Nam Chính Hỗn Đản, Chớ Lại Gần!

Chương 9




Cao Dương nhìn hai chị em nhà họ Mặc trong lòng hiểu rằng hai người sống trong cùng một nhà đều không dễ chịu gì, bây giờ tất cả còn đang ở vị trí cân bằng, kể cả là ai trong hai người đều không nguyện ý phá bỏ thế cân bằng vốn có. Mà anh đã là người ngoài chắc chắn sẽ không can thiệp vào khiến cô khó xử. Đối với cô em tên Đông Phương này anh không có hảo cảm, phải nói là có chút chán ghét, nhưng vì muốn cô nhanh chóng xác định tình cảm của mình giành cho anh nên anh sẽ làm như vậy. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì của cô, anh hoài nghi, có phải hay không sai cách đây.

“Chị à…em thực sự không muốn làm phiền cho chị đâu nhưng chị có thể chở em đến trường không?” Người em gái nào đó vẫn giữ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.

Mặc Linh còn chưa kịp trả lời thì Cao Dương đã lên tiếng, cánh tay cũng không tiếng động rút ra khỏi tay cô ta “ Mặc Linh hiện giờ sức khỏe còn chưa khôi phục, cô có thể bảo tài xế đưa đi, không cần làm phiền cô ấy.”

“Nhưng…”

“Cứ quyết định như vậy đi. Trần quản gia, bà gọi cho tài xế đến đón Đông tiểu thư đi học.” Không để Đông Phương kịp phản đối, Cao Dương liền phân phó Trần quản gia sắp xếp luôn. Do trước khi đi, ba mẹ Mặc đã nói chi tiết với Trần quản gia nên bà nghe anh phân phó cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Mặc Linh trong bụng cười thầm khi nhìn thấy vẻ mặt xám ngoét của Đông Phương. Chắc hẳn bây giờ cô ta rất tức giận đi.

“Chị hai, chị ba…”

Khi vừa ăn xong Mặc Linh nhìn thấy Đông Nhã từ trên tầng xuống, cô mỉm cười nhìn Đông Nhã. Dù thế nào cô vẫn thích người em này hơn “ Sao xuống muộn như vậy? Mau ăn sáng, chút nữa sẽ có người tới đưa em đi học.”

“ Chị hai, cảm ơn chị.” Đông Nhã tựa như giả vờ không nhìn đến Đông Phương đang tức giận ngồi bên cạnh, tự nhiên mỉm cười đáp lại Mặc Linh.

“Không có gì, chị em còn cần phải cảm ơn sao!” Mặc Linh nhéo nhéo bên má của Đông Nhã nói.

Đợi đến khi bàn ăn kết thúc, Mặc Linh tự dọn chỗ bát đũa của mình sau đó chuẩn bị ra ngoài. Vừa nãy cô nói không ra ngoài đương nhiên là nói dối, cô mới không cần đi với cô ta đâu.

Địa điểm đến của cô chính là thư viện, cái này cũng dô thõi quen cũ của cô nhưng do lúc đó có mẹ Mặc ở nhà, cô không dám ra ngoài nhiều vì sợ mẹ Mặc sẽ cấm túc cô luôn mất. Hơn nữa cô biết Mặc Linh trước kia thường xuyên phải đến bệnh viện chữa trị, hình như là bệnh về tim thì phải nhưng từ lúc xuất viện đến giờ cô không thấy bất cứ một dấu hiệu nào cho thấy tim cô có vấn đề cả, cho nên thời gian ở trường hầu như không có, thành tích cũng chỉ ở hạng trung bình.Vì thế cô phải đến thư viện để đến lúc thành tích có tốt lên cũng không ai nghi ngờ.

“ Em định ra ngoài?”

“ Phải, mà anh cũng nên về bệnh viện rồi đúng không?”

“ Em đi đâu? Anh đưa em đi.” Cao Dương thấy cô định ra khỏi nhà liền cầm chìa khóa xe đuổi theo.

“ Khỏi cần, anh còn có việc của anh, tôi có việc của tôi.” Mặc Linh thực hết cách với anh, vì cái gì cứ phải bám theo cô chứ? Cứ mỗi lần ở cạnh anh cô lại bị chiếm tiện nghi, rất có thể dẫn đến mất mạng sau này…

“ Nếu em không lên xe của anh, anh sẽ không cho em ra ngoài. Em đừng quên ba mẹ em đã giao em cho anh chăm sóc, anh đương nhiên có quyền ngăn cản em thực hiện những điều có hại cho sức khỏe của em” Cao Dương mặt không đổi sắc nói.

Uy hiếp…trắng trợn uy hiếp…ý anh ta có phải là nếu cô không để anh ta đưa đi thì cô sẽ không được ra khỏi nhà hay không??? Cái con người này vì sao lại đáng ghét như thế chứ…

Mặc Linh chắc chắn sẽ không đấu nổi với một con hồ ly lão luyện cho nên cô đành chấp nhận ngồi xe anh ta đến thư viện, và một phần cũng do cô không biết đường ở đây. Sau khi tới nơi, Cao Dương cón cẩn thận dặn dò cô chú ý tới sức khỏe, nói rằng anh ta sẽ tới đón cô. Đương nhiên Mặc Linh đã từ chối nhưng tất cả đều bị vô hiệu hóa.

Ấn tượng đầu tiên của Mặc Linh đối với thư viện này chính là ở cách phối màu và bài trí ở đây. Với tông màu chủ đạo là màu nâu, thiết kế mái vòm khiến thư viện này thực sự thu hút rất nhiều người đến đọc. Những giá sách cao chừng 2 mét, hệ thống đèn điện tốt, nói chung đây chính là nơi đáng để đến a~. Trữ lượng sách lớn khoảng 150.000 đến 300.000 cuốn sách, không kể có những loại sách quý mà trước đây cô chưa từng được đọc. Mặc Linh nhìn những cuốn sách mà hai mắt tỏa sáng.

“ Hôm nay ra ngoài thực đáng giá a~” Mặc Linh chọn một số sách nhất định sau đó tìm nơi yên tĩnh ngồi đọc. Lúc cô chăm chú đọc sách, cô dường như quên hết mọi thứ, vì vậy mà Mặc Linh không cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô.

Cách chỗ Mặc Linh ngồi không xa, thiếu niên tuấn mỹ nhìn cô chăm chú, trên khuôn mặt lạnh lùng lại mang theo một nét nhu hòa khó nhận ra.

P/s: Xin lỗi vì sự chậm trễ ra chương mới của ta. dù chương hơi ngắn nhưng vẫn mong mọi người có một buổi tối đọc truyện vui vẻ. Còn bây giờ ta xin phép trả lời comment của mấy nàng nha.