Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1550: Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh 18




Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Hai mắt đỏ bừng, giống như đã khóc.

Mới vừa xiêu xiêu vẹo vẹo đi hai bước. Tiểu Hồng dùng đôi mắt long lanh nhìn Tô Cổ

"Ta sẽ đi được!"

Vừa dứt lời, Tô Cổ dùng tay ấn vào cục u xưng phồng trêи đầu nó một chút.

Tiểu Hồng đau hô một tiếng, che chở đầu mình.

Không có tay vịn, nó làm sao đứng ổn đây? Thế là tiếp theo, ầm một tiếng, lại ngã xuống trêи mặt đất.

Tiểu Hồng vừa giận, quơ quơ chân, tức khắc cái đuôi lại ra.

Nó lắc lắc cái đuôi.

Chân gì đó, một chút cũng không tốt, dù sao nó hiện tại đã biến ra chân, về sau vẫn là dùng cái đuôi đi đường thôi.

Tiểu Hồng tới lui đi tìm Yên Yên, hỏi

"Yên Yên, phòng em là cái nào?"

Sau đó, Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ

"Em nên hỏi hắn."

Tiểu Hồng không muốn nói chuyện với Tô Cổ.

Cái tay nhỏ đầy thịt vuốt vuốt trán, chỉ cảm thấy cục u kia lại to hơn rồi.

Tô Cổ chỉ chỉ một phòng ở lầu một.

"Chỗ đó."

Sau đó, Tiểu Hồng liền vui vẻ chạy đi.

Vừa đi vào liền thấy trêи 4 vách tường dán đầy hình bé rối Teletubbies. Ở một góc còn treo chiếc mũ, chính là cái mà bé rối Television Đinh Đinh thường xuyên đeo.

Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi, ánh mắt long lanh. Nhìn ra được, nó phi thường vừa lòng, phi thường thích căn phòng này.

Vươn tay nhỏ đầy thịt đi sờ nơi nơi.

Ân ···· nơi này cũng thích, mũ cũng thích, còn có một cái xe, cũng thích.

Tức khắc, Tiểu Hồng ánh mắt sáng loáng nhìn Tô Cổ, thấy hắn chỗ nào cũng tốt.

Cũng ném ra sau đầu chuyện hắn vừa mới cố ý làm mình té ngã, còn cố ý ấn cái bao phồng trêи đầu.

Không biết khi nào, Tô Cổ xuất hiện sau Tiểu Hồng.

Hắn hỏi

"Vui vẻ sao?"

Tiểu Hồng gật gật đầu

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Vui vẻ!"

"Cao hứng sao?"

"Cao hứng!"

"Ta tới chỗ này, là có chuyện muốn nói với ngươi."

"Ngươi nói ngươi nói"

"Về sau, nếu ngươi ăn vụng một miếng,bé rối Teletubbies trong phòng ngươi sẽ thiếu một con."

Tiểu Hồng còn chưa kịp phản ứng lại.

Tô Cổ lại nói

"Ba ngày sau khai giảng, ngươi phải đi học. Nếu ở trước mặt người khác bại lộ cái đuôi, làm người khác coi ngươi thành yêu quái bắt lại, thì một phòng bé rối Teletubbies này chẳng những sẽ không có, mà ngay cả cáo đuôi kia ta cũng cắt luôn. Bớt cho ta đi ra ngoài mất mặt xấu hổ."

Tiểu Hồng trừng lớn mắt.

"Ngươi!"

Tô Cổ liếc nhìn cái đuôi của nó, hỏi

"Ta cái gì? Đuôi dài thì ngươi cũng đâu có đi đường được. Sợ là thứ phát triển không phải đầu óc ngươi mà là sự ngu dốt của ngươi đi?"

Tô Cổ độc miệng lên, vậy quả thực chính là nhân thần đều phẫn.

Tiểu Hồng nói tiếng phổ thông còn có chút phát âm không quá chuẩn xác, lúc này chỗ nào có thể cãi lại?

Hơn nửa ngày, cũng mới chỉ có một câu

"Ngươi! Hừ! Người xấu!"

Tô Cổ nhìn nó, lãnh đạm nói

"Nếu ba ngày sau lại để ta nhìn thấy ngươi dùng cái đuôi này tới giả danh lừa bịp ta, ta sẽ khiến cho ngươi biết ta có bao nhiêu xấu."

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, nhân tiện lạch cạch một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Tiểu Hồng một mình một người ngốc ở trong phòng, đáng thương hề hề ôm lấy cái đuôi mình.

Ô ô ô ô, tất cả đều là người xấu.

Sau khi khó chịu qua đi, Tiểu Hồng vẫn thực mau biến cái đuôi thành chân, sau đó đỡ cái bàn xiêu xiêu vẹo vẹo ở đằng kia thử đi đường.

Cả đêm, Tô Cổ ngồi ở phòng khách xem TV toàn là nghe trong phòng truyền đến thanh âm té ngã.