Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 25-2




Hôm nay sẽ quay chụp cả ngày, Phùng Tiếu không có khả năng luôn ở trong phòng không ăn không uống, hơn nữa lúc sáng cô cũng đã chạm mặt tổ chương trình, cũng không cần thiết trốn tránh nữa, cho nên sau khi tỉnh dậy, cô liền thoải mái đi ra phòng khách.

Lúc này đã gần giữa trưa, một đám người vây quanh phòng bếp, quay lại cảnh Đan Giác nấu cơm.

Đan Giác làm cá nấu dưa chua, thịt cá đặt ở trên cùng, tưới một muỗng canh nóng lên, hương vị lập tức tràn đầy căn phòng, làm mấy nhân viên công tác xung quanh thèm chảy nước miếng.

Phùng Tiếu đứng ở bên ngoài phòng bếp, xuyên qua thủy tinh nhìn mấy người bên trong.

Đan Giác mặc một cái tạp dề màu lam, tóc rối tùy ý, quần áo đơn giản, cả người lộ ra hơi thở thoải mái, hoàn toàn không giống với đại ảnh đế lạnh lùng thường ngày trên tivi, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Nếu có fans của hắn ở đây, khẳng định sẽ nhao nhao đòi gả a.

Khung cảnh ấm áp làm cô không khỏi nhớ tới thế giới trước, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng Thương Giác đang nấu cơm cho cô. Phùng Tiếu thích ăn cá nấu dưa chua, Thương Giác đã làm không ít lần.

Nhìn thấy Phùng Tiếu xuất hiện, nhân viên công tác đều có chút kích động, một đám mắt nháy mày nhíu ngầm thảo luận, trái lại vị trợ lý là Vương Hâm nhìn đến phát hoảng.

Tuy rằng buổi sáng Đan Giác có nói không thể quay phòng cho khách, anh liền biết cô gái kia đại khái đang ở đó, nhưng nhìn thấy người quang minh chính đại đi ra, lại là Phùng Tiếu mấy hôm trước dính tin đồn có một chân với Đan Giác, Vương Hâm liền cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.

Nói như thế nào nhỉ, mấy hôm trước nhìn thấy tin tức Đan Giác có một chân với Phùng Tiếu kia, anh còn nghĩ đó chỉ là tin hắc kéo nhiệt. Khi đó anh còn nghĩ, lão đại cho dù cùng với người khác có một chân, khẳng định là mẫu hình giống hình như Từ Nhụy, làm sao có thể thích loại hình như Phùng Tiếu?

Nhưng mà hiện tại Phùng Tiếu lại ở trong nhà lão đại a.

Không phải tốc độ thích ứng của anh chậm, mà là thế giới biến hóa quá lớn, lão đại không gần nữ sắc lại đột nhiên thay đổi, không kịp phòng ngừa.

“Mọi người đến đủ rồi thì ăn cơm đi.” Đan Giác cởi bỏ tạp dề, chỉ huy Phùng Tiếu đi lấy chén đũa, một chút cũng không ngại cô xuất hiện trước mặt mọi người.

Phùng Tiếu cũng không ngượng ngùng, tránh né camera dọn xong chén đũa.

Nhân viên công tác có bảy tám người, Đan Giác không làm nhiều phần như vậy, chỉ có bốn người Trương đạo, Đan Giác, Phùng Tiếu và Vương Hâm ngồi xuống ăn, những người khác đều chỉ nếm một ngụm, chảy nước miếng gọi cơm hộp.

Màn hình camera vẫn luôn quay chỗ Đan Giác và Trương đạo, Phùng Tiếu cùng Vương Hâm ngồi ở bên ngoài phạm vi quay tới, chỉ có lộ ra cánh tay gắp đồ ăn.

Phùng Tiếu gắp một miếng thịt cá, vừa cho vào miệng lập tức kinh ngạc, hương vị quen thuộc này thực khiến người ta chua xót a, lại giống hệt với hương vị Thương Giác làm ra.

“Ăn ngon không?” Đan Giác không chút để ý hỏi.

“Ân.” Phùng Tiếu lại gắp mấy khối.

“Ăn chút rau xanh, không được kén ăn.”

“Lần sau làm tôm hùm đất đi, hiện tại đang vào mùa.”

“Có thể ăn một lần nên cảm thấy đủ đi, còn muốn gọi món?”

“Đầu cá băm ớt cũng được, đã lâu không được ăn.”

“Muốn ăn tự mình làm.”

“Tôi không biết làm!” Phùng Tiếu nói đến thực tự nhiên.

Hai người đều cư xử bình thường, lại làm mọi người đoán không được quan hệ giữa họ. Nhìn cách thức ở chung giống như đã rất quen thuộc này xem, ăn ý như vậy? Nói là bằng hữu đơn thuần cũng không ai tin!

Buổi chiều Đan Giác ghi hình ở thư phòng, tổ chương trình cố ý muốn truyền bá văn hóa quốc gia, vì thế Đan Giác liền viết hai chữ, vẽ một bức sơn thủy họa, ba thứ này đều bị tổ chương trình thu lại, sau khi chiếu sẽ đem ra rút thăm trúng thưởng trên Weibo.

Phùng Tiếu nhìn chữ viết quen thuộc kia, không khỏi cười cười.

Thế giới thứ nhất, lúc Thương Giác lần đầu tiên nhìn thấy chữ cô biểu tình liền có chút cổ quái, lúc ấy cô không rõ vì cái gì, sau lại nhìn thấy chữ của Thương Giác, cô mới hiểu được ngọn nguồn.

Chữ Thương Giác và cô rất giống nhau, nếu là không nhìn kỹ, khả năng cô cũng sẽ nhận nhầm đây là do mình viết, Đan Giác cũng giống vậy.

Những năm cô bị Vu Tư nhốt lại luyện chữ đó, mấy chữ cô viết lúc ấy, sẽ không phải bị Vu Tư cầm đi làm bảng chữ mẫu viết lại rồi chứ? Thiên a……

“Cô cười cái gì?” Đan Giác thình lình hỏi.

“Anh muốn biết?” Cô cười hỏi.

Đan Giác không tỏ ý kiến, Phùng Tiếu vẫy tay ý bảo camera quay lệch đi một chút, đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy bút lông viết lên giấy tuyên thành.

Camera không quay tới mặt cô, nhưng tay lại lộ vào khung hình, bàn tay tinh tế trắng noãn, chữ viết ẩn chứa lực lượng, hiện ra dưới ngòi bút giống như rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi.

Càng quan trọng là, rất giống với chữ của Đan Giác vừa viết ra.

“Nha!” Trương đạo cũng hiểu chút về thư pháp, tức khắc kinh ngạc không thôi, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Đan Giác mím môi không nói, cuối cùng đem tờ giấy kia cất đi, cũng không đưa cho tổ chương trình.

Kế tiếp là thời gian phỏng vấn, Trương đạo cùng Đan Giác ở trong thư phòng uống trà chiều nói chuyện phiếm. Cuối cùng một đám người đi ra ngoài, quay Đan Giác cùng mọi người đánh bóng rổ, hăng hái tinh thần kết thúc một ngày ghi hình.

————

Phùng Tiếu cũng không đi theo bọn họ đi ra ngoài, chờ một đám người mênh mông cuồn cuộn ra ngoài, cô liền bắt đầu gọi điện thoại: “Đới Trường Thiên, mấy ngày nay có tốt không?”

Đới Trường Thiên theo bản năng run lên.

Mấy ngày nay hắn quả thật không tốt, ngày đó sau khi rời khỏi khách sạn, hắn liền tới bệnh viện. Hắn có thể cảm nhận được bên trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó, nhưng cho dù đi bệnh viện nào, cũng đều là không có, chụp X-quang cũng không phát hiện ra.

Sau hắn lại tìm bác sĩ trung y xem mạch, trung y nói mạch tượng của hắn không đúng, bởi vì mạch tượng của hắn có chút giống thai phụ. Nhưng trừ cái này, trung y cũng không nhìn ra được gì, hắn cũng từng đi tìm người được gọi là cao nhân, nhưng mà vẫn không ai có thể tìm ra được hắn làm sao.

Càng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi chính là, thỉnh thoảng hắn sẽ có xúc động muốn dùng dao rạch lên người mình, thời điểm xúc động, hắn thậm chí không thể khống chế được bản thân, đêm qua nếu không phải chị hắn phát hiện hắn không thích hợp mà cướp dao đi, hiện tại hắn đã nằm viện a.

Hắn biết rõ, đây là Phùng Tiếu giở trò quỷ, hay nói là đồ vật trong cơ thể hắn giở trò, cô đang ép hắn cúi đầu.

“Cô rốt cuộc muốn tôi làm gì?” Hắn dùng thanh âm cầu xin nói, “Cô muốn tôi làm cái gì, cô cứ nói, tôi sẽ lập tức làm.”

Hắn không muốn chết, thật sự không muốn chết.

“Tôi muốn tìm Phan Đào, hiện tại hắn đang ở nước ngoài, anh tìm hắn, mang người còn sống trở về, còn có tiền trên người hắn.” Phan Đào là người ba ba nguyên chủ tín nhiệm nhất, vốn dĩ ba Phùng chỉ muốn giúp đỡ trẻ em ở cô nhi viện, ông giúp hắn đi học, xuất ngoại đào tạo sâu, về nước lại để hắn ở lại công ty làm việc, chức vụ cũng cao. Đại ân tình như vậy, hắn lại liên thủ cùng người ngoài, ở thời điểm công ty nguy nan, ôm hơn 1 tỷ vốn lưu động của công ty, chạy trốn ra nước ngoài.

Nếu không phải Phan Đào cho một đòn trí mạng, công ty của ba Phùng cũng sẽ không phá sản, càng sẽ không thiếu nợ vài trăm triệu.

“Nước ngoài lớn như vậy, tôi làm sao tìm?” Đới Trường Thiên thiếu chút nữa muốn khóc.

“Phan Đào với anh rể của anh có liên lạc, nếu anh muốn biết hành tung của hắn, nhìn chằm chằm anh rể anh là được, cụ thể không cần tôi dạy anh đi?”

“Anh rể của tôi?” Đới Trường Thiên sửng sốt, hắn rốt cuộc biết, hắn thảm như vậy, khả năng cũng không phải chỉ do hắn gặp sắc nảy lòng tham, mà còn do anh rể hắn.

Phùng Tiếu cười khẽ: “Đúng vậy, anh rể anh là chủ mưu trong việc nhà tôi phá sản, đương nhiên, đây là cạnh tranh thương nghiệp, thắng làm vua thua làm giặc, tôi cũng không định tìm anh rể anh tính sổ. Nhưng Phan Đào cầm của nhà tôi hơn 1 tỷ, tôi dĩ nhiên phải lấy về. Tôi còn muốn hắn nửa đời sau đều ở trong tù mà hảo hảo hưởng thụ.”

Đới Trường Thiên co rúm lại một chút: “Được được, tôi nhất định sẽ làm theo, cô nói mười ngày tìm cô một lần……”

“Ngày mai chờ tin của tôi, yên tâm, chỉ cần anh cố gắng giúp tôi làm việc, tôi sẽ không để anh chết.” Cô lập tức đổi giọng, “Nhưng là kiên nhẫn của tôi có hạn, thời gian tôi cho anh nhiều nhất là nửa năm, nếu nửa năm sau tôi không thấy được Phan Đào……”

Đới Trường Thiên cười khổ cúp điện thoại, đem điện thoại hung hăng ném ra ngoài, hắn bụm mặt ngồi xổm xuống, sau một hồi giãy giụa, lại nhặt di động đã vỡ lên, từ bên trong lấy ra thẻ sim.

Sim này phải giữ lại, hắn phải đợi tin tức từ Phùng Tiếu a!

————

Đan Giác mang theo vài bình rượu trở về, trong phòng một mảnh đen nhánh, Phùng Tiếu đứng ở cạnh ban công, đưa lưng về phía hắn, nhìn ánh đèn bên ngoài, tóc dài bị gió từng đợt thổi bay.

Đan Giác buông đồ vật trong tay, hướng cô đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, gắt gao ôm.

“Anh đã về.”

“Ân, tôi đã về.”

Phùng Tiếu quay đầu ngửi ngửi: “Uống rượu?”

“Uống một ít.”

Phùng Tiếu cười khẽ: “Sợ là không chỉ một ít đi.”

Đan Giác cúi đầu, khẽ cắn môi cô, một chút một chút liếm cắn, triền miên làm Phùng Tiếu thở không nổi, cô có chút khó chịu, liền quay đầu trốn tránh.

Hắn cũng không đuổi theo, chỉ nhẹ giọng hỏi cô: “Uống chút rượu không?”

Phùng Tiếu liếc mắt xem xét mấy bình rượu, đều hơn 50 độ: “Anh đây là muốn chuốc say tôi?”

Đan Giác ngửa đầu uống một hớp lớn, vị cay xè theo yết hầu đi xuống, con ngươi cũng thêm kiên định.

Đêm nay nhất định phải ngủ cô!

Hắn không nghĩ sẽ kéo dài, lại kéo dài thời gian, hắn sợ bản thân mình sẽ thật sự rơi vào, nữ nhân này nhiều năm trước đã lừa gạt hắn một lần, hắn tuyệt đối không có khả năng vấp ngã lần thứ hai.

Ngủ được cô rồi, quá khứ kia chắc chắn sẽ ngủ yên, không còn có bất luận tiếc nuối hay không cam lòng nào nữa, từ giờ về sau cũng không liên quan gì tới cô nữa.

“Đi tắm rửa.” Hắn xác định nói.

Phùng Tiếu lắc đầu: “Đêm nay không được đâu.”

Đan Giác nặng nề nhìn cô, Tiếu Phùng đỏ mặt nói: “Dì cả của tôi tới.”

Đan Giác tức khắc phát khí, ai oán nhìn chằm chằm cô chốc lát, cuối cùng từ bỏ, một mình ngây người vào phòng tắm.

Phùng Tiếu Tiếu hì hì trở lại phòng cho khách, nằm trên giường cười không ngừng.

Kính Linh: 【 Rõ ràng dì cả của cô không tới. 】

Phùng Tiếu: 【 Đúng vậy, ta lừa hắn thì sao. 】

Kính Linh: 【 Lúc trước cô không phải vô cùng chờ mong ngủ được hắn sao? Bây giờ sao lại từ chối? 】

Phùng Tiếu: 【 Ta chỉ là cảm thấy, bộ dáng hắn muốn ngủ mà không ngủ được chơi rất vui, so với ngủ với hắn còn vui hơn. 】

Kính Linh lại lần nữa lâm vào trầm mặc, nhân loại thật là khó hiểu, phức tạp lại rối rắm.

Phùng Tiếu đột nhiên nói: 【 Ngươi có biết vì sao chữ của Đan Giác và Thương Giác lại giống chữ ta không? 】

Kính Linh: 【 Không biết. 】

Phùng Tiếu: 【 Hay là hắn học theo chữ của ta? 】

Kính Linh: 【 Không biết. 】

Phùng Tiếu: 【 Hắn sẽ không yêu thầm ta đi? 】

Kính Linh: 【 Cô thật sự cảm thấy như vậy? 】

Phùng Tiếu nghiêm túc trả lời: 【 Không, ta chỉ nói giỡn. 】