Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Chương 39: Dây chuyền đôi




Gia Lạc ngước mắt lên nhìn chàng trai bên cạnh mình rồi nhắm mắt dựa nhẹ lên vai, trong lòng không còn sự hãi nữa, bàn tay được một bàn tay khác ấm áp bao phủ bên trên. Cảm giác an toàn lắm. Thật tốt quá, ít ra vẫn có người không bỏ nó đi trong lúc nó sợ hãi như này. Thật tốt quá, nó cứ lẩm nhẩm mãi. 

May quá! Nó vẫn còn một người quan tâm. 

Một lúc khoảng hơn 15 phút sau thì đèn đột ngột sáng, Gia Lạc đứng phắt dậy reo lên như một đứa trẻ lên ba.

- A... có điện rồi...có điện rồi! 

Hắn nhìn vậy cười tủm một mình. Hãy mãi đáng yêu như thế nhé, cô gái... của tớ!

Gia Lạc lại ngồi xuống đợi đu quay hết vòng, đầu ngó nghiêng hết chỗ nọ lại đến chỗ kia. Hắn thì ngồi tiếc, giá như mất điện lâu hơn một chút nữa có phải tốt không. 

Sau một hồi ê mông ê đít trên đu quay thì Gia lạc đã biết rằng, cái gì nó cũng chỉ hấp dẫn ở lần đầu tiên, những lần sau mặc dù có phiêu đến đâu đi chăng nữa thì đau mông là điều khó tránh khỏi. 

Sau đó, hắn cũng lững thững đi theo nó, nó thì nhảy nhót, sà hết hàng này đến hàng khác rồi đột nhiên mắt Gia Lác sáng lóe lên khi nhìn thấy khu nhà ma hấp dẫn. Vội vội vàng vàng chạy đến xếp hàng chờ tới lượt. Đứng vào hàng rồi, mọi người ở phía sau đợi cũng nhiều dần lên, Gia Lạc sực nhớ ra không thấy Bối liền ngoảnh lại thì thấy anh chàng đang lững thững mãi đằng xa hình như lạc không tìm ra nó hay sao ấy. 

Gia Lạc lưỡng lự mãi, càng lúc càng nhiều người xếp hàng mà chỉ còn 3 người nữa là đến lượt mình rồi mà hắn vẫn cứ lững thững đi theo hướng rẽ trái làm nó bứt rứt, trong lòng nảy ra cuộc tranh luận nên ở đây chơi hay chạy ra chỗ kia kéo Hạo Bối lại.

Còn hai người nữa, Gia Lạc lại ngoảnh lại thì thấy hai bạn nữ nào đó đang đứng bắt chuyện cười nói với Hạo Bối. Mắt nó thấy ngứa ngứa, đỏ đỏ, hừ, đừng tưởng cừu thả rông mà bọn sói các người dám léng phéng nhé. Nó quay lại chỗ soát vé thì còn một người nữa là đến mình, ngoảnh đằng sau thì thấy một bạn gái đang cố khoác tay Hạo Bối mà chưa thành công, hắn cứ lùi ra sau, bạn nữ kia kéo tay không được chuyển sang nắm cả bàn tay của hắn.

Điên...

Phải nói là điên quá.... Nó thở mạnh một cái, mắt trợn ngược lên lao thẳng ra khỏi hàng phóng như bay về phía hắn mặc cho người soát vé ú ớ đằng sau. Gia Lạc với chiêu lăng ba vi bộ ngay lập tức đứng khoác tay Hạo Bối kéo lại về phía mình, đầu dựa nhẹ vào vai hắn rất tình cảm

- Xin lỗi cậu, để cậu ở đây, mình đi chơi tiếp nhé! 

Hạo Bối mặt mũi ngơ ngác nhìn nó nhưng rồi cũng hiểu ra và ngoan ngoãn bước theo. Nó bước đi không quên để lại ánh mắt hình viên đạn dành cho hai cô gái mang một ý cảnh cáo quyền lực: “Nam nhân của bà, chúng mày dám động đến?”

Hai cô gái đằng sau dựng cả tóc gáy, “hoa” đẹp mà “chậu” dữ quá thì biết làm sao?

Gia Lạc dắt Hạo Bối đi đến gần đài phun nước mới đứng lại thở

- Cậu đi đâu vậy, làm tôi tìm mỏi cả mắt?

Hạo Bối hơi gắt.

- Thì tôi đi chơi nhà ma, còn một người nữa là đến lượt tôi rồi nhưng lại thấy cậu bị mấy bạn nữ kia gạ gẫm nên phải chạy ra cứu cậu đó. Chẳng cảm ơn thì thôi lại còn.... 

- Ai bị gã gẫm? Hừ.... – Hắn lại càng bực và ngượng chối đây đẩy

- Lại còn không? 

Gia Lạc nói rồi đưa mắt nhìn thèm thuồng về phía dòng người đang xếp hàng dài miên man kia mà tiếc nuối, nó thở dài rồi ngồi xuống bồn phun nước, chẳng nói gì nữa

Hắn thấy hơi xúc động một chút

- Sao cậu không chơi đi, chạy ra chỗ tôi làm gì?

- Ta sợ ngươi bị đám nữ nhân đó dụ dỗ thôi.... 

Nó nói rồi đứng dậy đi lững thững ra phía cổng

Hắn ở đằng sau, vừa vui vừa xúc động, lại cảm thấy sương sướng hết cả tim ý, vội vàng chạy nhào lên kéo tay Gia Lạc

- Bây giờ chúng ta đến khu Thủy Cung nhé!

Vậy là hai đứa dắt nhau đến khu Thủy Cung, miệng ai đó cứ cười mãi không thôi. 

Nơi đây thì lại có nhiều trẻ con hơn là các cặp đôi nhưng không vì thế mà làm mất sự hứng thú của Gia Lạc. 

Cái vẻ hớn ha hớn hở như con nít ấy chẳng lẫn đi đâu được.

Bên trong Thủy cung là những bể nước vĩ đại chứa hàng trăm loài sinh vật biển. Chẳng thiếu một thứ gì từ cá voi tới cá mập, cá kiếm, cá hề, rắn biển, hải cẩu, tôm hùm, cua, sao biển, vân vân và mây mây. Đi toi nào là mắt nó lại sáng tới đấy, vô vàn những con vật dễ thương. Gia Lạc áp sát mặt vào bể kính để nhìn cho rõ hơn thì có một chú cá heo thích thú tiến sát lại gần, mũi chú cái heo chạm vào má Gia Lạc ngăn qua lớp kính. 

Gia Lạc reo lên thích thú vì được chú cá heo thơm mình, chú cá còn quẫy ái đuôi như đang chào hỏi vậy. Hạo Bối thấy thế liền bực mình:” Sao lúc được mình thơm má thì Gia Lạc không reo lên nhỉ? Chẳng lẽ mình không bằng cái con cá vớ vẩn ấy?” 

Hạo Bối tiến lại gần Gia Lạc, tay nắm chặt lấy cổ tay nó nói

- Con cá này có gì hơn tôi chứ?

Hắn nói đoạn rồi cúi xuống thơm má Gia Lạc một cái

Gia Lạc mặt nóng phừng phừng, không hiểu hắn đang làm cái gì vậy, đang yên đang lành tự dưng chạy đến thơm người ta. Hạo Bối ngay sau đó cũng đỏ mặt, trách mình đã nóng vội, rồi lo lắng nhìn phản ứng của Gia Lạc, cầu mong nó đừng giận mình. Hắn thực sự đang ghen, không những ghen với người mà đến con cá cũng ghen. 

- Cậu với chú cá heo ấy đều đáng yêu giống nhau. Hì hì! – Nó cười ngượng ngùng.

Hạo Bối hơi bất ngờ về câu nói của Gia Lạc, hắn mỉm cười rồi bước đi. Gia Lạc vội chạy theo rồi khoác tay hắn cười híp mắt.

Nhìn hai người họ chẳng khác gì một cặp đôi đang hẹn hò.

Sau khi lượn lờ nhìn ngắm thỏa thích, nó lại bị thu hút bởi quầy hàng lưu niệm, ở đó bán rất nhiều những món đồ về loài vật thủy cung. Nó cứ đứng nhìn mà mắt mũi long hết cả lanh. Hắn thấy nó thật đáng yêu quá, định mua cho nó một cái gì đấy thì tiếng chị nhân viên ngon ngọt

- Hai em thật đẹp đôi lắm á! Hôm nay cửa hàng chị có một cặp dây truyền hình cá heo bằng thủy tinh rất đẹp, rất hợp với các em.

- Dạ bọn em... – Gia Lạc định lên tiếng xác nhận lại là bọn nó không phải là một cặp đôi

- Vậy phiền chị lấy cho bọn tôi cặp dây đó.

Hắn ngắt lời rồi nhanh thoăn thoắt nhận cặp dây truyền. Gia Lạc còn đang ngơ ngác. Hắn càng ngày càng hành động khó hiểu. 

Thế rồi, bọn họ quay lại khu nhà ma. Đúng là may mắn quá, người chơi đã không còn nhiều nên hai đứa xếp hàng cái là được vào luôn. 

Gia Lạc cứ hơn ha hớn hở còn Hạo Bối phải nhanh thoăn thoắt bắt lấy tay Gia Lạc không sợ lại bị lạc mất. Trông bạn này còn mệt hơn cả trông trẻ con.

Bên trong nhà ma tôi thì cũng rất tối nhưng còn lập lòe đủ thứ màu sắc, nào xanh nào đỏ mà vàng rồi tím.... hoa cả mắt. Âm thanh thì cứ vù vù như gió thôi, thi thoảng lại có tiếng vang lên tru tréo, ai oán. Bên trong người không có nhiều, mà cũng chẳng nhìn rõ, Gia lạc nắm rất chặt tay Hạo Bối.

- Cậu làm gì mà nắm chắc vậy? – Hắn hỏi

- Tôi sợ! – Mỡ nhăn nhó

- Đã sợ lại còn vào! – Hắn cười đều

- Tôi thích... Được không? – nó lườm rồi lại đi tiếp

Sau 15p thì bọn chúng ra ngoài và kết luận rằng bên trong chả có cái quái gì đáng sợ, mấy con ma con thi lủng lẳng bên trên, con thì rình nấp ở dưới đợi người đi qua thì nhào qua, có con thì tóc tai rũ rượu kiểu chết treo cổ, mắt cứ mở trừng trừng nhìn xuống bên dưới. Nhạt, tóm lại là nhạt.

Hai người lững thững đi ra phía cổng đợi mấy người kia ra rồi cùng về. Hai người ngồi rất thư thái trên ghế đá, bầu trời có trăng tròn vành vạnh, sáng rực cả một khoảng nhân gian. Hắn lặng lẽ nhìn Gia Lạc đang ngắm nghía bầu trời được một lúc rồi len lén chạm nhẹ ngón trỏ của mình vào tay nó

Gia Lạc quay lại cười cười, như một liều thuốc mê có thể đánh gục bất kì chàng trai nào, hắn cũng không ngoại lệ.

- Nhờ chút coi. 

Hắn nói rồi vòng tay qua cổ Gia Lạc làm nó bất ngờ.

- Làm gì thế? – nó giật mình

- Ngồi im!

Hắn quạu lên, rồi vẫn nhẹ nhàng đeo đeo tháo tháo cái gì đó. Nó ngồi im như bất động, trong lòng có một cảm giác sương sướng lại rất nôn nóng. Nó muốn cười tủm nhưng ngại hắn mắng nên chỉ dám cười thầm trong lòng thôi. 

Sau một hồi loay hoay sau gáy con nhà người ta thì hắn cũng hoàn thành cái công việc thiêng liêng cao cả rồi quay ra cười với nó một cái. Mắt nhìn chằm chằm vào cổ Gia Lạc

- Đẹp lắm! – hắn cười mỉm

Gia Lạc giơ tay chạm nhẹ vào cổ mình,ở nơi đó có một thứ sợ mát mát. Nó cười cười, nó đoán ra là cái gì rồi nhé, một sợi dây chuyền.

- Đẹp quá! Là cặp dây chuyền cá heo lúc nãy cậu mua mà... – Nó mân mê mặt cá heo vừa cười vừa hỏi

- Thì.... cậu đeo tạm giúp tôi. Tôi thấy nó hơi xấu, không thích nữa. 

Hắn ngượng ngùng giả lơ quay mặt đi chỗ khác. Nó cứ trân trân nhìn hắn, rõ ràng cái dây truyền đáng yêu quá trời đất mà chê xấu, chả có mắt thẩm mĩ gì cả. Thôi, nếu hắn đã chê thì nó xin, hề hề. 

Nó cười cười tủm tỉm mãi rồi lại lôi vòng ra ngắm nghía mân mê. 

Gió lành lạnh thổi. Vút cái đã cuối tháng 12 rồi, chỉ còn độ 5 ngày nữa là Tết Dương.

Sang năm mới, mong rằng sẽ không gặp phải những chuyện của năm cũ nữa, đã quá mệt mỏi và khổ sở rồi.

****

Một lúc sau thì bốn người kia cũng từ từ đi ra, hớn ha hớn hở, Nhím cười tít cả mắt, tay gầm que kem bảy sắc vừa ăn vừa líu lo mặc cho cậu lớp trưởng vẫn lãnh đạm ở phía trên. Anh Bạch thì cứ như con cún con luyên thuyên đủ điều phía sau Đậu Đậu còn nàng ấy thì chẳng quan tâm, tay ôm con gấu to bự chảng băng băng đi phía trước

- Về thôi. Muộn rồi không ban kỉ luật lại đi kiểm tra phòng. – Hắc nói rồi đi ra lấy xe đầu tiên

- Sợ gì ban kỉ luật! – Bạch nhi nói – Hạo Bối ông đây còn chả sợ nữa là ban kỉ l....

Chưa nói dứt lời thì bạch nhi đã bị hắn thúc cho một cái đau thấu trời xanh ngay giữa lưng. Gương mặt không cảm xúc, ra đòn rất nhanh và chính xác.

- Sao từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe đến ban kỉ luật nhỉ? – Nhím vẫn chưa ăn xong que kem nhưng vẫn hứng khởi nói

- Khi tất cả mọi người đang say giấc nồng, bọn kỉ luật mới rình mò đi kiểm tra, chúng đột nhập vào từng phòng một cách bất thình lình để bắt quả tang những người đang làm việc mờ ám rồi từ đó đưa ra án phạt rất nặng nề, có thể bị đuổi học. – Bạch nhi giảng giải rất trời tru

Cả Nhím và Gia Lạc gật gù tiếp thu, có một chút nổi da gà. Hắn và Nhị Hắc trộm cười hai đứa ngu ngơ, thằng Bạch nói vậy cũng tin. Ban kỉ luật chứ có phải ăn trộm đâu mà đột nhập bất thình lình. Mà là bọn chúng đột nhập đường hoàng là đằng khác. 

- Nào các cô nương lên xe rồi các lão gia đây đưa về dinh nào! – Bạch nhi xí xa xí xớn

Chưa dứt lời đã bị Hắc gõ cái cốp vào đầu, cậu bảo chỉ được cái năng nói linh ta linh tinh là không ai bằng. Anh Bạch miệng cười hi hí. 

Buổi tối hôm nay thật là vui quá, nếu biết trước như này thì đã chẳng mất cả một đêm ngồi khóc cạn kiệt cả sức. Mọi chuyện cuối cùng vẫn đâu vào đấy, đã trách lầm ông trời rồi. 

Ba nàng về phòng, ôm chầm lấy nhau. Chẳng khóc cũng chẳng cười, cứ tính lặng như vậy, cứ im bặt để nghe rõ nhịp tim của người kia. 

Im lặng thôi, để trái tim cảm thấy yêu thương, đôi khi, đâu cần cứ phải nói ra miệng mới biết là yêu quý nhau, chỉ cần một cái ôm trọn vẹn là đủ.

Dù đi bất cứ đâu, cũng không thể hạnh phúc bằng nơi có những người luôn để ta trọng tim của họ. 

- Ơ.... dây chuyền nào đây? – Nhím chợt nhận ra thứ đồ dễ thương trên cổ Gia Lạc

- À, Bối cho tao đấy, cậu ấy mua nhưng lại bảo xấu nên cho tao. 

Gia Lạc lại cầm lên mân mê. Nhím và Đậu chỉ biết cười và mắng yêu “Ngốc, ngốc quá”

~~Tại phòng hắn~~

Cả phòng đã tắt đèn, chỉ còn chiếc điện thoại của lớp trưởng không ngừng sáng đèn nhận tin nhắn. Hạo Bối mãi chưa ngủ được, hắn lồm cồm bò dậy, lấy chiếc dây chuyền cá heo mà hắn đã dồn tình cảm của mình vào đó và tặng cho ai kia nhưng không biết ai kia có hiểu hay không? Hắc vừa cười vừa lắc đầu, hắn chẳng dám nói, hắn không biết đến bao giờ hắn mới có dũng khí nói ra để Lạc biết được. Hạo Bối đưa ngón cái mân mê hình con cá heo, nhẹ nhàng cầm sợi dây vào lòng và thiếp đi một cách ngon lành.

Gần 11 giờ, ba đứa đã lên giường đi ngủ rồi, nó vẫn loay hoay ngắm nghía mãi sợ dây trên cổ, xoa xoa nhẹ, đã lâu lắm rồi, không có ai tặng nó một thứ đẹp đẽ thể này, không phải đẹp vì bên ngoài, mà là đẹp bên trong ấy.

Bỗng nghiên có tiếng gõ cửa: CỘC...CỘC....

- Gì vậy? Lạc Lạc, mày ra mở cửa đi. – Nhím nằm đối diện đang onl điện thoại bỗng giật bắn mình

Muộn như này rồi mà còn gọi cửa. Liệu có người nào rảnh vậy không? Chắc chắn là ma..... ma đấy. Nhím thần hồn nát thần tính, đạp phắt chăn ra chạy thục mạng sang bên giường Lạc rúc vào.

Gia Lạc nhổm dậy, dò dẫm bật điện bước tới cửa. Nhẹ nhàng mở cửa ra.

Chả có con ma nào cả. Thay vào đó là một anh rất đẹp trai.