Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 44: Hoa dại ven đường không thể hái (5)




Edit: luoicon27

Beta: Mỳ

Ngày mười lăm tháng tám, trung thu trăng tròn, cũng là sinh nhật đại nữ nhi Diệp Thư Nhã của tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Diệp Phi Ưng. Quyền quý trong kinh thành đều đến chúc mừng, tuy nói là ăn sinh nhật hài tử, kỳ thật bản chất vẫn là cuộc xã giao của các đại nhân.

Diệp Thư Nhã trình diện trước mặt các vị trưởng bối, dùng đàn tranh đàn một khúc rồi lui về hậu viện.

"Sinh nhật này đến thật nhàm chán." Diệp Thanh bĩu môi vẻ mặt nhàm chán nằm bò trên bàn thở ngắn than dài.

Diệp Thư Nhã sủng nịch che miệng cười khẽ: " Nhiều năm như vậy ngươi còn không quen sao." Mỗi năm mặc kệ là sinh nhật ai, cuỗi cùng cũng thành những cuộc xã giao nhàm chán của các đại nhân, nàng đã sớm thành thói quen.

Cứ ngồi như vậy thật sự nhàm chán, Ôn Noãn cười đề nghị nói: "Chúng ta chơi trò chơi đi, ném thẻ vào bình rượu thế nào?"

Nghe vậy, Diệp Thanh đột nhiên ngồi thẳng người, liên tục gật đầu: "Được a được a!" Nàng quay đầu nói với nha hoàn đứng đằng sau đi chuẩn bị đồ vật cho ném thẻ vào bình rượu, sau đó giống như nghĩ đến cái gì lại nói tiếp: "Mang một bình nữ nhi hồng và ba chén rượu con tới."

"Muội muội đây là muốn?" Diệp Thư Nhã tò mò hỏi.

"Chúng ta thi đấu a, mỗi người một lần ném ba lượt, một lần một điểm, ai thấp điểm nhất bị phạt ba chén rượu, nếu hai người có điểm thấp cũng bị phạt rượu, nếu ba người đều thấp sẽ coi như hòa không cần phạt rượu." Có cạnh tranh mới có ý tứ, Diệp Thanh nói đơn giản một chút quy tắc trò chơi, sau đó chờ mong nhìn hai người: "Thế nào? Uống say cũng không quan hệ, chúng ta đều là nữ nhân không cần sợ. Đến lúc đó để bọn nha hoàn tới chiếu cố chúng ta là được!"

"Được đấy, nghe rất có ý tứ." Ôn Noãn gật đầu đáp ứng.

"Được a, có thể." Hầu hết con em người quyền quý trong thành đều sẽ uống rượu, Diệp Thư Nhã cũng không phải thực để ý điểm phạt rượu này, hơn nữa có nha hoàn thủ bên người, say cũng có người chiếu cố.

Bên này, nha hoàn của Diệp Thanh cũng ôm chín mũi tên bằng gỗ cùng bình trở lại.

Mũi tên toàn bằng gỗ, một đầu đính lông vũ tinh xảo, một đầu được bao phủ bằng sắt để nó có thể hạ xuống tốt. Bình hoa không có gì đặc biệt, mặt ngoài bóng loáng tản ra màu vàng, miệng bình không lớn làm cho tỉ lệ người ta ném trúng càng thêm khó khăn.

"Ta tới trước." Diệp Thanh không chịu nổi tính tình cầm ba mũi tên gỗ đứng ở khoảng cách được chỉ định với bình hoa. Nàng nắm chặt mũi tên, cẩn thận nhắm chuẩn, ném mạnh.

Đinh! Đầu sắt cùng bình hoa va chạm phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe, Diệp Thanh mở đầu đắc thắng, mũi tên thứ nhất liền ở giữa miệng bình, nàng đối với hai người Ôn Noãn nhe răng cười đắc ý. Tựa hồ là lần đầu tiên ném thắng nên tăng khí thế, hai lần kế tiếp cũng rất thuận lợi, ba mũi tên đều rơi vào trong bình.

"Gia." Diệp Thanh vui vẻ hoan hô một tiếng.

Ôn Noãn đối với Diệp Thanh dơ ngón cái, cho nàng một nụ cười sáng lạn.

Hôm nay mở màn tựa hồ đều thực thuận lợi, Diệp Thư Nhã cũng không tồi, ném ba mũi trật một mũi, ít nhất cũng được hai điểm. Nàng cười nhạt gật gật đầu, trở về chỗ ngồi trên ghế.

Đến lượt cuối cùng Ôn Noãn từ từ nhàn nhàn đứng ở chỗ cách bình hoa không xa, trên thực tế đối với người am hiểu ám khí như nàng mà nói, trò chơi này quá đơn giản, nàng nhắm mắt cũng có thể ném trúng mũi tên. Nghĩ như vậy, nàng lấy một mũi tên trong tay nha hoàn giơ tay liền ném, đột nhiên, một đạo ánh mắt làm người không thể bỏ qua từ phía sau chọc thẳng đến cột sống nàng, cực nóng giống như muốn thiêu ra một cái động. Ôn Noãn sửng sốt, trên tay dừng vài giây, mũi tên lệch một ít liền bay xuống mặt đất.

"Ha ha ha, Tiểu Noãn, sức lực ngươi cũng thật nhỏ." Diệp Thanh cười lớn nói.

"Sơ suất, có thể ném lại lần nữa sao?" Ôn Noãn ngượng ngùng cười cười.

"Không nên không nên, ném văng ra liền thành kết cục đã định, không thể đổi ý." Diệp Thanh vui sướng khi người gặp họa liên tục xua tay.

"Vậy được thôi." Ôn Noãn cũng không thèm để ý, nàng một lần nữa cầm lấy mũi tên giơ lên, tròng mắt hơi hơi chuyển, khóe miệng gợi ra một nụ cười nhạt cổ quái.

Lạch cạch, mũi tên nện ở bên cạnh bình hoa.

Lạch cạch, mũi tên nện ở trên thân bình hoa.

"Không điểm! Phạt rượu phạt rượu!" Diệp Thanh nhiệt tình đưa ba chén rượu nữ nhi hồng được rót đầy cho Ôn Noãn: "Đã đáng cược là phải chịu thua, một chén cũng không được thiếu."

Ôn Noãn cũng không làm ra vẻ, sau khi thua trận thì sảng khoái đem ba chén nữ nhi hồng uống cạn sạch.

Có người bị phạt, không khí trò chơi nháy mắt liền sôi nổi lên, bản thân Diệp Thanh là người hiện đại, đối với cấp bậc tôn ti của người cổ đại không coi trọng, nhân lúc cao hứng lôi kéo bọn nha hoàn gia nhập trò chơi. Qua mấy vòng, thua nhiều nhất vẫn là Ôn Noãn, không biết là vận khí* nàng kém hay là còn nguyên nhân nào khác, mười lần thì nàng có chín lần thua, tuy rằng chén rượu nhỏ nhưng nhiều chén như vậy xuống bụng, mặt Ôn Noãn đã xuất hiện ửng đỏ.

(*)vận khí: may mắn

"Ha ha, Tiểu Noãn, hôm nay vận khí ngươi cũng quá kém, cũng may tửu lượng ngươi tốt nếu không thì không nằm trên bàn là không thể." Tửu lượng Diệp Thanh có thể coi như tạm được, bị phạt vài lần uống rượu, thanh âm của nàng đã đề cao vài đề-xi-ben.

Uống lên ba ly đã có chút say Diệp Thư Nhã cơ trí rời khỏi trò chơi làm người xem, đối với Ôn Noãn liên tiếp bại trận, nàng cũng có chút buồn cười.

Một mình ngồi xổm trên xà nhà Vu Tử Hàn cũng cảm thấy vận khí của nữ nhân này kém không ai bằng, ngay cả mấy nha hoàn cũng mấy lần được ba điểm, mà nàng ném vài lần điểm cao nhất cũng chỉ có một, thành tích này quả thực là thảm không nỡ nhìn, Vu Tử Hàn không nỡ nhìn thẳng che mặt.

"Tiếp tục, tiếp tục, Tiểu Noãn, đến lượt ngươi."

Thanh âm Diệp Thanh từ phía dưới vang lên, Vu Tử Hàn buông tay nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Ôn Noãn đem mũi tên trong tay ném văng ra. Mắt thấy lại phải thất bại, Vu Tử Hàn giật giật ngón tay, mũi tên gỗ như bị cái gì đánh trúng, nó lệch về một bên, chuẩn xác quăng vào trong bình.

"Vào!" Ôn Noãn có chút kích động, nàng vui vẻ lấy một mũi tên ném ra ngoài.

Đinh! Đinh!

Giờ khắc này Ôn Noãn giống như có thần linh bám vào người, liên tiếp ba điểm, nháy mắt đem mấy người hai điểm đè ở phía dưới: "Ba điểm ba điểm!" Ôn Noãn cao hứng hoan hô cười lớn.

Váy lụa đỏ theo động tác nàng nhảy lên mà tràn ra gợn sóng, làn da trắng tuyết bởi vì say rượu mà điểm điểm phấn hồng, mặt mày bởi vì thật vui mà đáng yêu cong lên, nàng sung sướng lớn tiếng cười, sáng lạn so với hoa còn lóa mắt. Vu Tử Hàn nhìn thân ảnh màu đỏ kia, hai mắt lấp lánh, khóe miệng dâng lên ý cười nhàn nhạt.

Kế tiếp mỗi ván Ôn Noãn đều chưa bị dưới hai điểm, lúc trước luôn thắng Diệp Thanh cũng bị chuốc đến thất điên bát đảo: "Ta.. Ta không tin, vận khí của ngươi có thể luôn tốt như vậy!"

"Chính là luôn tốt như vậy."Tính cách Ôn Noãn tựa hồ càng trở nên hoạt bát, cười đến miệng cũng không khép lại được.

"Tốt." Diệp Thanh hướng bọn nha hoàn vẫy tay: "Các ngươi.. Các ngươi đều đi bên ngoài đi, đi ra ngoài đợi." Chờ bọn nha hoàn đều rời đi, Diệp Thanh cười hì hì nhìn Ôn Noãn: "Tiếp theo đến lượt hai ta so, ai thua liền ngay tại chỗ múa thoát y!" Chơi vui Diệp Thanh tựa hồ đã quên nơi này là cổ đại, nàng đem quy tắc trừng phạt ở quán đêm áp dụng đến nơi này.

"Thanh Thanh!" Vẫn luôn vây xem Diệp Thư Nhã vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Được!" Ôn Noãn mạnh mẽ ngăn chặn lời Diệp Thư Nhã nói, khuôn mặt đỏ ửng cho thấy nàng đã uống say, ngôn hành cử chỉ bắt đầu không chịu khống chế: "Múa thoát y liền múa thoát y! Tới!"

Được Ôn Noãn đồng ý, Diệp Thanh bắt đầu ném, ba ba ba, liên tiếp ba mũi tên trúng bình, nàng cười rời khỏi vị trí, khiêu khích nhìn Ôn Noãn nhướng mày.

Ôn Noãn không để ý Diệp Thanh khiêu khích, nàng cười tủm tỉm đứng vào vị trí, cầm lấy mũi tên, ngưng thần tĩnh khí nhắm chuẩn, ném mạnh.

Ba mũi toàn bộ thất bại!

"Múa thoát y múa thoát y múa thoát y!" Diệp Thanh hưng phấn kêu la.

Vu Tử Hàn lặng lẽ thu hồi tay đã nâng lên, hắn sắc mặt đỏ ửng bụm mặt âm thầm khinh bỉ chính mình, nói tốt chính nhân quân tử đâu! Vì cái gì vừa nghe thấy múa thoát y liền do dự! Vu Tử Hàn vô cùng cảm thấy thẹn, lại không kiềm chế được tâm xôn xao cúi đầu nhìn xuống.

Hai tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm lấy dây đai lưng nhẹ nhàng lôi kéo, xoay tròn, đong đưa, gắn với hồng sa bên ngoài cùng tơ lụa bên trong chảy xuống trên mặt đất, mái tóc dài đen nhánh như mực theo động tác xoay tròn của nàng mà vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, quần áo trên người theo nàng vũ động mà từng cái từng cái rơi xuống trên mặt đất. Tuy rằng không có nhạc khúc nhưng nhất cử nhất động của mỹ nhân lại phá lệ cảnh đẹp ý vui.

Trái tim nhảy lên đã bắt đầu không chịu không chế, Vu Tử Hàn thất thần chậm rãi đưa tay lên che ngực đã nóng lên, đôi mắt nhìn không chớp người phía dưới phong tình vạn chủng, trong mắt rốt cuộc không dung được người khác.

"Tiểu Noãn! Nữ thần! Gả ta!" Diệp Thanh hai mắt sáng lấp lánh nhìn Ôn Noãn: "Tiểu Noãn, ta yêu ngươi!"

Nghe được Diệp Thanh thổ lộ Ôn Noãn cũng không thẹn thùng, nàng cười đi bước một tới gần nàng (Diệp Thanh), thân mình nàng(Ôn Noãn) dán vào người nàng (Diệp Thanh) vặn vẹo.

Vu Tử Hàn bị Diệp Thanh nói trực tiếp bị làm cho tỉnh, hắn nhìn hai nữ nhân phía dưới thân mật khăng khít, sắc mặt đen như đáy nồi.

.........

Thịch thịch thịch--- ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn: "Tiểu thư, không còn sớm, nên nghỉ ngơi!"

Hai người đang chơi đùa vui vẻ sửng sốt, quay đầu nhìn bên ngoài đã đầy sao trời.

"Xác thật đã khuya, lại không ngủ cha sẽ mắng chúng ta." Luôn lo lắng khuyên không được hai người Diệp Thư Nhã vội vàng nói.

Ôn Noãn chống mặt bàn ổn định thân mình: "Ừ, cũng nên ghỉ ngơi."

Ngẫm lại ngày thường Diệp Phi Ưng nghiêm khắc, Diệp Thanh run lập cập thanh tỉnh không ít: "Chúng ta trở về đi."

Diệp Thư Nhã cười gật đầu, đối với người bên ngoài kêu: "Các ngươi đều vào đi, đỡ tiểu thư về phòng."

"Vâng." Trong trò chơi vẫn tuân thủ quy tắc không uống nhiều rượu, bọn nha hoàn đã sớm tỉnh rượu, động tác các nàng nhanh chóng mà an tĩnh đi vào phòng, từng người đỡ chủ tử của mình rời đi.

Sân Ôn Noãn cách nơi này của Diệp Thư Nhã cũng không xa, chỉ chốc lát nàng trong sự nâng đỡ của nha hoàn về tới phòng của mình.

"Thúy Lan, cám ơn ngươi." Ôn Noãn ngồi dựa vào trên giường.

"Đây là nô tì nên làm." Thúy Lan xua xua tay: "Để nô tì đi nấu canh giải rượu, tiểu thư uống rồi ngủ tiếp."

"Không vội." Ôn Noãn duỗi tay nắm chặt cánh tay Thúy Lan:" Lại đây, ngồi gần chút."

"Tiểu thư..." Thúy Lan có chút khẩn trương cứng người.

"Lại đây ngồi." Ôn Noãn mệnh lệnh nói.

"Vâng." Thúy Lan cụp mi rũ mắt ngồi xuống mép giường.

Ôn Noãn ý cười tràn đầy nhìn mặt Thúy Lan, sau một lúc lâu, nàng (Ôn Noãn) giơ tay lên sờ sờ mặt nàng (Thúy Lan): "Thúy Lan của chúng ta lớn lên thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy."

"Tiểu thư đừng giễu cợt nô tỳ." Thúy Lan thẹn thùng không biết để tay chân ở đâu: "Nô tỳ nào có đẹp như tiểu thư nói."

Tươi cười trên mặt Ôn Noãn dần trở nên cổ quái, nàng dùng cả tay chân khóa chặt người Thúy Lan, xoay người một cái đè nàng xuống giường: "Thì ra ngươi cũng biết là ta đang giễu cợt ngươi." Nàng nhanh chóng chế trụ mặt nàng, nắm một lớp da mỏng dùng sức xé: "Ngươi đương nhiên không xinh đẹp bằng Thúy Lan."

Một lớp mặt nạ nháy mắt bị Ôn Noãn xé mất, mi đẹp, mắt sáng, mặt như quan ngọc, lệ chí ở khóe mắt thỏa mãn ánh nhìn người khác.

Ôn Noãn hơi hơi kinh ngạc nói: "Là ngươi!" Ngón tay nàng xoa chỗ lệ chí ở khóe mắt Vu Tử Hàn: "Ngươi tìm ta là bởi vì nhớ ta sao?"

Vu Từ Hàn nghiêng đầu tránh né tay đang cọ xát của Ôn Noãn: "Đừng nháo, ngươi uống say, mau từ trên người ta đứng lên."

"A đúng rồi!" Ôn Noãn giống như không nghe được Vu Tử Hàn nói: "Gặp nhau nhiều lần như vậy, ta còn chưa có biết tên ngươi đâu?"

"...Vu Tử Hàn." Hai người đã làm chuyện thân mật nhất trên thế giới, lại chưa biết tên của đối phương, thật là đủ kỳ lạ. Vu Tử Hàn ôm lấy người Ôn Noãn, xoay người đem nàng đặt trên giường.

Hai tay Ôn Noãn ôm lấy cổ Vu Tử Hàn không cho hắn đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng hắn: "Vu Tử Hàn! Ta kêu Ôn Noãn."

"Ừ." Vu Tử Hàn nhẹ nhàng lên tiếng. Trước kia hắn từng suy đoán về thân phận của nàng, hôm nay nghe Diệp Thanh kêu nàng tiểu Noãn, ý tưởng trong lòng càng thêm xác định. Võ công không thấp, khinh công độc nhất thiên hạ, người giang hồ xưng quỷ ảnh nữ thần trộm---- Ôn Noãn.

"Vu Tử Hàn... Vu Tử Hàn... Tử Hàn... A Hàn.." Mặt mày nàng mỉm cười, ánh mắt chuyên chú nhìn hai mắt hắn, dùng một thanh âm triền miên từng tiếng từng tiếng gọi tên hắn. Vu Tử Hàn đỏ mặt dùng tay che miệng Ôn Noãn: "Ngươi có việc gì cứ việc nói thẳng!" Không cần kêu tên của hắn nhứ vậy.

Ôn Noãn đem tay hắn chuyển từ ngoài miệng chuyển đến bên mặt, làm nũng cọ cọ: "Chúng ta làm chút sự tình vui vẻ đi ~"

"Cái gì cái gì?!"

Hai chân thon dài chậm rãi quấn lên eo của hắn, đầu gối ở hai bên eo của hắn nhẹ nhàng cọ sát: "Chính là chuyện lần trước chúng ta đã làm a, ta rất thích như vậy, rất thoải mái. Tử Hàn Tử Hàn ~"

"Đùng nói nữa." Vu Tử Hàn một lần nữa che lại miệng Ôn Noãn, tránh cho nàng nói ra lời nói đòi mạng gì đó nữa.

Ôn Noãn là người sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Sao có thể!

Hai tay ôm Vu Từ Hàn chậm rãi chui vào trong quần áo, chân bám ở eo của hắn cũng dần di chuyển đến chỗ giữa hai chân.

......

Vu Tử Hàn cùng Ôn Noãn tổng cộng gặp mặt ba lần, mà tất cả ba lần này đều xảy ra một ít chuyện không thể nói, kỳ ngộ như vậy làm cho người lang bạt giang hồ nhiều năm như hắn cũng có chút cảm thấy thẹn.

Chính mình sao có thể không chịu được dụ hoặc như vậy! Quá không có tiền đồ! Vu Tử Hàn nhìn không chớp mắt người đang ngủ say bên người Ôn Noãn, vô số lần phỉ nhổ chính mình.

"Ngô ~" Ôn Noãn hừ nhẹ một tiếng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là một làn da trắng nõn. Vẻ mặt nàng ngẩn ngơ chậm rãi ngẩng đầu.

"Là ngươi!" Ôn Noãn một bộ "gặp quỷ", nàng đột nhiên ngồi dậy, chăn bị tuột xuống, một làn gió lạnh làm toàn thân nàng nổi da gà, Ôn Noãn cúi đầu nhìn chính mình trần trụi, lại không có mặc quần áo Vu Tử Hàn: "Ngươi ngươi ngươi..."

Vu Tử Hàn lấy chăn che lại thân thể của nàng: "Ta lớn lên rất dọa người sao?"

Ôn Noãn ngơ ngác nhìn mặt Vu Tử Hàn: "Ngươi sao lại tới đây? Không cần nói cho ta là ngươi theo ta tới... Chúng ta không phải là đã làm ra chuyện gì không thể vãn hồi chứ?!"

"Ngươi chán ghét ta?" Vẻ mặt kháng cự trên mặt Ôn Noãn quá rõ ràng, Vu Tử Hàn đen mặt lại.

Vẻ mặt kháng cự của Ôn Noãn cứng đờ: "Ta không phải chán ghét ngươi, ngươi rất không tồi, thật sự!"

Vu Tử Hàn nhướng mày: "Vậy thì tốt, ta không tồi vậy thì ngươi đối với ta phụ trách đi."

Ôn Noãn: "..."

Vu Tử Hàn: "...."

"Ta đột nhiên nhớ ra là ta còn có việc không làm, giang hồ tái kiến, sau này còn gặp lại, chào ngươi."

"Ngươi đứng lại đó cho ta."