Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1595: Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh 63




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Trong giọng nói lại vô cùng tự tin.

Một lát sau, An Túc bước vào trong phòng họp.

Hắn mặc một thân âu phục đen, đeo kính gọng vàng.

Ngồi vào vị trí chủ vị.

Cất tiếng

"Chào các vị, tôi là An Túc, hợp đồng lần này sẽ do tôi phụ trách."

Nói xong, An Túc quét mắt một vòng.

Lúc nhìn thấy Tô Yên, hắn hơi sửng sốt một chút.

Sau đó, lại không cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt người ngồi phía sau cô.

Người nào đó mang mê mẩn bàn tay Tô Yên đúng lúc cũng ngẩng đầu lên.

Cùng An Túc 4 mắt nhìn nhau.

Quân Vực nhướng mày.

Lúc này mới phát hiện, hóa ra công việc cần giải quyết nốt của Tiểu Quai là tham dự cuộc họp với tập đoàn K.

An Túc đang nói, bỗng nhiên bao nhiêu từ ngữ mắc kẹt ở họng.

Mọi người đều ngước mắt lại nhìn về phía hắn.

An Túc vội vàng ho khan hai tiếng

"Được rồi, các vị bắt đầu đi."

Tô Yên nhìn An Túc, lại nhìn Quân Vực.

Cô nhỏ giọng nói với Quân Vực

"Có thể công bằng công chính. Nếu tập đoàn của anh cảm thấy có công ty nào có phương án hợp tác tốt hơn Tô thị, có thể chọn họ."

Cô nói là đương nhiên.

Bởi vì nếu người ngồi ở vị trí của An Túc bây giờ là cô, cô cũng sẽ phân rõ đâu là công, đâu là tư.

Sẽ không bởi vì có Quân Vực ở bên cạnh mà ngang nhiên đòi hắn phải chọn Tô thị.

Ở trong mắt Tô Yên, bản thân cô sẽ làm như vậy.

Quân Vực dùng giọng nói dụ hoặc của mình thì thầm bên tai Tô Yên.

"Tiểu Quai chẳng nhẽ không muốn được lựa chọn sao?"

"Muốn."

"Tiểu Quai có lối tắt là anh, vì sao lại không dùng đến?"

Hắn ân cần đưa ra lời mời gọi, vẽ ra con đường ngắn nhất và tiện lợi nhất cho cô.

Tô Yên nghe xong, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu rồi không nói gì nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Quân Vực câu khóe môi, hạ thấp giọng thổi gió vào bên tai Tô Yên

"Anh vốn là của Tiểu Quai mà, Tiểu Quai muốn dùng như thế nào cũng đều có thể. Dùng đồ của mình có gì là không đúng đâu?"

Tô Yên vẫn lắc đầu.

Quân Vực giận dỗi

"Chẳng lẽ Tiểu Quai không coi anh là người một nhà sao?"

Tô Yên liếc hắn một cái

"Không phải"

"Vậy Tiểu Quai cảm thấy anh sẽ không giúp Tiểu Quai sao?"

"Không phải vậy."

"Có đường tắt để đi, vì sao Tiểu Quai lại không chịu? Chỉ cần em nói, tất cả đều là của em."

Hắn chính là một hồ ly tinh câu dẫn người ta sa đọa mà.

Tìm mọi cách, mọi lý lẽ để kéo được Tô Yên xuống, cùng hắn trầm luân.

Nhưng mà, lý trí của Tô Yên vẫn tồn tại, một chút cũng không chịu nhượng bộ hắn, dụ dỗ lâu như vậy mà vẫn không dụ được người tới tay.

Tô Yên thấy hắn vẫn không chịu chết tâm bèn duỗi tay lôi kéo, để hắn ngồi yên một chút.

Quân Vực u oán nói

"Chẳng lẽ Tiểu Quai không muốn ngủ với anh sao?"

Tô Vân ngồi ở phía trước vừa mới kịp uống một ngụm nước, đã bị dọa cho sặc ho khù khụ.

Cô vốn cho rằng hai người này đã tu thành chính quả rồi, không nghĩ tới, vị chủ tịch tập đoàn K này còn chưa theo đuổi được.

Lại còn tự dâng mình lên giường của Tô Yên mời cô ngủ?

Không nghĩ tới đứa em gái này lại mạnh mẽ đến vậy.

Trách không được vị chủ tịch này không chịu yên phận ngồi ghế chủ tịch mà lại chạy theo sau Tô Yên.

Tô Yên nhỏ giọng nghiêm túc trả lời

"Đây là hai chuyện khác nhau."

"Là một chuyện."

Tô Yên im bặt

Cô thấy hắn còn muốn nói gì đó tiếp liền cắt ngang

"Có người nói thành công không có lối tắt."

Người nào đó ngước mắt nhìn cô

"Ai nói? Chẳng lẽ Tiểu Quai không cảm thấy anh là lối tắt sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Anh chính là con đường gập ghềnh khó đi. Vẫn nên từ bỏ."

Quân Vực sửng sốt.

Haizz, không nghĩ tới, Tiểu Quai thật thông minh a.

Sau đó, Quân Vực cũng không quấy rầy Tô Yên nữa, chỉ cầm tay cô mân mê, câu được câu không khen tay cô.

Nếu cô nói không cần hỗ trợ, vậy thì không hỗ trợ.