi rồi, trên tay còn có hộp gì đó. Mỡ tiến lại gần

- Xuống đây làm gì? – Mỡ hỏi

- Uống nước được không? – Bối vắt chân, bộ điệu rất khệnh khệnh khạng 

- Ừ.. thế uống đi! – Mỡ nói rồi quay lưng định đi lên kí túc

- Ê… từ từ - Bối vội vàng chạy đến kéo tay Gia Lạc. – Tớ đùa một chút thôi mà. Lại đây ngồi đi.

Gia Lạc, lại chiếc bàn, ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm chiếc hộp màu hồng, rồi lại ngẩng lên nhìn Hạo Bối. Hắn ta lại giở trò gì đây?

- Cô ơi, cho chắc một bạc hà, 2 chesscake …và… một dâu ạ! – Mỡ gọi cô phục vụ

Hạo Bối mỉm cười, hắn gọi nó ra chẳng nói gì cả, tay cứ vân vê cái hộp. Hẳn là Bối không biết mở lời như nào, chẳng lẽ nói một lời chúc thi tốt lại khó khăn như thế ư? Gia Lạc thấy Bối ngồi im như phỗng tự nhiên cũng thấy ngại ngùng, nó cũng chẳng biết nói gì

- Mai thi tốt/Mai thi tốt – Cả hai cùng nói đồng thanh

Cả hai nói rồi cùng nhìn nhau phụt cười. Lạc uống xong chai nước và vài cái cheesecake thì cũng gọi là đỡ đói, đứng lên định lên phòng thì hắn giữ tay lại.

- Gì nữa? – Mỡ hỏi

- Ờ… tặng cậu! Mai thi tốt! – Hắn nói rồi dí hộp quà vào tay Mỡ và sau đó cắm đầu chạy thẳng

Ở xa xa, có một người, cùng một chiếc máy ảnh đã ghi lại khoảnh khắc đó, nở một nụ cười đầy gian xảo, đầy sự bỉ ổi.

Nó cầm hộp quà trên tay, lòng vui vui đến lạ. Nhảy chân sáo về phòng, nó để hộp quà trang trọng trên bàn, nhìn ngắm mãi chẳng muốn mở ra. Nhưng vì quá tò mò, không thể chịu đựng thêm nữa, nó đành mở ra. Và khi chiếc nắp hộp được hé ra, thì bên trong, một ánh sáng bảy màu lấp lánh làm cho nó phải nheo mắt lại. Rực rỡ quá! Đẹp quá, một quả cầu thủy tinh to không lồ, bên trong có những con hạc giấy nhỏ li ti nhiều màu sắc được gấp vô cùng tỉ mỉ và đẹp. Ánh đèn ở chân cầu lấp lánh, có tiếng nhạc nữa, làm cho quả cầu cảng đẹp kinh khủng. Bên cạnh còn có con hạc to đùng, nó mở ra thì có dòng chữ “Osin của ta, Chúc nhà người thi tốt”. Nó mỉm cười, trong lòng vui như nở hoa. Thì ra hắn ngại. Cứ tưởng hắn ta lạnh lùng lắm cơ, cũng dễ thương đấy chứ!Nó ngắm quả cầu đến đơ người, không nói lên lời. 

- Này…. Không học à? Làm gì đấy? – Nhím đã bị quả cầu thu hút

- À… không có gì! – Mỡ nhanh tay cho lại quả cầu vào hộp

- Gớm, lại còn dấu? Của anh nào thế? – Nhím quàng tay qua người Mỡ

- Làm… làm gì có….. Đi ngủ đi, tao buồn ngủ rồi! – Mỡ nói rồi nhanh chóng lên giường

Nó đắp chăn. Trong lòng không hiểu sao lại rạo rực khó tả, nó cứ xoay người hết bên nọ sang bên kia, trằn trọc tới tận gần 12h đêm. Nó đật đật lôi ra đếm từng con hạc. Vừa tròn 1000 con. Mà nghe nói, ai có 1000 con hạc thì sẽ có một điều ước. Nó vội chắp hai tay, nhắm mắt lại, và lẩm nhẩm một điều ước “ Tôi ước, tôi sẽ luôn ở bên những người bạn của tôi”. Xong, nó mỉm cười, cất hộp quà đi và lên giường.

Trong người, cảm giác xôn xao mãi không dứt. Nó quyết định dậy, nhắn một tin cho hắn

“ – Cảm ơn vì món quà nhé! Đẹp lắm!”

“ – Tiện thể, tặng thôi…. Nên đừng có tưởng bở. Ngủ đê, không mai lại dậy trễ. ^^ ” – Bối vừa nhắn vừa cười

“ - Ừ. Cậu cũng ngủ đi”

~~~ Phòng bọn hắn~~~

- Huynh này, huynh phải cảm ơn đệ đấy nhé! – Bạch nhi nằm gác tay nói

- Cảm ơn chuyện gì? – Bối nhìn Bạch còn tủm tỉm cười

- Thế ai là người đã dùng vẻ đẹp trai của mình để nhờ các em gấp hạc giấy cho huynh tặng người thương? Hở? – Bạch nhi cùng dậy phân bua

- Vớ vẩn, người thương nào. Mà tao mua cho mày một đống nước lọc về uống dần rồi còn gì nữa. Đi ngủ đi! – Bối nói rồi nằm xuống trùm chăn lại.

Bạch nhi đờ đẫn cả người, mắt nhìn Bối không chớp. Quá đắng lòng với hiện tại, anh ta quay sang nhìn Nhị Hắc

- Công lý ở đâu?

- Công Lý ở nhà Công Lý! – Hắc nói rồi lắc đầu cười cười cho một kiếp người bị lừa dối trắng trợn

Sáng hôm sau, nó thức dậy, khá mệt mỏi nhưng cũng nhanh chóng vệ sinh, ăn uống để đến trường cho kịp giờ thi

- Thi tốt nhé! – Ba bọn nó ôm nhau trước khi ra trận

Nó không quên, ngắm nhìn lại quả cầu thủy tinh. Mỉm một nụ cười thật tươi rồi bước đi.

Trong phòng thi, nó lấy một hơi thật dài trước khi giám thị phát đề. Đây mới thực sự là căng thẳng, tương lai, ở hay đi, là phụ thuộc vào bài lần này. Đề thi được phát cho các thí sinh. Nó cầm bút lên, trong đầu có một ý chí rất cao đang len lỏi. 

Những giây phút tiếp theo, nó cố gắng nhất, thả lỏng cơ thể, dù có những câu hỏi rất khó, nhưng nó vẫn cố gắng làm hết sức mình. 90 phút trong phòng thi dần trôi qua, tiếng chuông báo hết giờ rung lên cũng là bút cây bút kia đặt xuống. Tờ bài được thu đi. Xong rồi đấy.Qua rồi đấy. Nó nhẹ nhàng cầm tờ đề bước ra khỏi phòng, chuẩn bị cho giờ thi sau. 

Mở cặp, lấy chai nước, nó thấy có mảnh giấy nhớ dán trên chai nước

“- Em thi thật tốt nha!..... MTQ”

Nó cười nhẹ, MTQ, ai nhỉ? Sao lại quan tâm nó thế? Nhưng thôi, không nghĩ nữa, uống ngụm nước rồi chuẩn bị thi tiết môn cuối cùng. Sau khi uống xong, Gia Lạc đến bên hành lang tầng 4 và nhìn ngắm khung cảnh. Mấy tháng nay quá bận cho việc thi cử mà nó dương như đã quên đi không gian và thời gian. Nó chợt nhận ra: Sang đông rồi! Câu cối đã rụng hết lá, nhưng trời mới hơi lạnh thôi, chưa phải quá giá rét. Những chú chim còn đang ráo riết bay về phương Nam. Ánh nắng mặt trời trốn biệt nơi đâu rồi, chỉ còn lại đây những cơn gió mạnh. Những làn gió ấy, khẽ chạm vào làn da, mát lạnh.

Reng……Reng…..

Lại vào thi rồi. Lần này không còn run hơn trước, trái lại, rất bình tĩnh, môn văn thoi mà, không cần quá căng thẳng. 

Cuối cùng…. Đã hết giờ thi, nó buông bút, ngắm nhìn lại bài thi của mình. Ổn rồi, vừa đẹp. Một tia hy vọng rạo rực len lỏi trong con tim, trí óc. Bước ra ngoài phòng thi, cả lớp đang đợi nó

- Thi tốt chứ mày! Bọn tao đợi mày mãi… - Nàng Nhím với gương mặt lo lắng còn ẩn hiện

- Ừ…. Không tệ… hì hì – Nó nhìn cả lớp rồi cười tươi

Cả lớp, và trong đó, tất nhiên có cả Linh Mama đang đứng nhìn nó, trìu mến, ai cũng hy vọng nó sẽ vượt qua tốt. Còn Hạo Bối, tuy chỉ đứng xa nhưng cũng mỉm cười trước khuôn mặt hồn nhiên, tươi tắn của Mỡ. Hắn đã rất lo đấy! Nhưng thấy nó vui vẻ thế kia, là tốt rồi

Cả lớp cùng nhau xuống canteen, gọi bao nhiêu đồ ăn thức uống để chúc mừng và chia tay kì thi.

- Linh mama hôm nay khao, chúng mày, ăn thoái mái đê…! – trùm hóa Trường Quân đứng dậy phát biểu.

Học sinh A9, quay lại nhìn Linh mama còn đang vô cùng bối rối

- Phải không thầy?... - Chúng hỏi

- À… Ờ…các em cứ ăn đi… hờ… hờ… - Linh mama lúng túng, loay hoay, lương tháng này, chắc tiêu hết cho chúng quá. Khóc không nổi mất, Nghẹn cả lòng gan.

Vậy là chúng đánh chén một bữa no nê con gà, đứa nào đứa nấy mặt mày cảm giác như béo ịch lên. Chúng dẫn nhau đi hát karaoke. Cả cái lớp 45 con người chui vào trong cái phòng rộng nhất quán mà vẫn thấy chật chội khủng khiếp. Mic hát được vận công đem hết đến, chúng thi nhau hát hò, đứa nhảy đứa múa, lộn nhộn cả lên. Nó cũng vui lắm, cũng hướng ứng lắm, nhưng thấy hắn không tham gia, nó cố gắng kéo hắn lên hát mà không được. 

- Tớ hơi mệt, tớ về trước – hắn ra khỏi phòng karaoke.

Nó chạy theo hắn, lúc nãy còn vui vẻ mà, sao vậy?

Hạo Bối bỏ đi làm cho Nhị Hắc bị các bạn nữ trong lớp quay mong mòng, cứ bắt hát hết bài nọ tới bài kia. Cậu ngồi chưa ấm mông thì các gái lại kéo đế chúc tụng, dô nước ngọt. Làm cậu chóng cả mặt, may mà lúc đó Nhím nhanh chí, kéo cậu lớp trưởng ra ngoài, giải thoát mọi mối nguy hiểm. Khác với hai chàng kia, Bạch Nhi là hứng khởi với trò này nhất. Cậu ta tháo cả cà – vạt buộc thắt nơ trên đầu, cởi cả áo trắng ra buộc hang hông, nhảy nhót loạn xạ. Hát mệt lại ngồi xuống, dội cả chai nước lên mặt cho đỡ nóng. Nhìn sang bên, thấy Đậu ngồi chăm chăm nhìn mọi người. Anh thấy Đậu trầm quá, anh phải kéo Đậu hòa nhập mọi người. Nghĩ xong, Bạch nhanh chóng đứng lên kéo tay Đậu vào đám đông, cùng nhau nhảy múa, hát hò. Ban đầu chị còn gượng ngùng lảng tránh nhưng về sau cũng hòa nhập, cháy hết mình. 

Cuộc vui kết thúc. Mọi người thu dọn đồ đạc về nhà. Bạch chạy theo Đậu

- Hai đứa kia đâu?

- Về trước rồi – Đậu nói rồi thở dài, đôi mắt nhìn đường phố tấp nập

- Về cùng nhé! – Bạch nhìn Đậu nói thỏ thẻ 

Anh cũng chẳng hiểu chính anh bị gì nữa. Trước vô vàn người con gái xinh đẹp ngoài kia, anh khua môi múa mép, anh làm trò, anh tán tỉnh, cưa đổ bao nhiêu cô, cái mồm cứ liến thoắng bon bon, nhưng tại sao, trước người con gái nhỏ bé, con con trước mặt, lại làm anh bối rối thế, làm anh ngượng ngập thế! Anh không dám ngỏ lời nói thích, anh cũng chẳng dám đùa cợt, anh không dám nói những lời giống như với những người con gái khác. Chắc vì chị Đậu đặc biệt hơn họ, nhất là trong lòng anh Bạch. Chị như một thứ gì đó, ấm áp lắm, nhẹ nhàng lắm, ngọt ngào lắm, đủ để làm tim anh đập xốn xang. Vậy là họ cùng nhau tản bộ trên con đường vắng. Im lặng ngắm nhìn mọi thứ, nhìn mọi người. Họ đi bên nhau, hai chiếc bóng thi thoảng chạm nhau, hai con tim cứ đập liên hồi. 

- Chủ nhật tuần này… Rảnh không? Công viên Hồ Tây nhé! – Bạch ngượng ngùng hỏi

- Ừm… - Đậu nói, chân bước nhanh hơn, khóe miệng hơi cười

Bạch nhi phía sau sung sướng đến phát điên, cậu nhảy cẫng lên, tất nhiên là sau lưng thôi. Vậy là bước đầu đã thành công rồi.

Trong lúc này, Bối và Mỡ đang ngồi ở ghế đá sân trường

- Cảm ơn… - Gia Lạc nói nhỏ

- Nói gì cơ… Không nghe rõ – Bối giả vờ ghé tai sát vào

- Cảm ơn… cậu – Mỡ nói to hơn một chút

- Gì…Gì… không nghe rõ… - Hắn càng trêu Mỡ

- Tên đáng ghét này, không nói chuyện với cậu nữa! – Mỡ đánh mạnh vào vai Bối

- Au…Đau…hahaha. – hắn cười ròi chạy đuổi theo nó

Hai đứa cùng nhau đạp xe đạp, à không, phải nói là Nó đèo hắn trên chiếc xe đạp mới đúng. Hắn ngồi phía dằng sau tha hồ vung vẩy chân tay, còn nó ở phía trước, phồng mồm trợn má đạp lấy đạp thể, thồ thằng con trai nặng hơn cả chục kí. Chúng lên đồi Dã Quỳ. Ngọn đồi vào đông, tuy không còn nhiều lá, nhưng cái thanh thản, cái không khí trong lành khó kiếm nơi đất Hà thành này, vẫn còn giữ y nguyên, dư vị của lần đầu tiên luôn thoang thoảng nơi đây. 

“- Nơi tình bạn bắt đầu, ta đến thăm mi đây.” - nó nghĩ