Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 22: Đạo sĩ xuống núi (1)




Lúc này Đoàn Giai Trạch sẽ chẳng thể nào ngờ, mấy tháng sau, bức ảnh đạt giải nhất của cuộc thi ảnh đẹp quốc tế lại là bức ảnh chụp cậu đạo sĩ trẻ tuổi đứng trầm mặc nhìn chú sư tử đang gào rú cách một lớp kính thủy tinh, tiêu đề của tác phẩm là “Thái Cực”.

Đương nhiên, tác phẩm này không thuộc về Đoàn Giai Trạch, cũng không phải của đám đông tò mò giơ máy chụp, mà thuộc về một nhiếp ảnh gia chụp dạo mới tới thành phố Đông Hải.

Tiểu đạo sĩ kia chỉ dừng lại trước buồng sư tử một lúc, sau đó liền đi về khu triển lãm thú tiếp theo. Dù là trang phục hay là khí chất hành vi của cậu ta, cũng đều khác hẳn các du khách khác.

Thậm chí trông cậu ta còn chẳng giống như đang đi tham quan, mà giống như đang tìm kiếm thứ gì đó ở nơi này.

Đoàn Giai Trạch tò mò mà tò tò theo sau, liền trông thấy tiểu đạo sĩ đi sang khu triển lãm thú tiếp theo, trước mỗi một buồng thú đều dừng lại nhìn một lúc.

Có các du khách thấy động vật có những hành động thú vị nên mới dừng lại nhìn xem, nhưng cậu ta thì khác, cậu ta tự mình nhìn, nhìn xong liền bỏ đi bất kể động vật trong buồng làm cái gì, cũng bởi vậy mà Đoàn Giai Trạch nhận ra trông cậu ta không giống tới để xem động vật.

Đoàn Giai Trạch cũng không biết vì sao mình lại đi theo cậu ta, dù sao thì càng nhìn lại càng thấy kì lạ, trong lòng cứ thấy dị dị thế nào ấy.

Mãi đến khi tiểu đạo sĩ đi dạo xong hết, cậu ta đi ra, nhưng cũng không lập tức về ngay, mà tìm một nhân viên hỏi: “Chào anh, xin hỏi chủ vườn bách thú ở đâu ạ?”

Nhân viên kia thực ra lại là bạn đại học của Đoàn Giai Trạch, thấy Đoàn Giai Trạch đứng cách đó không xa cũng chẳng gần, lại nhìn tiểu đạo sĩ lịch sự nho nhã thế kia, cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Không phải chủ vườn kia hay sao, cậu tìm cậu ta có việc gì?”

Tiểu đạo sĩ quay đầu lại, ánh mắt sáng trong liền rơi xuống người Đoàn Giai Trạch.

“…….” Đoàn Giai Trạch kè kè theo người ta cả đoạn đường, lúc này lúng túng vờ như đang mải ngắm phong cảnh xung quanh, trong lòng thầm rủa tên bạn học chết tiệt lại đi hại mình.

Tiểu đạo sĩ đi về phía Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch hết cách, anh tựa vào tường, nhìn ngó xung quanh thấy không có ai để ý, nở nụ cười gượng gạo: “Chào tiểu đạo trưởng, cậu tìm tôi có việc gì?”

Tiểu đạo sĩ nghiêm túc nói: “Chào anh, em là La Vô Chu, tu hành ở Lâm Thủy Quán.” Cậu ta móc ra cuốn tập trong ngực ra, mở ra cho Đoàn Giai Trạch xem, “Đây là chứng nhận đạo sĩ của em.”

Đoàn Giai Trạch: “…..Hở?”

Cái cậu đạo sĩ tên La Vô Chu này rất thanh tú, thoạt trông còn trẻ tuổi, nhưng nói năng lưu loát trầm ổn, chỉ là mấy lời kế đó nghe có vẻ khủng bố: “Vườn trưởng à, vườn bách thú của anh có yêu quái, em hy vọng anh có thể lập tức sơ tán các du khách trong vườn bách thú đi, em có thể hợp tác cùng…”

Không đợi La Vô Chu nói xong, Đoàn Giai Trạch đã la to: “Lớp trưởng! Lão Đường!”

Lớp trưởng thời đại học và bạn học đứng ở bên cạnh, nghe thấy anh gọi liền chạy tới.

“Giúp tôi đưa cậu bé này ra ngoài với, hình như ẻm bị nhiễm phim chưởng rồi.” Đoàn Giai Trạch bình tĩnh nói.

Lớp trưởng và lão Đường nhìn nhau, ây dà.

Cậu bé mặc đồ đạo sĩ bị ngắt lời, nghe Đoàn Giai Trạch nói vậy xong, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Em là đạo sĩ thật mà, anh có thể lên web Đạo Hiệp để tra số của em..”

Lớp trưởng và lão Đường lộ vẻ tò mò.

Đoàn Giai Trạch mất kiên nhẫn nói: “Không trừ yêu, không làm pháp gì cả, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật.”

Hai người nghe vậy liền hiểu ý, mấy năm gần đây làn sóng mê tín dị đoan lại một lần nữa rộ lên, ngoài xã hội có rất nhiều kẻ giả danh để đi lừa bịp, cái gì mà lạt ma với chả đại sư, thực tế đều là lập mưu lừa người cả. Dù có chứng nhận đạo sĩ thật.. thì làm gì có đạo sĩ hòa thượng tử tế nào lại đi chạy tới chỗ người ta làm ăn đòi trừ yêu đâu?

Hai người họ một trái một phải kéo tiểu đạo sĩ đi, không ngờ tiểu đạo sĩ đạp một cước lên tường, sau đó lộn người một cái, thuận thế vùng ra khỏi tay của họ, sau đó vững vàng tiếp đất.

Có mấy du khách thấy vậy thì “ồ” lên.

Hai người bạn học cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không dám động vào cậu ta. Thời buổi này làm lừa đảo cũng phải có tí bản lãnh cơ à.

Đoàn Giai Trạch từ từ lấy điện thoại ra, bấm số 110.

Thiệt ngại quá cậu em à, nhưng mà..

….

Đoàn Giai Trạch đứng ngoài cổng nhìn tiểu đạo sĩ theo hai cảnh sát lên xe, trước khi đi tiểu đạo sĩ còn quay đầu nhìn anh một cái.

Đoàn Giai Trạch chột dạ trong lòng, anh còn nghe thấy có tiếng người thảo luận:

“Đó là đạo sĩ thật à?”

“Chắc là giả, lừa đảo thôi, nên mới bị cảnh sát tha đi kìa.”

“Sao tui có cảm giác giống mấy đứa tới tuổi nổi loạn bỏ nhà ra đi thế nhỉ..”

Đôi chân Đoàn Giai Trạch như nhũn ra, có trời mới biết ban nãy anh lo thế nào.

Lục Áp an vị nghỉ ngơi ở quầy bán vé, giờ không có mấy khách, Đoàn Giai Trạch ngoắc tay về phía hắn, hắn uể oải nói, “Có chuyện gì?”

“Anh qua đây, tôi nói với anh cái này.”

Lục Áp nghiêng đầu, “Lát nữa tôi còn phải ra ngoài đứng kìa.”

Tiểu Tô nghe vậy, liền cười ha hả.

“………….” Đoàn Giai Trạch liền tiến lên, vừa kéo Lục Áp ra ngoài vừa nói: “Cho anh nghỉ đấy.”

Đoàn Giai Trạch thấp thỏm kéo Lục Áp đi vào trong góc phòng, “Anh có thấy cái cậu đạo sĩ ban nãy không?”

Lục Áp: “Thấy chứ.”

Đoàn Giai Trạch: “Cậu ta nói với tôi trong vườn bách thú chúng ta có yêu quái đó!!!”

Lục Áp: “………”

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Đoàn Giai Trạch: “………Sao anh không phản ứng gì thế vậy?”

Lục Áp: “Thì có yêu quái thật mà.”

Đoàn Giai Trạch nổi đóa lên nói: “Tôi biết, cơ mà bị người ta phát hiện ra rồi kìa! Cậu ta còn muốn giúp tôi bắt yêu quái nữa! Cậu ta ở Lâm Thủy Quán, Lâm Thủy Quán có ít nhất.. ít nhất một trăm tám mươi đạo sĩ đấy! Thần linh ơi, tôi còn phải giả ngu đi báo cảnh sát gô cổ cậu ta đi!!”

So với Đoàn Giai Trạch đang cuống lên, Lục Áp rõ là điềm nhiên: “Thì làm sao?”

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Ờ được rồi, hình như cũng chẳng có gì để nói cả, với Lục Áp mà nói, cái cậu đạo sĩ kia cũng chẳng khác gì mấy thôn dân lần trước.. Thấy Lục Áp điềm nhiên như vậy, không hiểu sao Đoàn Giai Trạch cũng bình tĩnh theo.

….

Sở cảnh sát Hải Giác.

Một người đàn ông trung niên mặc đạo bào chạy ào vào sở cảnh sát, nói với anh cảnh sát đang trực ca: “Chào anh, tôi là Thiệu Vô Tinh.”

Anh cảnh sát vội đứng dậy, “Thiệu đạo trưởng, mời ngài theo tôi, sư đệ của ngài đang ở trong đó.”

Thiệu Vô Tinh theo cảnh sát đi vào một phòng làm việc, liền trông thấy sư đệ mình đang ngồi đần mặt trên ghế, bên cạnh còn có hộp cơm đã ăn hết và chai nước khoáng.

Sở trưởng sở cảnh sát vội vã đi tới, “Chủ nhiệm Thiệu tới rồi đó ạ, chào ngài, cục trưởng đã gọi điện thông báo cho tôi, không dám giữ lệnh sư đệ ở lại lâu nữa.”

“Cảm ơn mọi người đã chiếu cố cho sư đệ của tôi.” Thiệu Vô Tinh bắt tay sở trưởng, vẻ mặt cảm kích.

Thiệu Vô Tình là chủ nhiệm phòng làm việc của Lâm Thủy Quán, thường xuyên phụ trách các công việc hằng ngày ở đạo quan, cũng bởi vậy mà quan hệ rất rộng, có qua lại với các ban ngành, xí nghiệp, đại gia. Sau khi biết La Vô Chu bị bắt vào sở cảnh sát, ông lập tức gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát, rồi tự mình đi tới đón sư đệ.

Sở trưởng bị cấp trên gọi một cuộc điện thoại tới, nên liền vô cùng nhiệt tình, “Chút chuyện nhỏ thôi ấy mà, tôi đã hỏi thăm tình huống, hóa ra là anh chủ vườn bách thú khu tôi tưởng rằng lệnh sư đệ là mấy em nhỏ nhiễm phim chưởng bỏ nhà ra đi, cho nên mới gọi báo cảnh sát, ngài tới đón là được rồi, chúng tôi sẽ quay lại giải thích cho mọi người một chút.”

Thiệu Vô Tinh nói chuyện với sở trưởng xong, liền dẫn La Vô Chu rời khỏi sở cảnh sát.

Lúc này La Vô Chu mới cất tiếng nói: “Sư huynh, đệ làm hỏng chuyện rồi.”

Cậu cứ nghĩ mình có thể bắt yêu quái về luôn, ai ngờ lại thành ra đánh rắn động cỏ.

“Đệ còn thiếu kinh nghiệm xã hội, sao sư phụ lại để đệ đi làm chuyện này chứ.” Thiệu Vô Tinh lắc đầu, “Thôi bỏ đi, quay trở lại kể sau.”

Sư đệ không cùng chi này của ông là đệ tử duy nhất của chủ nhiệm Chu, rất có thiên phú tu đạo giới, được xưng là thiên tài trăm năm hiếm gặp, tuy rằng năm nay mới chỉ mười bốn tuổi, nhưng tu vi đã vượt qua cả sư huynh bọn họ, một mình cậu có thể đảm đương rất nhiều tình huống.

Chỉ là, ở phương diện giao tiếp xã hội thì lại tỉ lệ nghịch với tu vi. Cũng may mà theo như quan sát, đại yêu quái kia vẫn chưa có hành động gì khác thường.



Đoàn Giai Trạch: “… Tiểu đạo sĩ kia vừa mở miệng đã nói, vườn bách thú các anh có yêu quái! Hại tôi cuống cả lên! Đúng, đúng là có thiệt đó! Tôi biết chứ, nhưng sao cậu em lại biết được?! Lại còn muốn tôi sơ tán du khách đi nữa, cậu ta muốn bắt yêu quái đó!!!”

Đoàn Giai Trạch say sưa kể lại sự tình hôm nay cho Hữu Tô hình dung.

Hữu Tô cũng say sưa lắng nghe, cứ như đang nghe kể chuyện cổ tích vậy.

Đoàn Giai Trạch nói xong liền tu nước ừng ực, Hữu Tô lại tiếc nuối nói: “Thế thôi à? Anh không hỏi thăm cậu ta ở sở cảnh sát thế nào sao?”

“Đại khái là được đón về rồi, dù sao thì cũng là đạo sĩ thiệt mà, tôi nhớ số nên đi tra thử rồi.” Đoàn Giai Trạch khẽ nói, “Ôi tôi lại đi hại một tiểu đạo sĩ có lòng tốt như vậy chứ.”

Hữu Tô làm như có điều suy nghĩ mà nói: “Anh không kể thì chắc tôi cũng chẳng biết hôm nay lại có đạo sĩ trà trộn vào trong nhóm du khách, lại còn đứng trước mặt tôi nữa chứ. Giờ linh khí ở nhân giới suy giảm ghê thật, đạo sĩ mà chẳng khác gì người thường.”

Sau khi tam giới tách ra, linh khí ở nhân giới rất ít ỏi, với Hữu Tô mà nói, những người tu đạo đều chẳng có gì đáng kể. Mạnh yếu gì chứ, chỉ là lũ kiến chia con to con nhỏ mà thôi, chẳng đáng để so bì với yêu quái thời cổ đại.

Đoàn Giai Trạch không hiểu mấy cái này lắm, nhưng anh biết Hữu Tô cũng hung hãn chẳng kém gì Lục Áp, thế là liền cảnh cáo: “Nói không chừng sau này cậu ta còn tới nữa, mọi người đừng manh động đấy. Thời buổi này không thịnh hành việc chém giết đâu, nếu không gặp phiền phức gì lớn, cứ đuổi khéo đi là được rồi.”

Lục Áp làm như có điều suy nghĩ mà gật gù.

Đoàn Giai Trạch nhìn bộ dạng kia của hắn thì lo lắng hỏi: “Thái quân à, ngài có biết đuổi khéo thế nào hông?”

Lục Áp: “Cậu gọi thái quân như vậy còn chưa đánh chết thì có tính không?”

Đoàn Giai Trạch lúng ta lúng túng: “… Thì là đạo quân ạ.”