Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 13




Rửa mặt xong, Phùng Tiếu ra khỏi phòng liền thấy Thương Giác đọc sách ngay ngoài phòng khách.

Cô dựa vào cầu thang, thưởng thức thiếu niên.

Thương Giác mặc sơ mi trắng, quần jean, tóc ngắn tự nhiên rũ ở trên trán, trên chân là đôi dép đi trong nhà màu lam, bộ dáng ngồi ở trên sô pha đọc sách giống như một bức họa.

Nhìn thấy cô, anh gập sách lại, lạnh mặt đi lên lầu, lúc đi qua cô, từ đầu tới đuôi con mắt cũng không liếc cô một cái.

"Đây là ngạo kiều đi? Hay là thẹn thùng?" Nếu không muốn thấy cô, vừa nãy anh trực tiếp về phòng là được rồi, nhưng anh cố tình đợi ở dưới nhà, chờ cô xuống lại làm lơ, tâm tư thiếu niên thật khó hiểu a.

Mười mấy giờ không ăn gì, bụng Phùng Tiếu thầm thì kêu, cô vuốt bụng đi đến phòng ăn.

Trên bàn cơm đặt một cái nồi, bên trong là cháo đã được nấu nhừ, bên cạnh để mấy đồ ăn kèm, tất cả đều còn ấm, chén đũa cũng đã dọn ra, rõ là chuẩn bị cho cô.

Một hơi uống xong chén cháo, Phùng Tiếu cảm giác cả người đều tràn ngập sức lực: "Vương tẩu hôm nay nấu ngon hơn ngày thường a!"

Ăn mấy món, Phùng Tiếu lại cảm giác không đúng, hương vị này không giống với trù nghệ của Vương Tẩu, cũng không giống như là Lưu Hồng Ngọc làm, càng không phải cơm hộp, mấy thứ này nơi nào ra tới?

Cô xem di động, lúc này mới phát hiện Lưu Hồng Ngọc trưa hôm qua gửi tin nhắn cho cô, nói bà cùng Thương thúc có việc đi thành phố S, hai ngày tới đều không ở nhà.

Tối hôm qua bà lại gửi cho cô một tin nhắn, nói Vương tẩu mấy ngày nay nghỉ phép, trong nhà cũng chỉ có cô cùng Thương Giác, Thương Giác không thích ăn cơm hộp, bảo hai người ra ngoài ăn, đừng ủy khuất chính mình.

Phùng Tiếu bừng tỉnh đại ngộ, cho nên, cháo cùng đồ ăn sáng hôm nay, là Thương Giác làm?

Cô được ăn đồ do đại lão Vu Tư đích thân làm a, cảm giác có thể ở Tu Tiên giới phổng mũi mấy trăm năm.

Cửa thư phòng vang lên tiếng gõ, Thương Giác còn đang thất thần vội ngồi thẳng, mở sách giả bộ nghiêm túc đọc.

Cửa phòng bị đẩy ra, Phùng Tiếu mang gương mặt tươi cười cùng chén cháo tiến vào, nịnh nọt kéo dài thanh âm: "Thương Giác ca ca......"

Thương Giác không chút phản ứng, Phùng Tiếu cũng không giận, chạy chậm đến trước mặt anh: "Thương Giác ca ca...... Hôm nay cháo cùng đồ ăn sáng là anh làm sao?"

"Ừ."

Phùng Tiếu buông chén, nghiêm túc hỏi Thương Giác, "Vậy anh có thể làm tôm hùm đất hương cay và cá đầu mao huyết vượng không?"

Thương Giác vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

Nhưng cuối cùng anh vẫn làm cho cô, nhìn hướng dẫn mà làm.

Thương Giác nấu ăn giống như đang thực nghiệm vậy, khối lượng là phải dùng cân mini ước lượng, nước là dùng cốc đong đo, bên cạnh còn để một cái đồng hồ đếm ngược, toàn bộ quá trình không chút cẩu thả.

Chờ vài món thức ăn Phùng Tiếu chọn hoàn thành, trong phòng bếp liền tràn đầy hương khí.

Phùng Tiếu đem đồ ăn mang qua phòng ăn, chờ cô trở về cầm chén đũa, phòng bếp đã được dọn dẹp, tất cả đồ vật đều đặt về đúng chỗ của nó, sạch sẽ ngăn nắp, giống như chưa từng có ai dùng qua.

Phùng Tiếu hắc hắc cười không ngừng, không nghĩ tới Thương Giác còn có loại thuộc tính này a! Trù nghệ tốt như vậy, tay nghề thủ công nhanh nhẹn như vậy, thật sự là quá thú vị.

Nếu không phải sợ về sau lại bị Vu Tư đuổi giết lần nữa, cô thật muốn gả cho anh, sau đó đủ trò nô dịch anh a!

Trong đầu đột nhiên xuất hiện bảo kiếm ngân quang lấp lánh, cùng với chủ nhân tuấn mỹ lạnh băng, Phùng Tiếu lập tức thu hồi ý tưởng lung tung rối loạn của mình.

Không thể nghĩ, nghĩ chính là không muốn sống, sẽ chết!!

Thương Giác ghét bỏ nhìn thoáng qua cô cùng toàn bộ đồ ăn đỏ rực trên bàn, anh không thích đồ ăn có khẩu vị nặng, cho nên cơ bản đều là Phùng Tiếu ăn, còn bản thân lại chỉ ăn hai món chay thanh đạm, tuy rằng không có mùi vị lắm, nhưng anh lại ăn hai chén cơm lớn.

12 giờ đêm mỗi ngày, là thời gian Phùng Tiếu cùng Kính Linh kết toán khí vận lấy được trong ngày, thời gian này khí vận cô đạt được cơ hồ đều ổn định, không ít không nhiều.

Nhưng đêm nay, nhìn đến đoàn tiểu khí vận lớn bằng ngón tay cái, Phùng Tiếu đều sướng điên rồi, chỗ này cơ hồ gấp mười lần ngày thường, có thể không cao hứng sao?

"Vì sao hôm nay lại nhiều như vậy?"

Kính Linh: 【 Ta nói rồi, cô cùng ngài ấy tiếp xúc càng nhiều, đối ngài ấy ảnh hưởng càng lớn, chúng ta có thể có được càng nhiều, hôm nay ngài ấy nấu cơm cho cô ăn, hai người còn hôn qua, khí vận lấy được tự nhiên nhiều. 】

Phùng Tiếu vội vàng sửa đúng: 【 Dừng, kia không gọi là hôn, đó chỉ là trong lúc vô ý chạm tới! Không được nói bậy, sẽ chết người. 】

Lúc trước cô chỉ đùa giỡn Vu Tư, liền bị anh đuổi giết mấy trăm năm. Hiện giờ Vu Tư phi thăng lên thượng tiên, tính tình chắc chắn chỉ có lớn hơn nữa, tuyệt đối không có khả năng chuyển biến tốt. Nếu tới lúc anh kết thúc lịch kiếp trở về, nhớ tới mình cùng cô đã hôn qua, khẳng định sẽ trực tiếp xách theo kiếm giết tới Tu Tiên giới, cô hiện tại đánh không nổi anh a.

Kính Linh: 【 Được rồi, đa số khí vận hôm nay đến từ trong lúc hai người vô tình chạm môi, chỗ còn lại là vì ngài ấy nấu cơm cho cô ăn. Thỉnh tiếp tục cố gắng! 】

Thương Giác là không thể hôn rồi, nhưng tìm cách khiến anh nấu cơm cho cô, vẫn là có thể.

Hai ngày này Phùng Tiếu hoàn toàn thỏa mãn niềm vui sướng khi gọi món, mặc kệ cô chọn món ăn cổ quái hiếm lạ nào, Thương Giác đều có thể dựa theo hướng dẫn làm ra được, trên cơ bản đều là một lần thành công, hoàn toàn chứng minh một một việc: Thiên tài làm cái gì cũng đều là thiên tài.

- ---

Tưởng Mỹ Tiệp mất ngủ, trợn mắt từ rạng sáng đến bình minh.

Khảo xong thí cô ta liền biết, cô ta khả năng lại làm không tốt.

Lúc thi tháng, bởi vì Phùng Tiếu ngồi nghiêng phía trước, cô ta theo bản năng luôn chú ý cô, không có biện pháp tập trung làm bài, có một vài câu không nên sai, cô ta đã sai rồi, còn có một ít câu cô ta không kịp viết.

"Mỹ Tiệp, mau dậy ăn cơm, sắp muộn học rồi."

"Đến đây."

Cô ta chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, những người khác cũng làm không tốt.

Bất quá lần này đề thi độ khó hơi cao, cho dù cô ta thi không tốt, thứ tự chắc là sẽ không kém quá nhiều, khả năng sẽ bằng với đợt thi cuối kỳ vừa qua.

Mà Phùng Tiếu......

Tưởng Mỹ Tiệp lập tức lên tinh thần, cô ta vội vàng ăn xong liền chạy khỏi nhà.

Đúng vậy, hôm nay là ngày Phùng Tiếu bị đánh hiện nguyên hình, cô ta sao lại có thể không chính mắt nhìn thấy đây?

Bảng công bố thành tích bị vây kín, tất cả đều đang xem thành tích thi tháng lần này, biểu tình khác nhau, có cao hứng, có phiền muộn, tóm lại mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.

Tưởng Mỹ Tiệp tuy rằng rất muốn biết thành tích, nhưng cô ta cũng không chen vào giống những người khác, mà chỉ đứng ở bên ngoài.

"Mỹ Tiệp, cậu thi được vị trí 51 a." Mấy nam sinh phía sau tiếp phía trước nói cho cô ta.

Tưởng Mỹ Tiệp có loại cảm giác trần ai lạc định, cũng không nói lên được là an tâm hay mất mát.

"Cảm ơn các cậu." Cô ta mỉm cười nói lời cảm tạ, nhưng cũng không bỏ đi.

So với thành tích của mình, cô ta càng muốn biết của Phùng Tiếu.

"Mỹ Tiệp, cậu còn muốn xem thành tích của ai sao?" Nam sinh hỏi.

"Tớ muốn xem của mấy người bạn." Tưởng Mỹ Tiệp nhìn vào trong đám người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuê mật Lâm Hiểu Đồng, Lâm Hiểu Đồng bá đạo chiếm cứ vị trí ngay dưới bảng, nhìn chằm chằm tờ giấy đầu tiên.

Tưởng Mỹ Tiệp trào phúng trong lòng, vị trí đệ nhất của tờ đầu vĩnh viễn thuộc về Thương Giác, cô ta biết Lâm Hiểu Đồng thích Thương Giác, nhưng vậy thì có sao đâu? Lâm Hiểu Đồng xứng sao?

Cô ta thu hồi ánh mắt, cùng các nam sinh hàn huyên vài câu, làm mấy cái nam sinh vô cùng vui vẻ, cô ta làm bộ tùy ý hỏi: "Đúng rồi, các cậu biết thành tích của Phùng Tiếu không?"

Mấy nam sinh bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, tớ cứ cảm thấy đã quên mất cái gì, thì ra là quên xem thành tích của Phùng Tiếu a." Bọn họ hứng thú hừng hực lại hướng trong đám người chui vào, ở trong đám người chui tới chui lui.

"Tớ bên này không tìm thấy Phùng Tiếu." Một cái nam sinh hô to.

"Bên này cũng không thấy được." Một cái khác trả lời.

Nghe được bọn họ nói, những người khác cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, sôi nổi tự phát tìm kiếm tên Phùng Tiếu trên phiếu điểm.

Rốt cuộc, có một người hưng phấn hô to: "Tớ thấy rồi."

Tưởng Mỹ Tiệp lòng trầm xuống, bởi vì người nói nhìn thấy, cậu ta đang đứng trước tờ đầu tiên.

Không có khả năng, khẳng định là cậu ta nhìn lầm rồi!

Những người khác sôi nổi hưng phấn chen qua, một tờ phiếu điểm có 50 xếp hạng, nếu Phùng Tiếu ở tờ đầu tiên, kia có nghĩa là cô có thể nằm trong top 50?

"Oa, thành tích của Phùng Tiếu đứng thứ năm mươi nha!"

"Thật hay giả? Tớ muốn xem."

"Thật sự a! Vừa vặn cầm được vị trí 50."

"Nói như vậy bài viết lúc trước là giả."

"Khó trách lúc trước Thương Giác học bá che chở cậu ấy a."

Tưởng Mỹ Tiệp trong đầu rối thành một đoàn, cô ta đã không còn nghe thấy người khác nói gì, hướng bên đó chen vào, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Không có khả năng!

Phùng Tiếu rõ ràng chính là học tra, vì sao cô ta có thể lấy được vị trí 50?

Vì cái gì cố tình là 50???