Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 21




Editor+beta-er: Eirlyss

–—————

Về đến nhà, đã không còn mùi nước sát trùng, càng không có cái loại người cả ngày cứ mang theo cảm giác lạnh lẽo, Hải Lan lập tức cảm thấy cổ mình tốt hơn một chút.

Trong nhà có dì giúp việc, cho nên việc cổ bị thương, đối với Hải Lan, ngoại trừ lúc ngủ và tắm rửa ra, thì cũng không có ảnh hưởng gì mấy.

Ảnh hưởng duy nhất chính là mỗi ngày Lăng Lâm đều lấy cớ để đến nhà cô.

Mỗi lần đến sẽ tẩy não Hải Lan — nếu như chị bỏ lỡ anh em rồi, sẽ không tìm được người đàn ông nào xuất sắc giống anh ấy đâu.

Hải Lan đối với loại tẩy não này đã miễn nhiễm từ lâu, mặc kệ cô ấy, nhưng mà từ sau khi cô về nhà đến giờ đã hai tuần rồi mà Lăng Việt, vẫn không xuất hiện, nghe Lăng Lâm nói là do công ty xảy ra vấn đề, cho nên Lăng Việt mới bận rộn như vậy.

Tuy rằng không biết là vấn đề gì, nhưng tâm tình của Hải Lan trong hai tuần này rất thoải mái.

Cũng không phải là Hải Lan ghét Lăng Việt, chỉ là lúc ở cùng một chỗ với Lăng Việt, không chỉ làm cô nhớ tới kết cục của nữ phụ và ác mộng quỷ dị kia, mà còn tạo cho cô áp lực.

Tâm tư Lăng Việt quá sâu, khi giao tiếp với hắn lúc nào cũng phải dùng não, quá mệt mỏi.

Hai tuần vui vẻ, cũng bắt đầu bực bội, một tháng sau mới có thể gỡ thạch cao xuống, ở nhà hai tuần, đã không chịu được.

Trên cổ dán thạch cao, vẫn đi đến Gallery, mới đến Gallery đã nhận được điện thoại của Tề Duyệt.

Hải Lan không thích để cho người khác lo lắng, cho nên không có nói cho Tề Duyệt biết, dù gì cô cũng chỉ gặp chút tai nạn nhỏ.

“Hải Lan……” Giọng nói Tề Duyệt hơi khàn, còn mang theo chút run rẩy và nghẹn ngào.

“Giọng cậu làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tề Duyệt hít hít mũi, không nhịn được, khóc lên, nói ra một tin làm người khác khiếp sợ, “Mình đã ngủ với Thẩm Mục Thâm rồi!”

Hải Lan bưng ly nước lên, vừa mới uống một ngụm, đã bị tin này làm cho khiếp sợ đến mức phun nước, hỏi: “Cậu nói cậu ngủ với Thẩm vai ác?!”

“Chuyện này có chút chấn động, đợi mình bĩnh tĩnh chút đã.” Hải Lan vội vỗ vỗ ngực mình, làm cho bản thân bình tĩnh hơn một chút.

Năm giây sau, Hải Lan tiếp tục nói, “Tề Duyệt không phải mình đã nhắc nhở cậu, muốn có cuộc sống bình an, phải kiềm chế trước sự cám dỗ của đàn ông, sao cậu lại……”

Tề Duyệt nhấp môi, khóc đến rối tinh rối mù, làm Hải Lan mềm lòng, giọng nói cũng dịu xuống, “Sao lại ngủ với hắn?”

“Đêm qua về nhà cũ, lúc chuẩn bị về thì trời mưa to, nên ở lại nhà cũ một đêm, mẹ Thẩm Mục Thâm đưa canh nóng lên, ai, ai biết bà ấy sẽ ở…… Ở trong canh bỏ thêm nguyên liệu.” giọng nói Tề Duyệt đứt quãng nói ra nguyên nhân.

Lúc nãy Tề Duyệt nói ngủ với người ta, làm Hải Lan hiểu lầm thành ý khác, hiện tại đã hiểu rõ.

“Mẹ chồng cậu muốn cháu đến điên rồi sao?” Trời mưa đúng thật là thời tiết xui xẻo, cô gặp tai nạn giao thông, mà Tề Duyệt…… càng không nói đến.

“Đầu tiên là mình không khống chế được…… Là mình chủ động trước……” Giọng nói Tề duyệt đứt quãng, nói nguyên nhân là do mình không khống chế được.

“Đừng sợ, chuyện này không phải cậu sai, chuyện cũng đã đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được, hiện tại coi như là bị heo……” Ngẫm lại từ này không đúng, thay từ khác, “Cậu cứ coi như ngủ cùng một người xấu xí là được rồi.”

Tề Duyệt lắc đầu, thút tha thút thít một hồi, mới nói: “Chuyện đó tớ đã nghĩ thông rồi, nhưng vấn đề hiện tại là, hình như Thẩm Mục Thâm đã biết được chuyện lừa hôn rồi.”

Hải Lan sững sờ, “Làm sao mà hắn biết được?”

“Tối hôm qua hình như hắn…… nhận ra được, lúc trước hai người bọn tớ cũng không có……”

“Cũng không có cái gì?” Tề Duyệt tạm dừng một lúc lâu, Hải Lan nhịn không được hỏi.

Tề duyệt cắn răng một cái, “Nhận ra được hai người bọn tớ trước kia không có xảy ra quan hệ tình dục.”

Hải Lan:……

Yên lặng dùng tay bịt kín hai mắt của mình, “Tớ không hiểu vai ác, nhưng tớ cảm thấy, chắc chắn hắn sẽ cho người đi điều tra, mà theo những gì cậu nói với tớ, vai ác rất thờ ơ với cậu, phiền chán, nếu là do nguyên nhân cậu lừa hôn, chuyện giả bộ sinh non bị bại lộ, hắn hẳn là sẽ không nói với Thẩm gia, ngược lại sẽ khiến cho cậu đồng ý ly hôn.”

“Ly hôn, là chuyện hơn tám tháng nay mỗi ngày tớ đều suy nghĩ.”

Mỗi ngày đều đếm số ngày mình sống, có thể thấy được Tề Duyệt khổ sở đến mức nào.

Hải Lan khẽ thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Nếu Thẩm vai ác yêu cầu ly hôn, thì cậu lập tức đồng ý, nhưng hiện tại, cậu đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật ngon, sau khi thức dậy tớ sẽ đến tìm cậu.”

Tề Duyệt lên tiếng mang theo giọng mũi “Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, toàn thân Hải Lan đều có cảm giác vô lực, mệt đến mức muốn bò lên trên mặt bàn, nhưng do trên cổ dán thạch nên không thể hoạt động như bình thường được, chỉ có thể đau đầu đỡ trán.

Chuyện của mình và Tề Duyệt, chuyện này nối tiếp chuyện kia, không lúc nào bình yên.

Chuyện của Tề Duyệt, nhắc cô nhớ đến giấc làm cô đỏ mặt tim đập.

Bây giờ nhớ lại, vẫn rất rõ ràng, giống như là bản thân đã trải qua, nhưng cái cô để ý không phải giấc mơ này có bao nhiêu hương diễm, cái cô để ý chính là trong mơ mình chỉ nhìn được bóng lưng của người đàn ông kia.

Tốt nhất là đừng cho cô gặp hắn ở ngoài đời, bằng không cô cũng không biết làm thế nào.

Buổi chiều, Hải Lan đi an ủi Tề Duyệt, Tề Duyệt cũng bị miếng thạch cao trên cổ cô doạ sợ, nghe Hải Lan nói chỉ là một chút tai nạn nhỏ, khẩn trương đến mức thiếu chút nữa quên hiện tại mình là tượng phật đất qua sông, bản thân khó bảo toàn.

Hải Lan cũng rất bất đắc dĩ.

Không lâu trước đây cô âm thầm cầu trời phù hộ chuyện công ty của Lăng Việt, tốt nhất là làm cho hắn bận sứt đầu mẻ trán lâu thêm một chút, kết quả cũng không biết ông trời có nghe thấy hay không, lại nói lão già này chưa bao giờ đứng về phía cô, cô cầu cái gì, đều sẽ làm ngược lại, đem những chuyện xui xẻo tặng cho cô.

Hôm nay bỏ đá xuống giếng, ngày mai phong thuỷ luân chuyển, câu này hoàn toàn là dùng để miêu tả Hải Lan.

…………

Hơn mười một giờ sáng, Hải Thiên Gallery mới mở cửa được hai phút, Lăng Việt đã tới rồi.

Trợ lý nhỏ đang lau sàn, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da, theo ống quần nhìn lên, nhìn thấy tây trang phẳng phiu, cùng gương mặt lãnh đạm của Lăng Việt, lập tức hoảng sợ.

“Lăng tiên sinh, sao anh lại tới đây.” Lời vừa nói ra, đã lập tức hiểu, “Anh tới tìm Lan tỷ?”

Lăng Việt gật đầu.

“Nhưng mấy ngày nay Lan tỷ đều đến muộn nửa tiếng Lăng tiên sinh anh tới hơi sớm.”

Lăng Việt mặt không đổi sắc, ngữ khí nhàn nhạt, “Cậu cứ làm việc đi, tôi vào phòng ngồi chờ cô ấy.”

Trợ lý nhỏ cuống quít gật đầu, chờ sau khi Lăng Việt vào phòng làm việc, điên cuồng gọi điện thoại cho đồng nghiệp ca sáng và ca chiều.

Cuộc gọi vừa được kết nối, trợ lý nhỏ đè thấp giọng nói, nhưng giọng nói càng hoảng sợ hơn, “Tiểu Trần, Lăng tiên sinh, chồng chưa cưới của Lan tỷ tới đây! Cô mau đến đây đi! Tôi sợ một mình tôi chống đỡ không được!”

Tiểu Trần nửa tỉnh nửa mê “Ờ” một tiếng, sau đó thẳng tay ném điện thoại lên đầu giường, trở mình ngủ tiếp.

Trợ lý nhỏ vừa thấp thỏm vừa bưng ly cà phê vào phòng làm việc, chỉ thấy Lăng Việt đứng trước bức tường, nhìn bức tranh đã được Hải Lan mang vào.

Bức tranh kia vẽ một nữa cánh hoa khô héo, và một nửa cánh hoa có màu sắc và hoa văn sống động.

Trợ lý nhỏ đặt ly cà phê lên mặt bàn, nói: “Lăng tiên sinh thích bức tranh đó như vậy, sao không nói Lan tỷ tặng cho anh?”

Lăng Việt đưa lưng về phía trợ lý nhỏ, nhàn nhạt nói, “Không muốn đoạt đi sở thích của cô ấy.”

Trợ lý nhỏ trầm ngâm một lúc, cảm thấy bà chủ của mình vẫn còn rất thích bức tranh này, nhưng mà nói đến thích, trong phòng tranh này phải có đến một nửa tranh Lan tỷ rất thích, nhưng không phải chị ấy cũng bán đi sao.

Đương nhiên lời này có chút trào phúng, trợ lý nhỏ cũng chỉ dám nói ở trong lòng, người trước mặt là chồng chưa cưới của bà chủ, là ông chủ tương lai của mình.

“Lăng tiên sinh, tôi mang cà phê vào cho anh.”

Lăng Việt ừ một tiếng, sau đó xoay người lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía trợ lý nhỏ, hỏi: “Gần đây Hải Lan hồi phục thế nào?”

Hải Lan bắt đầu đi làm, Lăng Lâm cũng không thể mỗi ngày đều đến đây, đương nhiên cũng không thể mỗi ngày đều báo cáo tình hình của chị dâu tương lai cho anh trai mình được.

Trợ lý nhỏ suy nghĩ nói, “Lan tỷ hồi phục cũng không tệ lắm, chỉ là lúc cổ bị ngứa không gãi được, còn có gần đây tâm trạng không được tốt.”

Lăng Việt hơi nhíu mày: “Sao tâm trạng cô ấy không tốt?”

“Hình như là bởi vì chuyện của Tề tiểu thư, nhưng cụ thể là chuyện gì, tôi cũng không biết rõ.”

Nghe được tên Tề Duyệt, Lăng Việt liên tưởng đến tên đối thủ độc miệng kia của mình, lại nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng hơi cong lên, cười một tiếng.

Lăng Việt bỗng nhiên cười ra tiếng, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho trợ lý nhỏ kinh ngạc.

Lăng Việt nhìn gương mặt mang theo một chút kinh ngạc của trợ lý nhỏ, thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: “Về sau tâm trạng cô ấy không tốt, thì liên lạc với tôi.”

Trợ lý nhỏ sửng sốt, lỡ miệng nói: “Lan tỷ không cho tôi liên lạc……” Dứt lời, nhíu nhíu mày, lời này sao lại giống cha mẹ quản nghiêm con cái vậy?

Rất giống như là — mẹ tôi không cho tôi chơi với cậu nữa.

Sắc mặt trợ lý nhỏ nghiêm lại, sửa miệng: “Được.”

Trợ lý nhỏ không hề đề phòng, bị dụ nói ra, một chút cũng không biết, nói tất cả các chuyện gần đây của bà chủ mình ra, cái mũi bị nắm dắt đi lúc nào cũng không biết.

Cho nên Hải Lan thường xuyên dùng ba chữ ngốc bạch ngọt* để hình dung nam trợ lý của mình.

*Người đơn giản, không tâm cơ,…v.v.

Hải Lan bị trợ lý ngốc bạch ngọt này làm cho tức giận cũng không phải một hai lần, mỗi lần bị cậu ấy làm cho nổi giận đều nghĩ, nếu cậu ấy là nữ, không chừng còn có thể đoạt vai của nữ chính.

Trợ lý nhỏ từ trong phòng làm việc đi ra, vừa lúc Hải Lan tới Gallery.

Nhìn thấy trợ lý nhỏ từ phòng đi ra, hỏi “Có khách?”

“Lăng tiên sinh ở bên trong.”

Hải Lan nhíu mày, “Một tháng không xuất hiện, sao hắn lại tới đây?”

Mang theo nghi hoặc đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa ra, lúc nhìn thấy bóng dáng Lăng Việt sửng sốt một hồi lâu.

Bóng dáng này…… Sao lại có cảm giác, có chút quen mắt?

Phi, lại không phải ngày đầu tiên nhìn thấy Lăng Việt, đương nhiên quen mắt, ném suy nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu, hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Lăng Việt nghe tiếng quay người lại, lúc nhìn thấy Hải Lan, cười nhẹ.

“Nhớ em, nên tới.”

Hải Lan nghe vậy, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, cả người nổi da gà, ôm hai cánh tay của mình, gương mặt ghét bỏ, “Có thể đừng làm cho người khác buồn nôn được không, bình thường một chút đi, cảm ơn.”

Hải Lan nhìn lướt qua Lăng Việt, thấy được bức tranh phía sau hắn, khẽ nhíu mày.

“Thích bức tranh này như vậy?”

Lăng Việt quay đầu lại nhìn một cái, “À, rất thích.”

“Bỏ đi, bỏ đi, nếu anh thích, thì ra giá với trợ lý của tôi, là có thể lấy đi, hiện tại người đã thấy được, tranh cũng tới tay, anh không còn việc gì, thì có thể đi rồi.”

Lăng Việt liếc nhìn cổ của cô, hỏi: “Cổ của em thế nào rồi?”

“Rất rất tốt.” Dứt lời, xoay người, đi ra khỏi phòng.

Lăng Việt nhìn Hải Lan đi ra ngoài, ý cười ở khoé miệng chậm rãi biến mất.

Một tháng qua bận rộn, cũng không phải hoàn toàn là chuyện công ty.

Người phụ nữ kia xuất hiện, hắn cũng muốn hành động trước một chút.

Sắp xếp người đi điều tra những người đàn ông có quan hệ với người phụ nữ kia, bao gồm việc làm sao quen biết với cô ta.

Hào quang của vai chính sao?

Xin lỗi, hắn không hiếm lạ, hắn càng không để cho người khác dùng loại hào quang này biến Hải Lan thành đá kê chân mà bước lên, càng không đi lên vết xe đổ kia thêm lần nào nữa.

Cho nên hắn sẽ từng chút từng chút một dập tắt cái ánh hào quang này.

Ánh mắt Lăng Việt, nháy mắt lạnh thấu xương.