Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1604: Sủng phi hắc hóa 7




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa cảm thấy báo cáo tìm kiếm Nam Chủ đại nhân của nó... có chút vô dụng.

Ai nghĩ tới, cũng có ngày ký chủ không nhận ra Nam Chủ đại nhân.

Còn đánh người ta sưng mặt.

Tình huống này quả thật.... Tiểu Hoa vô cùng hưng phấn, muốn chia sẻ tin tức này với Tiểu Hồng và Tô Cổ ngay lập tức.

Nhưng mà, Tiểu Hồng vẫn đang đắm mình với mấy con sâu.

Kim Nhất giận dữ tới cực điểm

"Ngươi dám? Thật đáng chết!"

Nói xong, rút trường đao ra, muốn sống còn với Tô Yên.

Tô Yên nhăn mặt, bên tai cứ ong ong không ngừng, vô cùng khó chịu.

Hiện tại nàng không thể suy nghĩ tới chuyện của Tuân Cảnh nữa.

Thật sự chỉ muốn đánh chết tên gia hỏa này.

Đương nhiên, nàng không thực hiện được chuyện này.

Bởi vì Tuân Cảnh đã lên tiếng ngăn cản.

"Thôi."

Nói xong, hắn vuốt mặt đứng dậy.

Nỗi tức giận của Kim Nhất còn chưa tiêu nhưng Tuân Cảnh đã lên tiếng.

Kim Nhất quỳ một gối trêи mặt đất

"Không bảo vệ được người, xin Vương Gia trách phạt."

Tuân Cảnh nhìn Tô Yên.

Tô Yên nhăn mày nhăn mặt, trêи mặt vẫn chưa tiêu tán cảm xúc không kiên nhẫn.

Tuân Cảnh nói một câu

"Hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại."

Dứt lời, hắn nói với Kim Nhất

"Đi!"

"Tuân lệnh!"

Trước khi đi, Kim Nhất còn nhìn chằm chằm Tô Yên một lúc lâu.

Như muốn khắc sâu gương mặt của Tô Yên vào trong đầu.

Sau đó, xoay người rời đi.

Mưa dần dần nhỏ lại, Tô Yên quay về góc miếu vừa nãy, nhắm hai mắt lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Khi nàng mở mắt ra, đã là giữa trưa.

Mưa đã ngừng từ bao giờ.

Nàng chớp chớp mắt, con ngươi sáng bừng, long lanh.

Hai đầu lông mày cũng không còn nhíu chặt nữa, khuôn mặt lại mềm mại, vô hại như trước.

Y phục trêи người đều đã khô, tóc tai rũ rượi.

Nàng vén gọn tóc sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Sau đó, nhìn Tiểu Đào đứng ở cửa, nhẹ giọng lên tiếng

"Tiểu Đào, ta đói bụng."

Tiểu Đào nghe thấy giọng nói mềm mại của Tô Yên cùng ánh mắt sạch sẽ thanh khiết kia, suýt chút nữa khóc thành tiếng.

Nha hoàn nước mắt lưng tròng nói

"Công chúa điện hạ, người, người rốt cuộc khôi phục bình thường rồi!"

Sau đó liền chạy tới gần Tô Yên.

Nhưng vừa tới gần, Tiểu Đào nhìn thấy một đống nhện chết, rết chết rồi sâu bọ chết xung quanh chỗ Tô Yên ngồi.

"A!!!"

Tiểu Đào bị dọa chạy thẳng ra cửa miếu.

Tô Yên đứng dậy, đi ra khỏi chỗ vừa nãy.

Tiểu Hồng không biết đã quấn tròn trêи cổ tay nàng ngủ từ bao giờ.

Tô Yên đi ra cửa miếu, nhìn sắc trời bên ngoài.

Mặt trời tỏa nắng ấm, một ngày khá đẹp trời.

Tô Yên lên tiếng

"ĐI thôi, ra khỏi nơi này trước đã."

Tiểu Đào vừa nghe thấy nàng nói vậy, vội vàng gật đầu

"Được, Công chúa điện hạ."

Nói xong, vội vàng đi theo chân Tô Yên ra khỏi ngôi miếu.

Lý trí của Tô Yên cũng đã trở lại.

Tiểu Đào cũng lớn mật hơn một chút

"Công chúa điện hạ, đêm qua chúng ta đi nhầm đường."

"Em dẫn đường đi."

Âm thanh mềm mại.

Tiểu Đào nghe xong, trái tim rốt cuộc cũng không đập loạn nữa.

Xem ra, đêm qua Công chúa điện hạ chịu quá nhiều kϊƈɦ thích.

Hiện giờ tỉnh lại, Công chúa điện hạ cũng đã bình thường trở lại rồi.

Tiểu Đào mặc kệ những chuyện khác, chỉ cần Công chúa điện hạ không giống như đêm qua, đều có thể chấp nhận được.