Nam Chính Tránh Ra! Nữ Chính Bên Kia!

Chương 20: Đi ăn cùng Trạch Thần Tuấn




"Thần Tuấn, tiểu Nhiên đâu rồi!?" Trạch Thần Diên thắc mắc hỏi.

"Đi rồi." Trạch Thần Tuấn vừa thưởng thức ly cà phê vừa trả lời.

"Đi rồi!? Bây giờ cũng gần tối rồi em ấy còn đi đâu, chẳng lẽ đi tìm gái rồi!? Chậc, sao mình thông minh vậy, ha ha...." Cô bật cười tự khen mình.

Trạch Thần Tuấn nhướn mày nhìn con mèo nào đó đang tự khen mình mà muốn bật cười, không biết đầu cô có cái nào là suy nghĩ bình thường không.

"A...cũng tối rồi không ăn tối sao!?" Cô nhớ ra gì đó quay lại hỏi Trạch Thần Tuấn.

"Lát tôi chở em đi ăn." Trạch Thần Tuấn không quan tâm nói, nhưng bên trong như nở hoa vì sắp được ăn tối với người nào đó, đặc biệt là chỉ có hai người.

"Hả...." Trạch Thần Diên bất ngờ la lên một cái, sau đó tựa như nhớ ra chuyện gì lắp bắp hỏi:

"Tuấn ca~, em....em làm sai....sai gì sao!?"

"Hửm!?" Trạch Thần Tuấn nhíu mày khó hiểu nhìn cô, chỉ là chở đi ăn thôi mà, đâu cần làm cái bản mặt đó đâu.

Cô nuốt nuốt bọt một cái rồi trả lời:

"Anh...anh đừng nói chở em đi lẩu nữa nha, huhu....em đâu còn làm sai hay tính kế anh đâu, sao anh dẫn em đi ăn vậy, huhu...em không muốn ăn lẩu."

Đừng có đùa, bây giờ nhắc tới lẩu là cô ám ảnh luôn rồi, còn có mấy món cay đặc sản kia nữa, mùi vị ngon thì ngon thật nhưng khổ nổi ăn hết cái bàn đầy đồ ăn cay thì làm sao ăn nổi.

Trạch Thần Tuấn đột nhiên nhớ ra lần trước dạy cho cô một bài học, kết quả bây giờ anh mà kêu chở cô đi ăn là cô cứ khóc bù lu bù loa lên, anh thở dài trong lòng, dạy vợ là phải dạy từ bé.

"Ngoan, em muốn ăn gì anh chở em đi ăn, lần trước chỉ dạy cho em một bài học thôi." Trạch Thần Tuấn hiếm khi nhẹ nhàng dỗ dành cô, dịu dàng vuốt mái trong tóc dài của cô

"Vậy sao, làm em hết hồn, mà lần trước anh làm vậy, vậy còn lần sau!?" Cô vui vẻ đáp, sau đó thắc mắc hỏi.

"Lần sau.....sẽ làm theo cách khác." Trạch Thần Tuấn ánh mắt đầy tính kế trả lời.

"Hả!???" Cô không nghe rõ hỏi lại.

"Không có gì."

-**************-

Hai người đến nhà hàng nổi tiếng nhất, hiện Trạch Thần Diên nhìn một bàn thức ăn thì thèm chảy nước miếng, ăn với tốc độ không thể tin nổi nhưng động tác lại vô cùng nhã nhặn, lịch sự.

Còn Trạch Thần Tuấn chỉ ăn một ít rồi ngồi ngắm cô ăn, anh rất thích ngắm cô những lúc như thế này, vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch không hề quan tâm đến những ánh mắt xung quanh và cứ càn quét đống đồ ăn trên bàn.

"Oa~...no chết đi được." Cô uống xong ly nước trái cây rồi lấy khăn lau miệng từ tốn.

"Muốn ăn gì nữa không!?" Trạch Thần Tuấn ánh mắt ý cười hỏi.

"Anh muốn biến tôi thành con heo sao!? Tôi cho anh biết anh sai lầm rồi, hừ hừ, tôi muốn mua mấy cái bánh ngọt về." Cô trách mắng người ta đã rồi vô sỉ trả lời. (Machiko: botay.com :3)

Anh lắc lắc đầu, nghe cô trách, anh còn có chút áy náy nhưng không ngờ câu sau lại quăng cái áy náy đó của anh đi thật xa -.-, đúng là heo lười.

Sau khi ăn xong, với cái lý do đi dạo tiêu thức ăn của Trạch Thần Tuấn mà ai đó đang thầm la hét trong lòng, tại sao tên này có thể ác như vậy, cô là cô chỉ muốn về nhà thật nhanh ôm đống tiểu thuyết kia rồi bay lên chiếc giường ấm áp đánh một giấc thật ngon tới sáng thôi.

"Đúng rồi, lúc trước em ngất hình như không có ấn tượng gì với đám tang của mẹ thì phải, sao dượng và dì lâu quá vẫn chưa về nước bậy Thần Tuấn!?" Cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, đó là những ấn tượng về người mẹ này thật mờ nhạt, không, phải nói là chưa từng có một kí ức liên quan tới bà thì phải, mỗi lần cố nhớ ra đầu cô lại bắt đầu đau làm cho cô phải suy nghĩ tới nguyên nhân duy nhất của nó đó là......nếu thật là vậy thì thân xác này có bí mật gì đó. Trong tiểu thuyết chỉ nói sơ qua về nhân vật phụ này thôi, nên cô cũng không biết vì nhiều ngay cả kí ức của nguyên chủ cô chỉ nhận được một ít trước mấy tháng khi nguyên chủ xảy ra tai nạn thôi.

Nghe câu hỏi, bước chân anh hơi khựng lại nhưng rồi đi tiếp như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt đầy rối rắm sau đó cũng quay trở lại bình tĩnh.

"Chắc là họ bận gì rồi."

Cô biết anh không muốn trả lời nên cũng không cố hỏi, chỉ gật đầu rồi đi tiếp.

-the end-

P/s: ngủ ngon :3