Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

Chương 16




☆.

Doãn Chân quét mắt nhìn bốn tên choai choai đang vây quanh cậu, lòng không sợ hãi nhưng nghi hoặc vẫn phải có, cậu vốn không rõ mình đã đắc tội mấy người này khi nào.

Cậu vốn đang tung tăng bơi trong nước, không chọc ghẹo gì ai, chẳng biết tại sao mấy tên này lại bơi tới vây quanh chỗ cậu. Một thiếu niên đầu trọc, trên vai xăm hình đầu hổ trong đám đó giương ngón cái chỉ về hướng đường lớn dọc con sông, rất bất lịch sự ném lại một câu – “Anh muốn tâm sự với chú mày một chút”.

Lúc ấy Doãn Chân đã cười đến đau ruột – “Cậu bạn nhỏ à, lông dưới cậu dài chưa thế? Đừng tự xưng anh, cậu phải gọi tôi một tiếng chú mới phải đạo đấy.”

Trong đám người lớn tuổi nhất cũng không vượt quá hai mươi, cậu đầu trọc này nhìn có vẻ nhỏ nhất, chắc không hơn mười bày. Thiên tính thầy giáo của Doãn Chân lại phát tác, cảm thấy những năm gần đây thanh thiếu niên không lo học bài đọc sách, mà lại đi học đòi làm lưu manh du côn rõ là đáng tiếc. Nhớ năm đó, lúc cậu ở độ tuổi này ấy vậy mà chính là học trò ngoan trong miệng tất cả giáo viên và học sinh trong trường đó chứ, đến cả một câu chửi tục cũng chưa từng nói nữa kìa. Chậc chậc, nhìn lại mấy vị trước mặt này, càng không tài nào so được với cậu hồi đó na.

Thiếu niên đầu trọc thẹn quá hoá giận, lập tức muốn vung nắm đấm, chỉ có điều bị người lớn tuổi hơn ở cạnh giữ chặt lại. Bọn họ vẫn vây quanh cậu y như cũ, dùng giọng điệu uy hiếp ác ý cảnh cáo cậu, nếu như cậu muốn để hai đứa nhỏ trông thấy cảnh đẫm máu thì, bọn họ không ngại giết cậu ngay tại đây.

Doãn Chân nhìn thoáng qua Hâm Hâm và Nữu Nữu đang vui vẻ đập nước, cảm thấy người này nói rất có lý, cảnh bạo lực đích xác không nên để trẻ con ngây thơ đáng yêu như thế trông thấy.

Doãn Chân đứng trong nước, cào mái tóc ướt sũng, gật đầu cười, sau đó tìm một phụ huynh quen với hai đứa nhỏ rồi gửi gắm tụi nó cho người đó, xin người đó trông nom giúp cậu, đợi khi Điền Trí Viễn trở lại hẵng giao con cho hắn là được. Người nọ thấy cậu muốn đi theo đám bốn tên choai choai, có hơi lo lắng định nói gì đó, nhưng lại ngại những tên đang đứng gần đó, kết quả gì cũng không dám nói.

Doãn Chân roàng, những tên này chắc chắ không dễ chọc.

Lên đường cái dọc con sông, lại đi một đoạn vào chỗ ngả rẽ. Ở đây đã cách sông một khoảng tương đối, chí ít là đứng đây không thể nhìn thấy tình hình bên sông, hơn nữa lúc này không có người đi đường, rất yên tĩnh.

“Nói thẳng đi, muốn xử tôi thế nào?”

Doãn Chân không ngu, mấy tên này tới đây rõ ràng là cố ý tìm cậu gây rối, ban nãy ở sông cậu cũng đã biết, chẳng qua cậu đó giờ chưa từng gặp phải chuyện này nên trong lòng vô thức cảm thấy hơi ngạc nhiên và ngập ngừng, cậu căn bản không rõ mình gây phải ai. Sau cùng vẫn là lời đối phương nhắc nhở cậu – muốn cũng không thể đánh trước mặt trẻ con, thế nên cậu mới đi theo bọn họ tới nơi này, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa rằng cậu thoả hiệp.

Tuổi của thiếu niên đầu trọc không lớn nhưng lại rất to con, chiều cao cũng chẳng chênh Doãn Chân là bao, cơ mà rõ ràng có da có thịt hơn hẳn cậu. Hắn dùng tay ra hiệu, một gã lưu manh trong đó liền bước ra, còn bản thân hắn thì chống nạnh đứng đó, ăn nói mất dạy: “Cái con lừa hoang Nhật* mày tướng bơi ban nãy cũng đẹp phết nhỉ, đến cả gái của tao cũng phải mê nốt, cứ rỉ rả bên tai ông khen thế bơi của mày đẹp thế nào thế nọ. Chậc, thiệt * mẹ nó nói nhiều, ông đây đập nát mày coi nó có còn khen được nữa không.” Nói tới đây, hắn liếc mắt ra hiệu cho hai người khác.

*: Khụ, có một cơ số dân TQ rất ghét người Nhật….

Doãn Chân dở khóc dở cười, nói thật ra, bị no đòn vì lý do kiểu vầy thì thiệt quá củ chuối rồi, nhất là bởi đám lưu manh coi sĩ diện là trên hết như tụi này.

Hai tên kia nhận được ánh mắt ra hiệu của đầu trọc, lập tức xúm lại chỗ Doãn Chân.

Nhìn Doãn Chân vô hại là thế, nhưng lại đập cho hai tên mặt mũi bầm dập, đừng bảo cậu nham hiểm, cậu thật đã nhường hai tên kia chứ bộ, dù sao thì đối phương vẫn còn là thanh thiếu niên chừng hai mươi, cậu đây đàn ông gần ba mươi lại đi đánh nhau với bọn họ, có cảm giác như là đang ỷ lớn hiếp nhỏ ấy. Nhưng cậu thật không nghĩ tới hai tên này lại chẳng có kinh nghiệm đánh nhau gì cả, mỗi người mới ăn bốn đấm ba đá của cậu thôi mà đã hoàn toàn không đứng dậy nổi, hại cậu hơi có chút áy náy.

Còn tên đầu trọc kia, trông thấy cảnh ấy cũng loạn cả lên, nhưng vì không thể bẽ mặt trước mắt anh em, kết quả chính hắn cứ thế mà nhảy vào trận so nắm đấm với Doãn Chân.

Quả nhiên là đầu sỏ có khác, cũng được đấy, mấy cú đánh hắn tung ra hai người hồi nãy không thể nào mà so cho được, xem ra tên này là người thường xuyên đánh nhau nên mới khá có kinh nghiệm đây, còn biết rõ đánh nơi nào và đánh ở đâu mới dễ gục nữa chứ.

Doãn Chân đỡ đòn, có hơi xuống sức, nguyên nhân là vì vừa nãy cậu đã đối chiến với hai người rồi, nên một phần thể lực đã trôi đi mất, hiện giờ lại phải so chiêu với cao thủ, không chịu nổi là điều đương nhiên. Cậu dự định đánh nhanh thắng nhanh, thành ra không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa, nhanh mắt chộp lấy sơ hở của đối phương, một đá đạp ngay bụng hắn, thừa thắng xông lên, vung nắm đấm, mạnh tay nện vào mắt trái hắn.

Một đấm này có thể nói Doãn Chân đã dùng hết sức lực toàn thân, mặc dù đầu trọc không ngã xuống đất nằm bất động, nhưng cũng đã hoàn toàn váng vất rồi.

“Tao, đis, mẹ mày!”

Doãn Chân giật mình, thình lình xoay người, vừa thực hiện xong động tác, đã thấy một người cầm côn thép vung mạnh vào đầu cậu –

“Aaaa -“

Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một luồng gió mạnh sượt qua người Doãn Chân, thằng khốn cầm côn thép kêu thảm một tiếng lăn xa mấy mét, côn thép rơi xuống đất, lăn lăn hai vòng rồi dừng lại.

“Trí Viễn!” Doãn Chân thở nhẹ một hơi, may là một đá này của Điền Trí Viễn tới kịp thời, bằng không có lẽ cậu đã tàn phế thật rồi. Cậu thật vẫn chưa đủ cảnh giác, vừa rồi sao lại không nghĩ tới cái tên kia rời khỏi đây là đi tìm vũ khí chứ? Rõ là sơ suất.

Điền Trí Viễn thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn Doãn Chân, ánh mắt quét cậu từ trên xuống dưới vài lần, khi thấy trên bả vai và trên bắp chân cậu có nhiều chỗ bầm tím và trầy da, ánh mắt liền thay đổi.

Không biết vì sao, Doãn Chân cảm giác có gì đó là lạ, cậu trông thấy Điền Trí Viễn khom người nhặt cây côn thép kia lên, vô thức nện nhanh bước chân đi lên trước giữ chặt lấy hắn, cười hì hì nói: “Tụi mình về đi thôi Trí Viễn, báo cảnh sát đến xử lý mấy người này là được rồi, Hâm Hâm Nữu Nữu vẫn còn ở ngoài sông…”

“Mấy đứa nhỏ không sao cả, tôi gọi điện bảo Trần Dương mang tụi nó về rồi.” Điền Trí Viễn ngắt lời Doãn Chân, nét mặt hắn quái lạ, ánh mắt sắc bén như mũi băng nhọn, đăm đăm nhìn đầu trọc hệt một con rắn độc – “Cậu tới trại cá của tôi trước đi, chỗ của anh Minh có thuốc Vân Nam, bảo anh ấy tìm cho cậu rồi lấy xoa bóp chỗ bị thương.”

“Mình cùng đi đi!” Doãn Chân nắm chặt tay Trí Viễn, cậu có cảm giác một khi mình buông tay, tên này nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó khủng bố lắm luôn.

“Cậu đi trước đi.”

“Điền, Điền…” Đầu trọc lấy lại chút tỉnh táo trong cơn váng vất, bụm một bên mắt, sau khi thấy rõ người đàn ông bên cạnh Doãn Chân, vô thức kêu liền hai tiếng, nhưng giọng nói rõ ràng đang run rẩy.

Ba tên bị thương khác lết người tụ lại cạnh đầu trọc, sau khi trông thấy Điền Trí Viễn cũng đều biến thành điệu bộ như gặp quỷ, đừng nói tới run giọng, đến cả đầu gối cũng bắt đầu lẩy bẩy rồi.

“Anh Trí Viễn, sao, sao lại là anh?” Đầu trọc đứng dậy, híp nửa con mắt, nửa là nịnh nọt nửa là kinh ngạc nói: “Anh, anh có chuyện gì sao?”

Doãn Chân hơi giật mình, cậu đã lờ mờ nhận thấy Điền Trí Viễn có lẽ không hề hiền lành giống như vẻ bề ngoài, nhưng mà bây giờ nhìn vào nét mặt của đám đầu trọc kia, mới chính thức cảm thấy, e rằng nơi đây thật sự có rất nhiều người sợ hãi người đàn ông này.

Điền Trí Viễn không để ý đầu trọc, trái lại nhìn Doãn Chân, hỏi cậu: “Cậu đi hay là không?”

“… Không đi!”

“Vậy thì tốt, cậu cứ đứng đây, dù trông thấy gì cũng chớ có xen vào.” Điền Trí Viễn vừa dứt lời, dịu dàng nhưng mạnh mẽ đẩy bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của Doãn Chân ra, nhấc côn thép đi về phía đầu trọc.

“Trí Viễn!” Doãn Chân hô một tiếng, lập tức rước lấy cái ngoảnh đầu kèm cái lườm hung dữ của Điền Trí Viễn, dọa cậu im miệng ngay và luôn.

Điền Trí Viễn của bây giờ, Doãn Chân có hơi lạ lẫm.

“Anh, anh Trí Viễn!” Theo bước chân Điền Trí Viễn tới gần, đầu trọc vô thức lùi về phía sau.

Điền Trí Viễn cười cười, cầm côn thép chỉ vào một tên đàn em đứng cạnh đầu trọc, hỏi: “Vừa nãy phải mày cầm côn đánh cậu ấy không?”

Không cần hỏi cũng biết “cậu ấy” trong miệng Điền Trí Viễn chỉ ai, tên đó không biết nên làm sao cho phải, do dự một chút rồi chầm chậm gật đầu. Cơ hồ là cùng lúc, cây côn thép kia liền nện vào đầu gã.

Tiếng kêu thảm thiết khiến người khác kinh hãi, và cả máu tươi tuôn ra từ trên đầu người nọ khiến Doãn Chân khiếp sợ ngay tại trận. Càng làm cho cậu rợn người hơn nữa chính là một Điền Trí Viễn nhẫn tâm vung côn thép nện xuống đầu kẻ khác – một thoáng ấy hắn tựa như thần chết, ánh mắt u ám lạnh đến tận cùng, khiến lòng cậu rung động, cứ thế hoàn toàn bị hơi thở tàn ác trên người hắn chấn nhiếp, không tài nào cựa quậy giống như đã hoá đá.

“Anh, anh Trí Viễn, em, em sai rồi, em không biết người kia là bạn của anh mà anh Trí Viễn! Em sai rồi, anh nể mặt anh Dư, anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho em lần này đi!” Đầu trọc vừa thấy đàn em ngã trong vũng máu, lập tức bị doạ đến quỳ rạp xuống đất, còn hai người khác cũng đã khóc thét rồi.

Điền Trí Viễn cứ đứng yên đấy, mắt lạnh liếc mấy tên quỳ dưới đất, côn thép trong tay vẫn còn nhỏ máu. Hắn không để ý tới ba người bọn họ, mà móc điện thoại từ trong túi ra bắt đầu bấm số.

Cuộc gọi thông rồi, hắn nói ngay một câu: “Dư Hà à? Đến sông dẫn chó của cậu về.” Dứt lời liền cúp máy, bỏ di động vào lại túi quần, vứt côn thép xuống đất, nói với ba tên kia: “Tao sẽ đợi Dư Hà đến dắt tụi mày đi, chuyện hôm nay không dễ bỏ qua như vậy đâu!”

“…” Ba người đám đầu trọc đã hoàn toàn mất bình tĩnh, tất cả chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Doãn Chân nhìn cậu choai đã hôn mê nằm trên đất, vừa vội vừa giận, rốt cuộc nhịn không được nữa bèn đi tới khuyên can – “Được rồi Trí Viễn, mau mau đưa người tới bệnh viện đi, gây chết người là hỏng bét, bộ anh muốn ngồi tù hả?”

Điền Trí Viễn quay đầu liếc cậu, ánh mắt vừa mới nãy vẫn còn trong tình trạng lạnh nhạt, âm u dữ tợn thoáng cái trở lại vẻ dịu dàng hiền hoà – “Yên tâm, nó không chết đâu.”

“Trí Viễn!”

“Tôi ra tay có chừng mực mà.” Điền Trí Viễn định đưa tay vỗ vai Doãn Chân an an ủi ủi cậu, nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến thân thể chỉ mặc độc một cái quần bơi của cậu thì lòng lại nhát cáy, cơ mà tay đã giơ lên rồi, thành thử đổi sang sờ mái tóc gần khô của cậu, cười nói: “Nó mà chết thì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm, tôi đâu có ngu như vậy, chỉ có điều tôi là người mang thù, thằng nào ức hiếp tôi tôi sẽ trả lại nó gấp mười lần.”

Doãn Chân ngẩn tò te, hèn chi cái cậu quỷ Hâm Hâm kia lại có thể xưng bá trấn Nguyên Thuỷ này, hoá ra cái tính không chịu lỗ, có thù tất báo đều di truyền từ cha ruột của nó.

“Trí Viễn, dù cho anh có chừng có mực, nhưng nếu người này mà không đến bệnh viện kịp lúc thì chỉ sợ máu cứ chảy ra mãi như thế, cậu ta sẽ chết thật đấy.” Doãn Chân chạy đến chỗ người nọ kiểm tra một hồi, phát hiện đầu gã bị nện rách một đường rất lớn, chảy máu rất nhiều, cả đầu đều đỏ, hết sức khiếp hãi – “Anh mau gọi xe cứu thương tới đi, hoặc lái xe đưa cậu ta đến bệnh viện, chậm thêm chút nữa chắc hết cứu thật đấy, con mẹ anh chẳng lẽ muốn ngồi tù thật hả? Anh đừng quên mình còn hai đứa con đấy!”

Doãn Chân đỏ mắt, gần như là gào lên.

Điền Trí Viễn nhìn Doãn Chân, thở dài, nóivới đầu trọc đang quỳ dưới đất – “Tụi mày lái xe tới đúng không, giờ đưa thằng này tới bệnh viện trấn trước đi. Tuyệt đối đừng có để nó chết đấy, nó mà chết, tao đây sẽ dần đầu tụi bay!”

Ba người đám đầu trọc không dám đắn đo, dùng tốc độ nhanh nhất mang người nọ rời khỏi.

Doãn Chân nhìn Trí Viễn, có hơi hoảng hốt.

Lần đầu tiên cậu chứng kiến cảnh tượng đổ máu, còn trông thấy một mặt khác không dễ lộ ra của Điền Trí Viễn – âm tàn, quả quyết, có thù tất báo… Cậu không thể nói thành lời cảm thụ của mình bây giờ, cậu yêu người đàn ông này, không hề bởi vì màn mới vừa rồi mà dao động, điểm này cậu rất chắc chắn. Nhưng cùng lúc đó, cậu lại cảm thấy hắn lạ lẫm, không còn là một hắn – một chàng trai sáng lạn, nam tính, tràn ngập sức sống như trong ký ức, không còn là một tên ngốc trì độn chỉ liếc mắt nhìn cơ thể cậu thôi cũng sẽ xấu hổ.

Cậu không biết trong bảy năm vừa rồi hắn đã trải qua như thế nào, cậu nghĩ, cậu đã để vuột mất rất nhiều thứ.

Không chỉ là chuyện xảy ra sau khi cậu ra nước ngoài.

← Xem lại

Xem tiếp