Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 10




Editor+beta-er: Eirlyss

––––––––––

Một lúc lâu sau, trợ lý nhỏ kết thúc cuộc trò chuyện với Lăng Việt, đi vào văn phòng của Hải Lan, gõ cửa hai cái tượng trưng.

“Vào đi.” Khuỷu tay Hải Lan chống trên mặt bàn, hai bàn tay đan vào nhau, nâng cằm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lăng Việt qua cửa kính.

Trợ lý nhỏ đẩy cửa ra, đầu ghé vào, “Lan tỷ, Lăng tiên sinh hỏi, bức tranh treo ở khu vực tranh không bán có thể bán cho anh ấy được không.”

Hải Lan thu hồi ánh mắt, để tay xuống, liếc mắt nhìn trợ lý nhỏ.

“Vậy cậu giải thích xem vì sao tranh treo ở đó lại không bán.”

Trợ lý nhỏ ngượng ngùng cười cười, “Chỉ dùng để trưng bày, hoặc tặng không bán.”

“Ha ha.” Hải Lan trừng cậu ấy một cái, “Nếu đã biết vậy mà cậu còn chạy tới hỏi tôi một câu ngu ngốc như vậy?”

Trợ lý nhỏ bĩu môi, trong lòng nói người đó không phải vị hôn phu của Lan tỷ cô sao, nếu không thể bán, vậy khẳng định là có thể tặng.

Nhưng xem sắc mặt của bà chủ mình, thì khẳng định không có khả năng này, đành phải nói: “Em sẽ đi nói rõ với Lăng tiên sinh.”

Hải Lan “Ừ” một tiếng, sau đó thu tầm mắt trở về, lại đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lăng Việt, hai giây, Hải Lan bình tĩnh dời mắt.

Một lát sau, trợ lý nhỏ quay lại, lần nữa ghé đầu vào nói: “Lăng tiên sinh hỏi, có thể chụp lại bức tranh đó không?”

Gallery có quy định, không cho phép chụp ảnh, nhưng cũng không phải là quy định cứng nhắc, nếu được quản lý Gallery cho phép, thì có thể chụp ảnh.

Mà người quản lý Gallery này chính là Hải Lan.

Hải Lan nhìn cậu ấy, trợ lý nhỏ như là hiểu suy nghĩ của cô, vội nói: “Em đã biết.”

Đang muốn đóng cửa, Hải Lan lại lên tiếng, “Cho anh ta chụp đi, đừng mở đèn flash là được.”

Trợ lý nhỏ liên tục gật đầu rời khỏi văn phòng.

Lăng Việt đứng trước bức tranh, lấy màu đen làm chủ đạo, trong không gian trống rỗng chỉ có một bình hoa, trong bình hoa có một cành hoa bị bẻ gãy, mà cành hoa bị bẻ gãy lại lẽ loi rơi bên cạnh bình hoa nằm trên một tấm ván sặc sỡ, một nửa cánh hoa đã khô đến ảm đạm không có ánh sáng, một nửa cánh hoa còn lại thì màu sắc vẫn còn sặc sỡ như cũ.

Một nửa cánh hoa màu sắc sặc sỡ cùng một nữa cánh hoa khô héo đã tạo nên một sự đối lập mạnh mẽ, dường như trong đó có một loại cảm xúc rất mãnh liệt phát ra.

Tranh đôi khi còn có thể trực tiếp bộc lộ tâm trạng của người vẽ.

Bức tranh này người vẽ là Hải Lan, được vẽ sau khi cô xuyên vào tiểu thuyết, cũng là tâm trạng lúc đó của cô, tâm trạng không thể tin được mình bị vận mệnh trêu đùa.

Sau khi xuyên vào tiểu thuyết, Hải Lan nằm mơ, mơ thấy bản thân bị xe đụng, trong lúc máu chảy, có cảm giác rất mãnh liệt, rất giống như thật sự bị lạc vào một vùng đất khác, thật sự giống như đã từng xảy ra.

Giấc mơ này nếu chỉ gặp một lần, chắc chắn Hải Lan sẽ không để ý, nhưng không chỉ mơ thấy một lần, mà là rất nhiều lần đều là cảnh tượng đó, giống nhau như đúc.

Ác mộng liên tục lặp lại, hơn nữa nguyên văn nữ phụ pháo hôi cuối cùng chết vì tai nạn giao thông, Hải Lan rất khó không thể không liên kết hai việc này lại với nhau.

Ngẩng đầu nhìn trần nhà, gương mặt nghiêm túc.

Hải Lan nghi ngờ đây là cảnh cáo mà ông trời dành cho cô, cảnh cáo cô nếu dính dáng đến nam chính, cô sẽ không được chết tử tế?

Trước kia Hải Lan vốn cũng không tin thần tin quỷ, nhưng mà, chuyện xuyên vào tiểu thuyết này giống như đã mở một con đường đến thế giới tâm linh cho cô.

Cho nên đối với việc nằm mơ giống với kết cục của nữ phụ, thà rằng tin là có, không thể tin là không.

Đàn ông và tính mạng, Hải Lan sẽ không chút do dự chọn vế sau, đối với Lăng Việt, phủi sạch tất cả quan hệ là tốt nhất.

…………

Trợ lý nhỏ vừa mới đi ra khỏi văn phòng, điện thoại Hải Lan lập tức vang lên, là trong nhà gọi tới, vừa bắt máy đã nghe được giọng nói ngây ngô của Tiểu Hải Thiên.

Nghe được âm thanh dễ thương của em trai, trong lòng của Hải Lan lập tức mềm nhũn, những khó chịu lúc nãy cũng theo đó biến mất không còn dấu vết.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hải Lan lại ngước mắt lên nhìn qua cửa kính, Lăng Việt đã không còn ở ngoài sảnh xem tranh nữa.

Trợ lý cầm hai phần đồ ăn gõ cửa hai cái, sau đó đi vào, “Lan tỷ, đồ ăn tới rồi.”

Hải Lan nhìn hai phần đồ ăn trên tay trợ lý nhỏ, hỏi: “Lăng Việt đâu?”

“Sau khi Lăng tiên sinh chụp ảnh xong, nói có việc gấp nên đi trước, vốn dĩ muốn nói với Lan tỷ một tiếng, nhưng lại thấy chị đang nói chuyện điện thoại, nên chụp xong tranh đã đi rồi.”

Hải Lan hơi nhíu mày, Lăng Việt đột nhiên đến, cũng đột nhiên đi.

“Lan tỷ, phần thức ăn dư này phải làm làm thế nào?”

Hải Lan không quan tâm khoát tay nói: “Cậu tự xử lý đi, hoặc là một mình cậu ăn hai phần.”

Trợ lý nhỏ để một phần đồ ăn lên bàn làm việc của Hải Lan, nói: “Lúc Lăng tiên sinh rời đi, bảo em nhắc nhở Lan tỷ một chút.”

Hải Lan ngẩng đầu, “Nhắc nhở chị cái gì?”

“Lăng tiên sinh nói ngày mai chính là đại thọ của Lục lão gia, nói chị chuẩn bị sớm một chút, sáu giờ chiều mai sẽ đến đón chị.”

Hải Lan nhướng mày, nếu không nhắc, cô cũng thật sự đã quên mất chuyện này, vì tránh cho ngày mai lại quên, nói với trợ lý nhỏ: “Ngày mai trước khi tan làm nhắc chị một chút.”

“Được.” Trợ lý nhỏ rời khỏi văn phòng.

Hải Lan đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía bức tranh mình vẽ.

Không có ký tên, cô cũng không nói với nhân viên của Gallery, bức tranh này là do cô vẽ, sao Lăng Việt lại đột nhiên có hứng thú với tranh do cô vẽ?

Sau khi rời đi, Lăng Việt ngồi trên ghế lái nhìn bức tranh mình vừa mới chụp, ngón tay chạm lên nửa cánh hoa khô héo, từ cánh hoa khô héo di chuyển đến cánh hoa có màu sắc tươi sáng.

Phong cách vẽ tranh của Hải Lan rất độc đáo, phong cách táo bạo, màu sắc diễm lệ lại không đột ngột.

Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy, Lăng Việt đã phân biệt được, bức tranh này là do Hải Lan vẽ.

Hải Lan đã từng nói với Lăng Việt, rất nhiều tác phẩm, mặc kệ là vẽ tốt hay không tốt, thì nó đều thể hiện tính cách của người vẽ ra nó, còn thể hiện được tâm trạng lúc vẽ.

Lần đầu tiên Lăng Việt nhìn thấy bức tranh này, có một loại cảm giác không nói nên lời, làm hắn không thể bỏ qua.

Khi vẽ bức tranh này tâm trạng của Hải Lan rốt cuộc là như thế nào?

Trầm tư hồi lâu vẫn không có kết quả, bỏ điện thoại xuống, lái xe rời đi.

…………

Lục lão gia lúc trước làm thị trưởng, thanh danh cũng rất tốt, tuy rằng đã từ nhiệm, nhưng uy danh vẫn còn đó, không ít người đều muốn giữ quan hệ với Lục gia, giống như loại tiệc mừng thọ này, tiệc mừng thọ của ông ấy, người đến đương nhiên cũng không ít, đồng thời cũng không phải những nhân vật tầm thường.

Bởi vậy, Hải Lan cũng không thể tùy tiện cho có lệ, cái này không chỉ là cùng Lăng Việt đi xã giao, đây cũng là đại diện cho nhà họ Hải.

Giữa trưa đã rời khỏi Gallery, đi làm tóc, trang điểm, lúc thư ký của Lăng Việt gọi đến, Hải Lan trực tiếp gửi vị trí cho Lăng Việt.

Vội cả ngày, làm tóc, trang điểm, thay quần áo coi như đã chuẩn bị tốt, Hải Lan cũng đã mệt như chó.

“Thức suốt đêm để làm triển lãm tranh cũng không mệt bằng ngồi ở đây ba tiếng, làm người khác mệt mỏi.”

“Chị d…… Chị Hải Lan, đêm nay chị cũng không thể đem sắc mặt này đến buổi tiệc.” Lăng Lâm bị mẹ Lăng thúc giục đến đây hỗ trợ, nhưng Lăng Lâm cũng chỉ đứng một bên nói chuyện với Hải Lan cho đỡ buồn mà thôi.

Hải Lan nghe vậy, ngồi ngay ngắn, nhìn mình trong gương, kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, mỉm cười khéo léo, làm người ta không nhìn ra được cái gì.

“Diễn như vậy, sẽ không ai nhìn ra.”

Vừa nói xong, sắc mặt lại thay đổi trở về trạng thái ban đầu, thân thể cũng mềm nhũn, tiếp tục dựa lên sô pha, biến trở về trạng thái nhũn như vũng bùn.

Nhưng thật ra Lăng Lâm rất vừa lòng gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Không, chỉ có chị là có thiên phú đó thôi chị Hải Lan, nếu có nhiều người diễn tốt như chị, vậy không phải mỗi người đều có thể làm diễn viên sao.”

“Như vậy là nói chị không làm diễn viên, là lãng phí tài năng?”

Lăng Lâm cười cười, ngược lại nhìn về phía cửa sổ sát đất, vừa vặn thấy một chiếc xe màu đen đang ngừng ở bãi đậu xe dưới lầu, nhìn lướt qua bảng số xe, lập tức quay đầu lại, giọng nói hưng phấn: “Chị dâu, chị dâu, anh em tới!”

Lời vừa nói ra lập tức nhìn thấy Hải Lan hơi híp mắt nhìn mình, nụ cười của Lăng Lâm lập tức ỉu xìu, ý chí muốn sống sót mãnh liệt, ủ rũ cụp đuôi thay đổi xưng hô: “Chị Hải Lan, anh em tới.”

Hải Lan rất vừa lòng gật đầu, đứng lên, lấy túi xách trên bàn trang điểm.

Lăng Lâm nhìn thành quả cả buổi chiều của Hải Lan, lời khen từ đáy lòng: “Thật là đẹp mắt.”

Một thân váy đỏ loá mắt, mang giày cao gót, tóc cột lại chỉnh tề, mang hoa tai kiểu Châu Âu, hơn nữa còn trang điểm tinh xảo, làm cho khí thế trên người Hải Lan từ hai mét nâng tới hai mét tám.

Quá nhiên là khí thế nữ vương.

Hải Lan từ trên lầu đi xuống, Lăng Việt cũng rất nhanh đã đi tới lầu một của cửa hàng, nghe được âm thanh giày cao gót dẫm lên cầu thang, xoay người, nhìn về phía Hải Lan đang đi xuống lầu.

Ánh mắt lập tức dại ra, trang phục giống nhau, phương thức gặp mặt giống nhau, Hải Lan của hiện tại cùng với Hải Lan ở đời thứ nhất rất giống nhau, làm Lăng Việt lóa mắt, trong nháy mắt này, không phân biệt được rốt cuộc đây là hiện thực hay là đang nằm mơ.

Hải Lan vẫn chói mắt như ánh mặt trời, không che giấu được vẻ đẹp, làm người ta không thể dời mắt.

Làm người ta hoài niệm.

Thẳng đến khi Hải Lan đi tới trước mặt Lăng Việt, Lăng Việt mới hồi phục tinh thần, cười cười: “Rất xinh đẹp.”

Hải Lan gật đầu, nhìn biểu tình nhàn nhạt của Lăng Việt, trong ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, “Vừa nãy sao anh lại có bộ dạng tâm sự nặng nề vậy?”

Lúc Hải Lan từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt Lăng Việt giống như có như chút hoảng hốt, nhưng lại không giống như là bị vẻ đẹp diễm lệ của cô làm kinh ngạc, kỳ quái, vậy thì hắn đang suy nghĩ cái gì?

Lăng Việt che giấu cảm xúc rất nhanh cũng rất tốt, trong ánh mắt hắn, không có chút khả nghi nào.

Lăng Việt nhìn chăm chú vào Hải Lan, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười: “Không phải nói không muốn biết tại sao tôi lại thay đổi thái độ với cô sao, hiện tại tò mò?”

Hải Lan trực tiếp dời ánh mắt đi, “Thôi bỏ đi, coi như lúc nãy tôi chưa hỏi gì hết.”

Ánh mắt Lăng Việt nói cho cô biết, nếu cô hỏi hắn, có lẽ không nhất định sẽ nói, nhưng nếu cô thật sự muốn hỏi, lời hắn nói ra có thể vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô, đồng thời còn dọa người khác.

Thật đúng là muốn thăm dò tính cách của cô, cô sợ nhất chính là những chuyện cần dùng đầu óc suy nghĩ.

Hơn nữa vai ác chết vì nói nhiều, pháo hôi chết vì biết được nhiều, chết tử tế không bằng sống tạm, trong lòng cô cũng không có chấp niệm nhất thiết phải biết nhiều chuyện như vậy.

Lăng Việt giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Hải Lan, cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, nên xuất phát rồi.”