Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 4: Vào tròng




Lại một pic không liên quan =))

Chiều hôm đó, đồ đạc đã chuyển đến đầy đủ. Mạc Linh lập tức bỏ hết chúng vào vali, dọn dẹp phòng một chút rồi như chạy trốn giống nhau rời khỏi nhà đến sân bay.

“Tiểu thư, còn hai tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay, cô có muốn đi đâu đó không?”

“Được rồi, cảm ơn bác, cháu vào đợi là được, bác cứ đi đi.”

“Vâng, vậy tiểu thư cẩn thận.”

Tài xế Đinh cúi đầu chuyển vali đến tay cô, sau đó lên xe rời đi.

Mạc Linh mỉm cười. Dù còn chút ngượng nghịu nhưng tài xế Đinh đã dần chấp nhận cô rồi. Như vậy rất tốt, sau này vẫn còn phải nhờ vả ông nhiều mà.

Bước vào sân bay, Mạc Linh tìm một ghế trống ngồi xuống, rút điện thoại ra nghịch.

Hai tiếng tới đều nhờ nó rồi. Cũng may cô còn rất nhiều truyện chưa đọc xong.

Thật ra đối với người mới xuyên qua như cô, việc đi nước ngoài thế này có chút kì quái. Nhưng cô hiện tại là Mạc Linh, con gái của Mạc Lăng - người đứng đầu Mạc gia, nếu đột nhiên con gái mình thay đổi đến chóng mặt như vậy, một người dấn thân vào thương trường bao nhiêu năm như Mạc Lăng chẳng lẽ không nhận ra?

Hiện giờ chỉ còn cách lấy lý do bị từ chối, bẽ mặt nên đi du lịch bụi, sau đó hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn.

Thật là, cô tự cảm thấy bản thân mình quá thông minh mà.

Mạc Linh ngồi tự kỷ một chút, tự suy nghĩ tự cười. Nếu không phải do hiện tại cô đang cầm điện thoại, chắc chắn ai cũng nghĩ cô là kẻ điên.

“Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây không?” Một giọng nam có chút ngượng nghịu mất tự nhiên vang lên bên tai cô.

Mạc Linh kinh ngạc ngẩng đầu, với người tiếng xấu đồn xa như cô, hẳn là sẽ không có người muốn tiếp cận mới đúng chứ.

Nhận ra mình ngẩn người quá lâu, Mạc Linh xấu hổ gật đầu.

“Vâng, mời anh.”

Trước mặt cô là một nam nhân rất đẹp. Mắt phượng hơi xếch, mũi cao, bạc môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh, vóc dáng cao gầy, mái tóc hợp thời trang, quả nhiên là nhân trung long phượng.

Nam nhân mỉm cười, lịch sự ngồi cạnh Mạc Linh.

“Tôi là Kanato Ken, rất hân hạnh được gặp cô.” Nam nhân đưa mắt nhìn Mạc Linh.

“Chào anh, tôi là Mạc Linh.” Mạc Linh lễ phép đáp lại, sau đó hai mắt tỏa sáng “Anh là người Nhật sao?”

“Đúng vậy, tôi là người Nhật, tôi vừa hoàn thành công tác nên trở về.” Kanato Ken gật đầu “Còn cô thì sao? Là đi du lịch à?”

“A ha, đúng vậy, tôi muốn đến Nhật từ lâu rồi, hiện tại có điều kiện liền ôm đồ đi thôi!” Mạc Linh vừa biết trước mặt là người ngoại quốc liền thả lỏng, ít ra hắn cũng không quan tâm cô là ai.

“Vậy sao? Nếu cô không ngại, tôi có thể hướng dẫn cô...” Kanato Ken không tiếng động liếc mắt nhìn điện thoại cô, sau đó mỉm cười “Tôi có việc đến Akihabara, cô có muốn đi chung không?”

“Thật sao? Vậy thật tốt quá, tôi cũng định tới đó nha, cảm ơn anh rất nhiều!”

Có hướng dẫn viên du lịch miễn phí, tất nhiên cô sẽ không từ chối. Có thể còn là “đồng hương” cũng nên.

Hai người lại thảo luận về Akihabara, Mạc Linh như một học sinh ham học hỏi nghe Kanato Ken giải thích về Nhật, không hề hay biết ánh mắt lóe sáng của đối phương.

Có người trò chuyện hợp ý, thời gian liền trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến giờ lên máy bay.

“Vậy tôi lên trước, tạm biệt, Ken.”

Mạc Linh vẫy tay với Kanato Ken, sau đó đi trước. Đã thật lâu không cùng ai nói chuyện đến quên trời đất như vậy, cảm giác thật phấn khích!

Kanato Ken mỉm cười nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất hẳn, sau mới đưa tay chạm vào vành tai luôn được mái tóc che giấu từ đầu.

“Vất vả rồi, Shin.”

“Hừ, cậu còn biết đến tôi cơ à? Tán dóc với gái trông sung sướng thế mà, tôi chỉ là quân sư đáng thương thôi!”

Kanato Ken nhăn mày, chỉnh âm lượng nhỏ lại, mặc kệ tên bạn lâu năm lải nhải.

“Này, cậu có nghe tôi nói không?” Miragi Shin tức giận hét lớn, Kanato Ken liền giả vờ ngu ngốc.

“Có a, được rồi, nói xong thì tôi phải lên máy bay đây.”

“Hừ, được rồi, mà này, cô gái đó có phải đang giả vờ không biết cậu không?” Miragi Shin nghi ngờ.

“Ừm, có vẻ là không.” Hắn vuốt cằm, ra vẻ trầm tư “Tôi nghĩ cô ấy sau sự cố đó nên mới thay đổi, thật ra cũng không tệ, rất thoải mái.”

“Ha ha, đừng nói cậu vướng vào tiếng sét ái tình với người ta nhé?” Miragi Shin vui sướng khi người gặp họa.

“Ừ, có lẽ vậy.” Hắn thoải mái thừa nhận “Được rồi, tôi đi đây.”

Ngắt điện thoại, Kanato Ken cũng kéo theo vali rời đi.

Mặc kệ là thật sự hay giả vờ, Mạc Linh cô gái này, hắn chọn rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Ú hu~ Nam chủ thứ nhất đã xuất hiện u~ chính xác là có cảm tình với Mạc Linh mới đúng ~( o v o)~