Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 177: Khéo quá khéo quá




Lục Áp xem phim Doraemon, không những phá tan hình ảnh của hắn trong lòng nữ tiếp viên hàng không, nữ hành khách ở bên cạnh thi thoảng lại liếc trộm hắn cũng hơi do dự. Bình thường trông đẹp trai như vậy, sao vẫn còn xem phim hoạt hình chứ.

Sau khi xem xong một tập, Lục Áp hiểu ý rồi, nhưng không tiện chỉ trích Đoàn Giai Trạch giới thiệu phim trẻ con cho mình xem, hắn mặt không cảm xúc tắt phim hoạt hình đi.

Nữ hành khách bên cạnh đấu tranh trong lòng nửa buổi, cuối cùng vẫn quyết định tới gần. Tuy rằng hơi trẻ con, nhưng mà chàng trai này thật sự rất tuấn tú, bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nữa.

Nữ hành khách hơi nghiêng người: “Anh.. anh thích Doraemon à? Em cũng vậy…”

Lục Áp nhân cơ hội này bày tỏ nỗi niềm, lạnh lùng nói: “Lần đầu tiên xem, thấy chán chết.”

Nữ hành khách: “………..”

Nữ hành khách rầu rĩ quay đầu về, cho rằng hắn đang kiếm cớ từ chối cơ hội làm quen, hơn nữa còn không lưu tình một chút nào.

Lục Áp thấy Đoàn Giai Trạch đang cười trộm, dữ dằn lườm anh một cái.

Hành trình hơn hai tiếng thoáng cái đã kết thúc, cả đoàn xuống máy bay, nhân viên của buổi họp thường niên đón máy bay đưa họ về khách sạn. Lúc ở đại sảnh khách sạn, Đoàn Giai Trạch trông thấy vườn trưởng Lưu – Lưu Bồi Viễn ở vườn thú hoang dã Lạc Thành.

“Tiểu Đoàn đấy à!” Lưu Bồi Viễn cũng trông thấy Đoàn Giai Trạch, cất tiếng gọi anh từ đằng xa, rảo bước tới bắt tay Đoàn Giai Trạch: “Ôi, lâu lắm rồi không gặp!”

Ông đang đứng chung một chỗ nói chuyện với những người khác, vẻ mặt vẫn hững hờ, lúc này đây thấy Đoàn Giai Trạch liền nở nụ cười rạng rỡ, từ đáy lòng toát lên sự nhiệt tình. Đây cũng vì lần trước Lạc Thành tổ chức buổi họp thường niên, sói Bắc Cực của họ vì đám trộm mà bị xổng ra, suýt chút nữa chết người, nên đột nhiên coi trọng Đoàn Giai Trạch.

Sau vụ ấy, Lưu Bồi Viễn và Đoàn Giai Trạch thân nhau, từ đáy lòng cảm thấy biết ơn anh. Lưu Bồi Viễn còn cố tình đưa con sói Bắc Cực kia tới Linh Hữu, cũng coi như tâm ý của ông.

“Tiểu Hoàng có tới không?” Lưu Bồi Viễn nhìn về phía sau Đoàn Giai Trạch, ông chưa từng gặp mặt Hoàng Kỳ, nhưng cũng đã liên lạc qua cách khác, lúc này hỏi thăm một câu, “Chúng ta tranh thủ tán gẫu đi, đúng là đã lâu không gặp, cậu cũng không tới Lạc Thành chơi. Qua đây, qua đây nào.”

Nói đoạn, Lưu Bồi Viễn còn kéo vali hành lý trong tay Đoàn Giai Trạch ra, dúi vào chỗ Lục Áp, thuận miệng nói: “Cầm hành lý cho vườn trưởng của cậu đi, tôi dẫn cậu ấy đi một chút.”

Hiển nhiên Lưu Bồi Viễn muốn giới thiệu người quen cho Đoàn Giai Trạch, nhưng hành động của ông lại khiến những người của Linh Hữu nín thở.

Tiểu Tô hết sức nghi ngờ vườn trưởng Lưu có vấn đề trong việc nhận diện, anh Lục đứng đằng đó, chân dài dáng cao, khí chất mạnh mẽ, đâu có giống tùy tùng của Đoàn Giai Trạch?

Cô yên lặng tiến về phía trước mấy bước, nhận lấy vali hành lý: “Hì hì, để em.”

Nhưng Lục Áp lại đè tay lên vali hành lý, “Cô tới làm gì, cô muốn ở cùng một buồng với em ấy à?”

Tiểu Tô: “……….”

Tiểu Tô: “Em… em……”

Cô rất oan ức, hơn nữa không hiểu nổi anh Lục. Rốt cuộc người này nghĩ kiểu gì vậy, chẳng lẽ cảm thấy giọng điệu của vườn trưởng Lưu là nhận ra quan hệ mập mờ giữa anh và vườn trưởng à?

Lục Áp chịu bổ não như vậy, Tiểu Tô cũng hết cách, nhìn vườn trưởng bị kéo đi, anh Lục giúp vườn trưởng mang hành lý về phòng.

…….

Lưu Bồi Viễn dẫn Đoàn Giai Trạch đi gặp mặt bạn của mình, có mấy người tuy rằng anh chưa từng gặp, nhưng rất có tiếng tăm trong nghề này, dù to dù nhỏ cũng từng nghe qua.

Mọi người đều trêu trọc Đoàn Giai Trạch, năm nay Linh Hữu phát triển rất tốt. Hai năm trước Linh Hữu vẫn còn đang cố gắng mở rộng, năm nay đã phát triển lớn như vậy, có công viên côn trùng, trung tâm gây giống thì đang trong quá trình xây dựng.

Trong số đó có lãnh đạo của vườn thú Xuân Thành, Lưu Bồi Viễn cố ý nói với Đoàn Giai Trạch: “Cậu nhớ thỉnh giáo người của vườn thú Xuân Thành nhiều vào, khí hậu Đông Hải chỗ các cậu cũng được, có rất nhiều cái có thể học tập kinh nghiệm từ Xuân Thành.”

Đoàn Giai Trạch vội vã gật đầu.

Xuân Thành bốn mùa như xuân, quang cảnh ở vườn thú Xuân Thành lại nổi danh hơn cả, có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, trong vườn thú diện tích cây cối rất lớn, hằng năm có rất nhiều du khách tới chỉ để ngắm hoa.

Vị trí của vườn thú Xuân Thành nổi tiếng là thắng cảnh từ xưa, ngoài ra, trong vườn thú còn có một vài di tích cổ, khiến vườn thú Xuân Thành còn toát lên vẻ cổ kính.

Mà vườn thú Xuân Thành cũng quảng cáo từ trọng điểm này.

“Tôi từng xem hình ảnh và video của Linh Hữu, nhà thiết kế của các cậu cũng rất cừ.” Người ở vườn thú Xuân Thành nói, có vài phần khách khí, nhưng cũng có mấy phần là thực lòng.

Linh Hữu phủ xanh lấy trúc làm chủ, dựa vào các loài cây cao lớn khác, tất cả đều là mục thảo, ở công viên côn trùng cũng có rất nhiều hoa, diện tích phủ xanh cũng không ít, nhưng phong cách khác với Xuân Thành, thanh u xuất trần.

Phần lớn khu triển lãm là công trình hy vọng tặng, sau này có thất hỏa tinh quân giúp thiết kế, đương nhiên không thể kém hơn. Bây giờ cũng là một thắng cảnh mới phát triển, có rất nhiều nhiếp ảnh gia tới đây chọn cảnh, nhưng trình độ chắc chắn không bằng vườn thú lâu năm như Xuân Thành.

Các đồng nghiệp cùng nhau nói chuyện tán gẫu về sự phát triển của từng người, Đoàn Giai Trạch cũng tỏ ý rất mong chờ được đi tham quan vườn thú Xuân Thành, xem các động vật độc nhất ở đây.

Nói tới đây, có người nhắc tới chuyện mạo hiểm lần trước họ trải qua ở chỗ Lưu Bồi Viễn, mọi người lại cười phá lên.

Vườn thú nào mà chẳng có sự cố, vườn thú lớn nhiều động vật, lại càng dễ xảy ra vấn đề. Thế nhưng phần lớn đều là du khách, nhân viên chăn nuôi gặp nạn, nhân số cũng không nhiều, nhưng lần trước là một loạt chuyên gia, lãnh đạo của các vườn thú.

“Chỗ chúng tôi ấy, tê giác đột nhiên tấn công nhân viên chăn nuôi..”

“Du khách bị hổ cắn, may mà vẫn giữ được mạng.”

Nghe vậy càng nói rõ lần trước nhóm Đoàn Giai Trạch gặp may, mọi người không bị thương chút nào.

“Phải rồi, khỉ ở vườn thú các cậu thế nào rồi?” Có người hỏi.

Người của Xuân Thành rầu rĩ nói: “Vẫn như thế, không trở về, cũng không đi.”

Đoàn Giai Trạch tò mò hỏi: “Khỉ chỗ các anh sao vậy?”

Xuân Thành rất có tiếng về mặt động vật linh trưởng, là đơn vị chỉ đạo trong hiệp hội, gây giống nhân tạo rất nhiều loài như Hoolock, voọc xám, voọc mũi hếch.. có rất nhiều thành quả. Nhắc đến khỉ ở vườn thú họ, Đoàn Giai Trạch đương nhiên cảm thấy tò mò.

Thế nhưng chuyện này không liên quan gì tới voọc xám voọc mũi hếch, đối phương xoa đầu, nản lòng bảo: “Chuyện là.. trong vườn chúng tôi có một bầy khỉ Macaca, khoảng thời gian trước hầu vương dẫn mấy con khỉ đào tẩu.” Ông nói rồi che nửa gương mặt, cảm thấy rất mất mặt, “Tụi nó đi không bao xa, ở ngay gần đây, có lẽ hầu vương còn lãnh đạo bầy khỉ, buổi.. buổi tối nó còn thường quay về hầu sơn.”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Vườn thú Xuân Thành ở vùng ngoại ô, Đoàn Giai Trạch nghe vế đầu, còn tưởng bầy khỉ tự do vui chơi trong núi rừng, không ngờ buổi tối bầy khỉ còn quay lại.

Như vậy càng xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng, người ở vườn thú biết nó thường trở về, nên không thể tăng cường bảo vệ, cản nó ở bên trong hoặc không cho nó đi vào.

Nghe vậy, hẳn là kiến trúc sư ở vườn thú Xuân Thành suy sụp lắm cho coi. Đoàn Giai Trạch không biết hầu sơn ở Xuân Thành thiết kế thế nào, nhưng vườn thú người ta lớn như vậy, chắc là không tệ. Bầy khỉ này bỏ chạy, còn quay về, không phải dày xéo lòng người hay sao.

Mọi người đều sâu sắc đồng tình, còn đưa ra chủ ý.

Đoàn Giai Trạch nghĩ tới mình đi khắp nơi trong vườn thú, còn dẫn ông cụ của bầy “voọc”, cảm thấy mình thật may mắn.

….

Đoàn Giai Trạch hàn huyên nửa buổi với người ta mới quay về, trước khi đó anh đã đăng ký danh sách, ở cùng một phòng với Lục Áp. Hai người ở cùng một phòng là chuyện bình thường, mọi người cũng không nghĩ nhiều, cho họ ở trong phòng đôi.

Đoàn Giai Trạch vừa vào phòng nhìn, hai chiếc giường đã được Lục Áp ghép lại, “……”

Lục Áp đang xem tivi, không ngẩng đầu lên nói: “Nói chuyện gì mà lâu như vậy?”

“Nói chuyện Xuân Thành có con khỉ đào tẩu.” Đoàn Giai Trạch thuận miệng nói.” Hơn nữa con khỉ kia thông minh lắm nhé, chạy đi còn biết đường chạy về, ra vào như bình thường, không hổ là hầu vương.”

“Em thích à?” Lục Áp chau mày, “Nếu chạy đi rồi thì chúng ta bắt về thôi.”

Đoàn Giai Trạch: “…..Không thích đến mức ấy.”

Đoàn Giai Trạch rửa mặt xong lên giường ngồi ôn lại báo cáo của mình trên powerpoint, ngày mai anh phải lên báo cáo, anh làm quen nội dung một chút. Mà hình nền bản powerpoint này chính là dáng hình Lục Áp, đây cũng là điểm Lục Áp vừa ý nhất.

——

Ngày hôm sau Đoàn Giai Trạch đọc báo cáo của mình, lấy phương án marketing hai năm trở lại đây làm ví dụ, tổng kết lại, trong lúc trình bày những nội dung quan trọng, đưa ra rất nhiều ví dụ sinh động. Đến khi kết thúc, toàn hội trường tiếng vỗ tay như sấm.

Đoàn Giai Trạch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười xuống sân khấu.

Sau khi về chỗ ngồi, Đoàn Giai Trạch nhỏ giọng hỏi: “Biểu hiện của em thế nào?”

Lục Áp cẩn thận nói: “Không tồi.”

Tiểu Tô ló người ra: “Vườn trưởng giỏi lắm! Anh nói hay cực kỳ!”

Từ Tân cũng khen ngợi, “Nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.”

Đoàn Giai Trạch vui vẻ một lúc, tuy vậy trong lòng vẫn hơi căng thẳng, ở hiện trường chỉ có thể phát huy đúng quy đúng củ, thế nhưng anh đã chuẩn bị làm powerpoint đâu ra đấy, bởi vậy nên mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp. Trên sân khấu có thể thấy vẻ mặt các vị lãnh đạo ngồi dưới cũng không tệ.

Trong lúc nghỉ ngơi, Lưu Bồi Viễn rủ Đoàn Giai Trạch cùng đi dạo vườn thú, thế nhưng Đoàn Giai Trạch nhìn sắc mặt Lục Áp một chút, khó xử nhỏ giọng nói: “Chúng ta gặp nhau trong vườn đi, mấy đồng chí trong đơn vị em cũng cần đi xem.”

Lưu Bồi Viễn vừa nhìn, Linh Hữu còn có ba người, trong đó có một cô gái thanh tú không chênh lệch tuổi tác với Đoàn Giai Trạch là bao, ông hiểu ý cười: “Cũng được, dù sao quay về vẫn còn buổi họp, người trẻ tuổi không thích đi cùng đám đông, thế chia nhau ra đi, nhớ mang theo thẻ chứng nhận.”

Đoàn Giai Trạch gật đầu.

Lưu Bồi Viễn còn chê chưa đủ, vỗ lưng Đoàn Giai Trạch cười nói: “Cậu nhóc không tồi, đi hẹn hò đi.”

“Hì hì, ngại quá.” Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng, xoay người rủ ba người khác đi cùng.

Bọn họ đều mang theo thẻ chứng nhận họp thường niên, đi vào vườn thú Xuân Thành không tốn tiền. Còn chưa đi được mấy bước, Tiểu Tô đã tự giác nói, “Vườn trưởng à, em nghe nói ở bên kia có hoa sơn trà, ở đây không thấy được, em qua đó luôn nhé.”

Từ Tân là người đã kết hôn, sao lại không hiểu bầu không khí này chứ, lúc bấy giờ cũng thức thời nói: “Để anh đi với Tiểu Tô nhé, Tiểu Tô con gái đi một mình, hahaha.”

Hai bóng đèn không đợi Đoàn Giai Trạch đồng ý đã chạy đi, chỉ sợ chậm một bước Đoàn Giai Trạch sẽ khách sáo với họ.

“…..” Đoàn Giai Trạch lắc đầu nói, “Chúng ta cũng đi thôi.”

Du khách có người tới xem động vật, cũng có người tới ngắm hoa, hoặc là người xem cả hai, nơi đây hoa cỏ và khu triển lãm động vật xen kẽ, làm nổi bật lẫn nhau.

Hai người thong thả tới công viên loài chim, vườn thú Xuân Thành nuôi công lục có tiếng, ở đây có đến mấy chục con công lục thuần chủng, đương nhiên còn có nhiều công lam hơn, cũng có một vài con công trắng.

Hơn nữa, những con công này để ở khu nuôi thả, hoặc tự do hoạt động trong vườn thú, bối cảnh cũng dựa theo nếp sống của chim công, du khách cũng thường qua lại nơi đó, hòa mình với tự nhiên.

Động tác các con công lục này vốn đang rất thảnh thơi nhà nhãn, lê đuôi đi tới đi lui, sống ở đây từ nhỏ, chúng đã quen với việc có du khách vãng lai, con người cũng là một phần của hoàn cảnh tự nhiên mà chúng sinh sống.

Nhưng mà Lục Áp vừa tới, liền toả ra khí tức ác liệt.

Hắn đi tới đâu, chim công liền cất bước chạy về phía ngược lại, không tránh kịp. Giống như thủy triều xuống vậy, đồng loạt rút lui. Lục Áp và Đoàn Giai Trạch đi quanh phạm vi mấy trăm mét, không có một cọng lông chim nào —— ngoại trừ lông trên người Lục Áp.

Các du khách đều lấy làm kỳ quái, nhưng nhìn trái nhìn phải, vẫn ngơ ngác không phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.

Lục Áp vẫn còn đắc ý: “Lá gan bọn công chỉ lớn có ngần ấy.”

Đoàn Giai Trạch cứ có cảm giác hắn đang nói bóng nói gió, không biết Khổng Tuyên có hắt xì hay không, “Anh được lắm, mình tới đây ngắm cảnh, anh đuổi hết tụi công đi thì em lấy gì để ngắm chứ.”

“Chim công có gì đáng ngắm chứ?”

Lục Áp khinh thường nhếch khóe môi, thế nhưng Đoàn Giai Trạch có yêu cầu, nhất định hắn sẽ đáp ứng, dù sao cũng không phải muốn xem Khổng Tuyên. Lúc này hắn lấy thức ăn cho chim không biết đã chuẩn bị từ lúc nào mà rải xuống đất.

Bầy công vốn đang liều mạng chạy trốn lập tức bị thu hút, chúng chần chừ tại chỗ một chút, quan sát Lục Áp, cuối cùng dè dặt từng tí một, còn vờ như đang ngắm cảnh xung quanh mà tới gần bên đây.

Có thể chúng cảm thấy mình không nổi bật, nhưng trong mắt Đoàn Giai Trạch, bầy công này đang xếp thành đường thẳng tới gần phía Lục Áp.

Người chết vì tiền chim chết vì ăn. May mà bọn họ không phải người xấu, nếu không mấy con công này không thoát được.

Đoàn Giai Trạch nhìn chòng chọc động tác của Lục Áp một lúc lâu, sau đó mới thở dài nói: “Đáng lẽ em phải cảnh cáo anh, không được tùy tiện cho động vật ăn. Nhưng nghĩ anh cũng là chim, em không nói nữa…”

Lục Áp: “………..”

……….

Lúc Đoàn Giai Trạch và Lục Áp đi tới bên cạnh hầu sơn, chợt nghe thấy tiếng huyên náo, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có rất nhiều du khách đang vây xem.

Tới gần nhìn, có một con khỉ ở bên ngoài khu vực hầu sơn nhảy xuống, nhân viên chăn nuôi thì đang dùng các công cụ để ngăn cản, xua đuổi.

Các du khách đều đứng xem trò vui, chụp ảnh, vô cùng hớn hở. Khỉ đào tẩu, đâu phải ngày nào cũng được nhìn thấy chứ.

Lần trước sau khi bầy khỉ trốn ra ngoài, vườn thú cũng thông báo, chỉ nói là sẽ sửa chữa. Thế nhưng mặc dù các du khách xem qua, cũng không quan tâm tới kết quả sau này, không biết sau khi sửa vẫn chưa bắt được bầy khỉ kia, thậm chí buổi tối chúng còn lén lút trở về, đến bây giờ vẫn không bắt được.

Nếu không, có lẽ bọn họ cũng không thấy quá kỳ lạ với cảnh tượng ngày hôm nay.

Nhân viên chăn nuôi trong vườn thú không thể không bắt xếp hàng, duy trì trật tự, không cho những du khách đang hưng phấn này tiến lên nữa.

Đoàn Giai Trạch len lên phía trước chủ yếu để xem biện pháp phòng hộ của họ, anh xem một chút, thực ra vườn thú Xuân Thành đã phòng hộ rất tốt, thậm chí còn có một cái rãnh ngang dài hơn bốn mét, nhưng mà bầy khỉ vẫn trốn ra được.

Anh tò mò tiến lên phía trước hỏi nhân viên: “Chào anh, mấy con khỉ này là mấy con khỉ đã bỏ trốn từ trước, hay là mới trốn ra ngoài?”

Các nhân viên vốn không muốn trả lời, nhưng nhìn thoáng qua thẻ chứng nhận trên ngực Đoàn Giai Trạch, hóa ra là lãnh đạo đơn vị tới tham dự họp thường niên, hơn nữa bộ dạng nói chuyện cũng có vẻ đã biết rõ chuyện này, mới nhỏ giọng giải thích: “Kia là con hầu vương, tối hôm qua trở về, không biết sao lại đợi đến ban ngày, bị nhân viên chăn nuôi phát hiện, sau đó lại trốn ra ngoài…”

Hơn nữa còn ngay trước mắt mọi người.

Đoàn Giai Trạch mới biết, ra là hầu vương bày ra trò đào tẩu. Sau khi quan sát kỹ, hình thể nó quả nhiên lớn hơn các con khỉ khác một chút, hơn nữa thân thủ mạnh mẽ.

Bởi vì nơi đây nhiều cây cối, núi đá, trong lúc qua lại, hầu vương linh hoạt leo lên leo xuống, khiến mọi người không thể tin nổi. Nó trốn tránh nhân viên chăn nuôi như thường lệ, trông họ vô cùng chật vật.

Mà các du khách, lại cho rằng cảnh truy đuổi này chỉ là một màn biểu diễn, còn chia ra làm hai phe, có người thì cổ vũ hầu vương cố lên, có người lại cổ vũ cho nhân viên.

“Ở trên! Chặn bên trên kìa!”

“Chạy mau chạy mau, nhảy xuống đi!!”

Tuy rằng họ là con người, nhưng nhìn từ mặt nào cũng phải thừa nhận, hầu vương rốt cuộc vẫn là hầu vương, thân thủ quá tốt, lại chiếm ưu thế địa hình, nhiều người bao vây như vậy mà không bắt được một mình nó.

Đoàn Giai Trạch đứng ở đó xem một lúc, cách một khoảng, trong lúc lơ đãng đối diện với con khỉ ở trên cây.

Thực ra anh cũng không xác định có phải đối diện với nhau không, mãi cho đến khi hầu vương ngẩn ra, đột nhiên khoan thai xuống cây, lại đột nhiên thay đổi phương hướng, không vào trong rừng sâu nữa, mà hướng về phía đoàn người.

Các nhân viên không kịp chuẩn bị, không ngờ nó lại đột nhiên có hành động như vậy, vội vã hô to nhắc nhở các đồng nghiệp chuyển hướng theo, đuổi về phía bên này.

Trong đám đông vang lên tiếng rít gào, rất nhiều du khách vội vã lui về phía sau.

Mọi người đều đã được chứng kiến sức chiến đấu của con khỉ này, tuy rằng có người còn cổ vũ cho nó, nhưng thực ra rất muốn tiếp cận gần gũi với nó. Mà thôi bỏ đi, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, lực sát thương của khỉ cũng không kém.

Mọi người đồng loạt lùi về phía sau, thế là Đoàn Giai Trạch và Lục Áp hiện rõ, hai người họ vẫn đứng tại chỗ.

Đoàn Giai Trạch có dự cảm mãnh liệt, con khỉ kia đang đi về phía bọn họ, trông thấy con khỉ càng ngày càng tới gần, không nhịn được thấp giọng nói: “… Đạ mấu.”

Quả nhiên, con khỉ né tránh mấy người, lao thoăn thoắt về phía trước, một tay ôm lấy chân Đoàn Giai Trạch, tay kia ôm chân Lục Áp, quay đầu nhìn lại mấy người kia, nhe răng trợn mắt, kêu chít chít ầm cả lên.

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Anh còn muốn ngửi lại mùi hương trên người mình, lần này anh không có dược thủy, đừng nói tại trên người anh dính lông hay dính mùi của Viên Hồng đấy nhé. Hay là khéo quá, hầu vương bướng bỉnh chỉ muốn vào đám đông thể hiện uy phong thôi?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, những người đuổi bắt hầu vương còn tưởng Đoàn Giai Trạch là du khách, vội vã hô to bảo họ đừng cử động.

Nó đã chạy tới trước mặt rồi, Đoàn Giai Trạch vừa mới gặp mặt lãnh đạo của nó, đành phải khom lưng, bế con khỉ lên. Tốt xấu gì anh cũng nuôi bầy khỉ, biết nên ra tay thế nào.

Người trong nghề vừa nhìn thủ pháp liền biết đây là người biết việc. Những người kia vốn định hô dừng tay, sợ anh bị cắn hoặc cào, thế nhưng vừa nhìn động tác này, nhân viên chăn nuôi nhất thời yên tâm hơn nhiều.

Đoàn Giai Trạch bắt hầu vương lại, đi mấy bước, cũng chạm trán nhân viên chăn nuôi ở vườn thú Xuân Thành đang hướng về phía bên đây, anh bảo: “Khéo quá, haha, tôi ở vườn thú Linh Hữu ở tỉnh Đông Châu, đụng trúng tay tôi này.”

Hầu vương: “…….”

Những người này cũng trông thấy thẻ chứng nhận của Đoàn Giai Trạch, mọi người đều không nhịn được cười.

Bọn họ đuổi theo nửa buổi, con hầu vương giảo hoạt này lao vào đám đông quấy rối, lại đụng trúng người trong nghề, bị tóm được, còn nói là khéo quá à!!

Đoàn Giai Trạch giao hầu vương cho bọn họ, tuy rằng anh không biết lần này vườn thú Xuân Thành đã rõ vì sao hầu vương lại chạy đi, nên ứng phó thế nào chưa, nếu không lần này bắt được cũng phí công rồi.

“Cảm ơn, cảm ơn anh!”

Đoàn Giai Trạch cũng bắt tay với nhân viên, luôn miệng nói đừng khách sáo.

Có rất nhiều du khách cũng trông thấy cảnh này, những người đứng gần thì biết hình như đây là cùng một nhóm, mấy người đứng xa thì khen chàng trai này giỏi lắm, bắt được cả hầu vương, liệu có phát vé miễn phí cho anh không.

Đến khi Đoàn Giai Trạch quay trở về bên người Lục Áp, anh nghe thấy Lục Áp hỏi: “Em có biết vì sao con khỉ kia lại tới đây không?”

Đoàn Giai Trạch không hiểu: “Vì sao?”

Trong giọng Lục Áp mang theo tia buồn cười: “Nơi này phong thủy tốt, con khỉ này nhờ cơ duyên đã khai mở linh trí. Ban nãy ta phát ra khí tức, vẫn còn tàn dư, nó cho rằng ta và em là tiền bối yêu quái, nên chạy tới đây cầu cứu.

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Lục Áp: “Ai ngờ, thực ra em là vườn trưởng vườn thú.”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

………..

Suy nghĩ đầu tiên của Đoàn Giai Trạch là, hóa ra đã mở linh trí, bảo sao lại thông minh như vậy, sau đó lại cảm thấy lúng túng.

Động vật bình thường vừa nhìn Lục Áp đã thấy sợ hãi, con khỉ này có trí tuệ, tuy rằng biết rõ Lục Áp rất mạnh mẽ, nhưng so với con người, Lục Áp và Đoàn Giai Trạch có khí tức Lục Áp trên người, nghĩ kiểu gì họ cũng có thể bảo vệ cho nó một chút.

Lại nói tu hành không có chỗ dựa dẫm khó như vậy, ôm được hai bắp đùi này cũng tốt rồi, thế là hầu vương ta hí ha hí hửng chạy tới.

Nhưng nó chẳng thể ngờ, mình lại ôm trúng chân vườn trưởng vườn thú, Đoàn Giai Trạch lại không dùng thú tâm thông, đâu có biết nội dung nó kêu chít chít, bèn bắt về đưa cho chỗ đồng nghiệp.

Đoàn Giai Trạch nhìn về phía bên kia, đúng như dự đoán, hầu vương ở trong lồng đang nhìn họ bằng ánh mắt một lời khó nói hết.

“…….” Đoàn Giai Trạch che mắt, “Em thực sự không biết…..”

Lục Áp bảo: “Dù sao em cũng không quen biết nó, chúng ta đi thôi.”

Đoàn Giai Trạch: “Anh đang an ủi à?”

Dù sao thì anh cũng không phải người như vậy, Đoàn Giai Trạch an ủi bản thân: “Chắc nó vẫn chạy đi nữa.. Hơn nữa hoàn cảnh ở đây tốt như vậy, nó chỉ khai mở linh trí, ở vườn thú cũng không tệ lắm. Ầy, hay là em bảo Viên Hồng tinh quân tới chỉ điểm cho nó một chút.”

Đoàn Giai Trạch càng nghĩ càng cảm thấy đây là một biện pháp tốt, so ra thì tốt hơn việc hầu vương cứ chạy đi lại chạy về, cho con cá không bằng cho cần câu cá.



Hai người rời khỏi hầu sơn vẫn còn náo nhiệt, lúc đi tới vườn sơn trà thì vô tình gặp được nhóm Lưu Bồi Viễn, còn có Tiểu Tô, Từ Tân, thoạt nhìn hình như họ đụng mặt nhau.

Mọi người vẫy tay chào từ đằng xa, có lẽ họ còn không biết chuyện vừa xảy ra ở hầu sơn, Đoàn Giai Trạch cũng không định chủ động nói.

Đến khi tới gần, Lưu Bồi Viễn cười ha hả nói: “Tiểu Đoàn à, cậu chạy đi đâu thế? Ban nãy tôi còn hỏi, sao Tiểu Đoàn lại bỏ bạn gái lại, để người ta ở đây chen chúc trong đám đông, cậu không lo lắng chút nào à?”

Lục Áp: “?????”

Đoàn Giai Trạch nhất thời không kịp phản ứng: “Hở?!”

Lục Áp cứ tưởng những người này đã biết xu hướng tính dục của Đoàn Giai Trạch, trước đấy Lưu Bồi Viễn còn chỉ thẳng mặt mình, thậm chí chính Đoàn Giai Trạch cũng cho là như vậy, còn lấy làm khó xử. Không ngờ Lưu Bồi Viễn lại không hóng hớt, ánh mắt lập tức thay đổi.

Lưu Bồi Viễn quay đầu nói: “Phải không, Tiểu Tô?”

Lục Áp: “………..”

Tiểu Tô, lại là Tiểu Tô, đây rõ ràng là thành kiến phiến diện của nhân loại.

Đoàn Giai Trạch: “……………”

Mệt mỏi quá, rốt cuộc phải come out bao nhiêu lần nữa hả.

Tiểu Tô: “………….”

Áp lực như núi, tuy rằng ở đây chỉ có mình em là gái, nhưng người có bạn trai ở đây đâu phải em nào đâu phải em…………..
Tác giả có lời muốn nói:

Trên thực tế có rất nhiều hầu vương sau khi đào tẩu vẫn quay trở lại.. Chỉ là trên thực tế không có Tiểu Đoàn..