Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1533: Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh 1




Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Đối diện với cô là một thiếu niên 16,17 tuổi.

Cậu mặc áo trêи màu trắng, quần màu đen, mái tóc tán loạn che khuất đôi mắt.

Cả người nhìn qua lạnh lùng, có một loại cảm giác ngàn dặm xa cách.

Người này là Tô Cổ.

Hiếm lạ chính là, lúc này Tiểu Hồng không có đi theo Tô Cổ, mà còn ở trong không gian.

Tô Yên hỏi

"Tiểu Hồng lần này có thể biến ra hai chân hay không?"

Tô Cổ ngẩng đầu

"Có lẽ."

Tô Yên nghe đáp án này.

Nghĩ đến bộ dáng Tiểu Hồng mỗi lần thất bại liền chạy đi ăn hoa ngoài vườn để an ủi chính mình, trong mắt cô hiện lên một trận ý cười.

Tô Cổ nhìn cảm xúc trêи mặt Tô Yên.

Hắn nhìn trong chốc lát, nói

"Đi vào thế giới này ba tháng, vì sao em lại cảm thấy cảm xúc chị không đúng lắm."

Tô Yên không nói chuyện, chỉ bưng chén trà lên uống.

"Không biết."

Cô trả lời.

Có lẽ là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường, cô không cảm thấy cảm xúc của mình có gì không đúng. Chỉ là, trong đầu luôn thoáng hiện hình ảnh Quân Vực máu tươi đầm đìa.

Tô Cổ lại nói

"Thân thể hắn còn ở trong không gian, nhưng mà yêu hồn lại không thấy. Có lẽ, hắn cũng đi tới thế giới này."

Tô Yên ngẩng đầu, nghi hoặc

"Em muốn nói cái gì?"

"Chị dường như không có một chút nóng nảy nào muốn đi tìm hắn, khác với trước đây."

Trước kia, dù cho Tô Yên không nói, nhưng vẫn có thể thấy cô lưu tâm tới việc này rất nhiều.

Từ lúc đi ra khỏi Minh giới, bọn họ không hiểu tại sao bị đưa đến thế giới này.

Tô Yên mỗi ngày đều tỉnh lại, đi làm, công tác, ngủ, rất có quy luật, hết thảy bình thường.

Bình thường đến nỗi bất thường.

Cứ như thế ba tháng, chỉ là không đề cập tới Quân Vực.

Trước nay đều không hỏi qua.

Thật giống như Tô Yên mất trí nhớ, quên người này đi.

Tô Yên cắn một miếng bánh ngọt, thật lâu sau mới nói một câu

"Không muốn thấy hắn."

Cô nói trắng ra.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Cổ sửng sốt, cuối cùng, vẫn là trầm mặc.

Yên Yên để ý nam nhân kia rất nhiều, người khác có thể không biết nhưng hắn thì có.

Hiện giờ, lại từ miệng Yên Yên nghe được một câu như vậy.

Một là nam nhân kia khiến Yên Yên tổn thương, hai là Tô Yên tức giận hắn.

Nếu là cái đầu tiên, điểm mấu chốt của Yên Yên với tên kia quá thấp, để làm ra được chuyện đó, có vẻ còn khó hơn lên trời.

Còn cái thứ hai.....

Tô Cổ không nhớ nổi có chuyện gì làm cô phải tức.

Dù sao hắn cũng chưa yêu đương bao giờ, nào hiểu được nguyên nhân giận dỗi của mấy người yêu nhau này chứ?

Hắn uống hết cả ly trà, sau đó đưa một tấm danh thϊế͙p͙ qua.

"Đây là số điện thoại của vị giám đốc tập đoàn K muốn nói chuyện hợp tác với chị."

Tô Yên nhìn Tô Cổ.

Tô Cổ tiếp tục nói

"Em muốn nhập học, chị giúp em xử lý thủ tục."

" Muốn học ở trường nào?"

Tô Cổ nhìn Tô Yên

"Trường cấp 3 Thánh đức."

Tô Yên sửng sốt

"Cấp 3?"

"Bộ dáng em có thể tiếp tục phát ngốc ở cấp 2 sao?"

Tô Cổ đã thay đổi hình dạng, từ một thằng nhóc mười một, mười hai tuổi, biến thành thiếu niên mười sáu tuổi hiện giờ, xác thật là không thể tiếp tục học cấp 2.

Tô Yên hiểu ra, nhìn Tô Cổ từ một tiểu trùng vương mini biến thành người, lại từ bộ dáng trẻ con biến thành thiếu niên.

Cô lộ ra ý cười nhẹ nhàng

"Có cảm giác rất kỳ quặc."

Tô Cổ

"Cái gì?"

"Không biết, nhưng là, thực thích."

Tô Cổ cắn một ngụm điểm tâm, chặn ngang.

"Chúng ta có phải nên dọn đến một căn phòng lớn hơn hay không?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Có thể."

"Không cần cho em tiền mua giường trẻ em, em sắp thành niên."

"Được."