Nam Cực Tinh

Chương 14




CHƯƠNG 14

Nhưng ngọn lửa hi vọng vừa mới lóe sáng ngay lập tức đã tắt dụi, dòng người ly tán như thủy triều kia, đến cùng vẫn không đủ mạnh mẽ nhấn chìm bờ đê.

Chớp mắt toàn bộ mã tràng đã bị bao vây bởi đông đảo binh sĩ, đao kiếm lấp loáng, võ sĩ lãnh khốc, cánh cung kéo căng như trăng tròn, tất thảy tạo thành khí thế áp đảo khiến kẻ khác phải run rẩy sợ hãi, nhưng so ra vẫn thua kém hai con người một trước một sau chậm rãi bước vào.

Một lão nhân cùng một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi thân hình cao lớn chính trực, giống như một thanh cổ kiếm, kiếm quang ẩn bên trong lớp vỏ, thâm sâu khó dò.

Y bước đi trầm ổn, mặc một bộ trường sam được cắt ngắn vô cùng đơn giản.

Trường sam kia sắc thiên thanh.

Nam nhân này không mặc tử y, nhưng y nắm trong tay chiến đội tinh nhuệ duy nhất trong thiên hạ có thể khiến Nam Cực Tinh phải e ngại — Tử Y Kỵ. Lúc này, y đang lẳng lặng đứng bên cạnh một lão nhân.

Lão nhân mặc một chiếc áo tơ tằm thoải mái tiện lợi, trên mặt mang theo nét cười hiền hòa tốt bụng, so với thanh niên bên cạnh không giận mà uy, lão thoạt nhìn thực giống với lão gia gia ân cần nhà bên.

Nhưng mỗi một người có mặt ở đây, trái tim đều như bị ai đó bóp nghẹt, hô hấp khó khăn.

Bởi vì ai cũng biết, lão nhân bề ngoài hòa nhã này thực chất là con người đáng sợ nhất, thà rằng giết nhầm ba nghìn cũng tuyệt không để thoát một người. Không biết mỗi một ngày, có biết bao nhiêu cái đầu phải rơi vì một cái gật đầu mỉm cười của lão, trong số những người bị sát hại có những kẻ hoàn toàn không hề đối nghịch với lão, thậm chí cho tới giờ cũng chưa từng dám đối nghịch với lão.

Bởi vậy trước mặt vị Ngư thiên tuế này, vô tội chưa bao giờ là một lý do để có thể thoát khỏi vận hạn.

Ngư Khánh Ân từ tốn giơ lên một cánh tay, xem như là chào hỏi đám người nơm nớp lo sợ trước mặt. Chu Phong bước nhanh lên phía trước quỳ xuống, bẩm báo sơ lược lại sự tình từ đầu, có thể nghe ra từ thanh âm hơi run run của hắn, vị phó thống lĩnh Tử Y Kỵ này cũng không biết vì sao Ngư Khánh Ân lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn dẫn theo Lệ Vĩ.

“Ngươi đã điều tra ra được gì chưa?” Ngư Khánh Ân hỏi bằng ngữ điệu rất ôn hòa.

“Thuộc hạ vô năng, nhất thời vẫn chưa có tiến triển”

“Chưa có tiến triển ngươi đã thả người?”

“Bởi vì đã lục soát từng người, không tìm được gì… ở đây… lại toàn là người có thân phận, bởi vậy thuộc hạ mới…”

“Không tìm được gì?” Ngư Khánh Ân ngồi trên chiếc ghế thái sư [1] thuộc hạ đưa tới, tiếp nhận chiếc tẩu hút lằm bằng gỗ tử đàn [2], “Nhưng mà lão phu vẫn luôn cảm thấy, trên đời này không có cái gì là lục soát không ra cả, nếu như nó vẫn còn ở đó…”

“Vâng, thuộc hạ xin sắp xếp lục soát lại một lần nữa, nhất định lục soát kĩ càng hơn”

“Không cần, ngươi bận rộn cả nửa ngày trời cũng mệt rồi, bảo những người theo ngươi nghỉ ngơi trước đi, Vĩ Nhi, tìm một nhóm người khác, lục soát lại một lần nữa, xung quanh chỗ nào có thể giấu đồ đều tìm một lượt”

Mệnh lệnh này tuy rằng chỉ thị cho Lệ Vĩ, nhưng người bị chỉ đích danh lại không hề có bất cứ động tác nào, chỉ hơi liếc khóe mắt. Một thân ảnh bé nhỏ không một tiếng động hiện ra từ phía sau Ngư Khánh Ân, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch đều nhận ra, sắc mặt vàng vọt này, chỉ có hai con mắt coi như là có thần, chính là nam nhân tại hôn lễ của Lệ Vĩ ngày ấy phụ trách ẩn thân trên Ngũ Phượng lâu giám thị toàn viên, sau đó đi ra xác nhận từng người tiến vào nội trạch, hình như tên là Vô Cán. Nhìn gã vẫn luôn theo sát bên người Ngư Khánh Ân, hẳn là một thủ hạ đắc lực dưới trướng lão Ngư.

Vô Cán sau khi xuất hiện nhanh chóng chỉ huy một nhóm Tử Y Kỵ theo Ngư Khánh Ân tới mã tràng một lần nữa lục soát những người có mặt tại đây.

Tô Hoàng trong lòng giật thót, nhịn không được úp tay lên ngực.

… … ??

Lòng bàn tay cư nhiên trống không.

Sửng sốt, tìm kiếm lại lần nữa, vẫn không thấy.

Không thấy ống bạc nhỏ chứa đựng biết bao sinh mạng.

Quá đỗi ngạc nhiên, nhịn không được ngẩng đầu nhìn xung quanh. Nam Cận đứng ở chỗ khá xa, không nhìn rõ được thần sắc, chỉ thấy hắn vẫn luôn cúi mặt, khuôn mặt thỉnh thoảng ngẩng lên cũng chỉ vĩnh viễn nhìn về phía Lệ Vĩ.

Tô Hoàng trong lòng hiển nhiên biết rõ chỉ có thể là Nam Cận đã lấy đi ống bạc, nhưng vị Tử Y Kỵ trẻ tuổi khó nắm bắt này vì sao lại phải làm như vậy, chỉ có điều trong tình hình hiện tại, bảo trì trầm mặc mới là lựa chọn tốt nhất, bởi vậy sau khi kín đáo dùng tay ra hiệu cho cộng sự, hắn thản nhiên tùy ý để người tới lục soát toàn thân từ trên xuống dưới.

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu Nam Cận từ đầu đã không nói ra, thì hiện tại chắc hẳn hắn cũng sẽ không để ống bạc đó bị phát hiện.



Nhưng lần lục soát thứ hai còn chưa tiến hành được bao lâu, Tô Hoàng phát hiện suy nghĩ này của mình đã sai mất rồi.

Ống bạc nhỏ không tra ra được không một tiếng động mất tăm mất tích kia, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ngay bên dưới gốc liễu trồng phía ngoài cầu tràng, bị một người tìm thấy được trong bụi cỏ ở rễ cây, hơn nữa lập tức trình lên Ngư Khánh Ân.

Trong tích tắc, Tô Hoàng cảm thấy máu trong toàn thân đều chạy thẳng lên đỉnh đầu, suýt chút nữa nhịn không được lao lên, liều mạng bảo vệ danh sách kia, bảo vệ sinh mệnh đồng bạn của mình.

Nhưng bàn tay Mục Tiễu Địch đã nắm chặt lấy cánh tay hắn từ phía sau, dụng lực cơ hồ khiến hắn đau buốt tận xương.

Nhìn vào đôi mắt ngưng trọng thâm trầm của cộng sự, Tô Hoàng kìm xuống xung động trong lòng.

Bởi vì hắn trong lòng cũng hiểu rất rõ, cho dù thực sự không cần mạng sống mà lao lên cũng tuyệt đối chỉ là làm việc vô nghĩa, đứng bên cạnh Ngư Khánh Ân còn có Lệ Vĩ, nam nhân thâm sâu khó lường nhất trong thiên hạ.

Đó là địch thủ Nam Cực Tinh chưa bao giờ chiến thắng được, là đỉnh núi chót vót mãi không thể vượt qua.

Ngón tay được chăm sóc vô cùng cẩn thận của Ngư Khánh Ân rất thuần thục gạt chốt khóa, mở nắp ống bạc, nhìn vào bên trong, rồi lại lắc lắc dốc xuống lòng bàn tay hai cái, không xuất hiện bất cứ thứ gì.

Ống bạc đó cư nhiên lại trống không.

Hiển nhiên, nếu như bên trong không có bất cứ vật gì, vậy là danh sách đã bị lấy đi.

Trong lòng chất đầy nghi ngờ, Tô Hoàng lần thứ hai liếc nhìn Nam Cận.

Thế nhưng trên mặt Tử Y Kỵ trẻ tuổi kia vẫn không biểu lộ bất cứ dao động khác thường nào. Hắn chỉ đơn thuần là đứng đấy, chăm chú nhìn thống lĩnh của mình, dường như đối với tất thảy sự tình phát sinh ở đây, hoàn toàn không có một chút hứng thú.

Ngư Khánh Ân chậm rãi đưa ống bạc cầm trong tay cho Vô Cán ở bên cạnh, liếc nhìn Chu Phong, khoan thai hỏi: “Đây là sao?”

Chu Phong phịch một tiếng quỳ xuống đất, “Thuộc hạ thất trách, xin thiên tuế thứ tội”

“Ngày hôm nay khi phái ngươi tới đây, ta còn cố ý cho ngươi xem một ống bạc tương tự, rõ ràng đã nói cho ngươi hay Ngụy Anh Kiệt sẽ dùng nó để truyền tin, chẳng lẽ trước khi lục soát ngươi không hề cho đám người ngươi dẫn theo xem, bảo bọn họ chú ý tới đồ vật như thế sao?”

“Bẩm không, thuộc hạ đã cho họ xem, thiên tuế gia nếu không tin, có thể tra hỏi”

“Lão phu đâu phải không tin, ngươi cũng không cần khẩn trương”, Ngư Khánh Ân cười hiền hòa, “E rằng ngươi chỉ lo lục soát người, còn chưa cho lục soát mấy chỗ nhỏ khuất, phải không?”

Sắc mặt Chu Phong thoáng chốc trắng bệch, nhưng y biết rõ hậu quả của việc nói dối trước mặt lão nhân này, không thể không nói: “Bẩm không… Bụi cây bãi cỏ khắp chung quanh, đều đã tìm…”

“Nga?” Ánh mắt Ngư Khánh Ân bắt đầu tỏa ra hàn ý, “Chu Phong, chuyện này có thể không phải thất trách. Với cá tính chu đáo cẩn thận trước sau như một của ngươi, lão phu không tin ngươi lại mắc phải sai sót lớn như vậy… Đương nhiên, trừ phi là ngươi cố ý…”

“Tuyệt đối không phải!” Trên trán  Chu Phong nhỏ xuống một giọt mồ hôi lớn, “Sau khi soát người, thuộc hạ đã tự mình kiểm tra một vòng xung quanh, nhớ rõ lúc đó bên dưới gốc liễu kia hoàn toàn không có bất cứ vật nào khả nghi, bởi vậy thuộc hạ cho rằng, ống bạc này nhất định là lúc nãy khi thiên tuế gia cùng thống lĩnh đại nhân bước vào, có kẻ lợi dụng lúc hỗn loạn để vào chỗ đó!”

Ngư Khánh Ân vân vê mấy sợi râu dưới cằm, trầm tư trong chốc lát, ừ một tiếng, nói: “Nói cũng có lý, tình huống mới vừa rồi, quả thực có rất nhiều người có cơ hội ném vật gì đó đi…”

Chu Phong quệt mồ hôi lạnh trên trán, dập đầu nói: “Thiên tuế gia minh giám”

“Vậy lão phu càng thấy kỳ quái, nếu thứ này là mới bị ném xuống, sao lúc lục soát người lại soát không ra? Ngươi cũng đã cho thủ hạ xem, nó không thể khó soát ra đến vậy chứ?”

Chu Phong khó nhọc ho một tiếng, làm trong giọng nói, cố gắng không để thanh âm phát ra quá run rẩy: “Thuộc hạ cho rằng… Không soát ra, có lẽ bởi vì…”

“Sao?”

“Ở đây có quá nhiều người, thuộc hạ không thể tự mình lục soát từng người một, nếu như trong số các huynh đệ lục soát có một người đối với thiên tuế gia không đủ lòng trung thành, hoặc là nói, căn bản là đã phản bội, như vậy có khả năng hắn đã nghĩ biện pháp thả hung thủ đi…”

Nhóm Tử Y Kỵ bị nhắc đến sắc mặt toàn bộ đều đại biến.

“… Thuộc hạ chưa suy nghĩ thấu đáo, chưa tiến hành kiểm tra lại đã tùy tiện thả người, là sơ xuất của thuộc hạ, xin thiên tuế gia trách phạt”

“Ừm…” Ngón tay Ngư Khánh Ân gõ gõ lên tay vịn ghế theo tiết tấu nhịp nhàng, “Nói cũng hợp lý. Tốt lắm, cho dù ở đây thực sự tồn tại một người như vậy, trong lòng hắn có ý phản bội, bất chấp khả năng bị ngươi kiểm tra lại mạo hiểm bao che cho hung thủ, lại thừa cơ cục diện hỗn loạn ném ống bạc dưới gốc cây, như vậy liệu hắn có bản lĩnh vào bên trong nhà của ngươi làm chút sự tình vu oan hay không?”

Chu Phong mặc dù nghe ra ngữ điệu đối đáp không đúng, nhưng thực sự không hiểu rốt cuộc là đang hỏi cái gì, sững sờ, trong đầu mờ sương nói: “Thuộc hạ ngu dốt, không rõ ý tứ của thiên tuế gia…”

“Không rõ? Vậy ngươi có biết, nếu ta và Vĩ Nhi rõ ràng đã sai ngươi đi gặp mặt Ngụy Anh Kiệt, vì sao lại đột nhiên đích thân tới?”

“Thuộc hạ không biết…”

Ngư Khánh Ân nở nụ cười, lấy ra từ trong tay áo mấy viên thuốc sáp truyền tin [3], ném tới trước mặt Chu Phong: “Nhận ra cái này không?”

“Thuộc hạ không nhận ra…”

“Đây là thông tin cơ mật có liên quan tới Tử Y Kỵ chúng ta và triều đình”

Chu Phong có chút hoang mang sợ hãi, mồm mấp máy muốn nói, lại không biết nên nói gì cho phải.

“Ngươi thực sự không nhận ra? Lẽ nào chúng không phải do chính tay ngươi làm ra sao?”

Chu Phong hoảng sợ quá độ: “Không có… Thuộc hạ chưa bao giờ nhìn thấy những viên thuốc bọc sáp này! Vì sao thiên tuế gia lại hoài nghi là thuộc hạ…”

“Bởi vì chúng ở trong tủ bí mật trong nhà của ngươi, bị lão phu tận mắt nhìn thấy lục soát ra, ngày hôm nay, không bao lâu sau vừa vặn phát sinh chuyện… Đây chính là nguyên nhân ta và Vĩ Nhi đột nhiên xuất hiện ở nơi này…”

Chu Phong ngay cả môi cũng đã tái nhợt, quỳ thụp trên mặt đất, ôm lấy chân Ngư Khánh Ân, “Không thể nào… Không thể như vậy… Thuộc hạ chưa bao phản bội thiên tuế gia… Những viên thuốc bọc sáp này… Chắc chắn là vu oan, không liên quan gì tới thuộc hạ…”

“Ngươi quả nhiên nói là vu oan. Như vậy vấn đề mới rồi lão phu hỏi ngươi đã có thể trả lời chưa? Ngươi cho rằng là ai… Ai có bản lĩnh này, bỏ tang vật vu oan này vào trong nhà ngươi? Ngươi thử nói một cái tên khả nghi xem?”

Chu Phong ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi vã ra như tắm, hai con mắt vội đảo, hiển nhiên đang liều mạng mà hồi tưởng.

“Không nghĩ ra được?” Một lúc sau, Ngư Khánh Ân chậm rãi nói, “Theo lão phu biết, bằng hữu của ngươi, bất luận giao tình tốt đến đâu, ngươi vẫn luôn tiếp đãi ngoài sân, chưa từng mời một ai vào nhà trong, về phần thủ hạ của chính ngươi ở trong Tử Y Kỵ, thậm chí tính cả Vĩ Nhi, cũng chưa hề có ai bước qua được cánh cửa nhà ngươi, có đúng không?”

Chu Phong thở dốc nặng nhọc, cả nửa buổi mới thốt ra được một chữ “Vâng…”

“Bây giờ ngươi còn gì để nói?”

“Thuộc hạ chỉ muốn nói… Thuộc hạ thực sự không hề phản bội thiên tuế gia…”

“Không hề phản bội…” Khóe miệng Ngư Khánh Ân nhếch thành một nụ cười lãnh khốc, “Vậy ba sứ giả Hồ tộc bí mật rời khỏi kinh thành, sao lại bị chặn giết? Lẽ nào, đây không phải tin tức hạng nhất mà ngươi thông báo cho Nam Cực Tinh sao?”

Chu Phong lúc này mồ hôi đã thấm ướt đẫm y phục, mặt cắt không còn một giọt máu, tràn đầy biểu hiện tức giận khẩn trương, “Thuộc hạ không có… Biết lộ tuyến rời kinh của sứ giả Hồ tộc còn có những người khác…”

Ngư Khánh Ân dùng ánh mắt thương hại nhìn y: “Ngươi từng là một trong những người lão phu tín nhiệm nhất, phàm là chuyện quan trọng, hơn phân nửa đều là giao cho ngươi làm. Bởi vậy lão phu cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Hiện tại bên người ngươi có ba nghi vấn, một, vì sao lại lục soát được thuốc sáp truyền tin ở trong ngăn bí mật nhà ngươi? Hai, Ngụy Anh Kiệt vì sao lại bị giết ngay dưới mắt ngươi? Ba, lộ tuyến rời kinh của ba sứ giả người Hồ kia làm sao Nam Cực Tinh lại biết được? Chỉ cần ngươi có thể đưa ra lý giải hợp lý cho ba sự kiện này, lão phu thậm chí có thể cho phép không cần chứng cứ, dứt khoát tin tưởng ngươi. Ngươi nói coi”. Ngư Khánh Ân ngả người ra sau, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Chu Phong khó khăn nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, vài lần mở miệng, những vẫn không nói nên lời. Ba cáo buộc này, hai cái sau hắn còn có thể nghĩ ra một ít suy luận có lý để biện giải, có đúng là trong nhà mình xuất hiện thuốc sáp truyền tin hay không, hắn không có chút manh mối nào. Có điều đối với Ngư Khánh Ân mà nói, chỉ cần lão nổi lên nghi ngờ, hoặc là có thể giải thích toàn bộ, hoặc là dứt khoát khỏi phải phí công mở lời.

Khoảng chừng sau nửa chung trà, Ngư Khánh Ân hơi nhấc mi mắt, “Không có gì để nói sao? Tốt lắm, lão phu còn một vấn đề sau cùng, nếu như ngươi đáp được thỏa mãn, lão phu xem như nể tình trước đây có thể không giết ngươi…” Lão nhân quyền khuynh thiên hạ này lim dim mắt suy nghĩ, ngả người về trước, hiền từ nói, “Thứ bên trong ống bạc kia ngươi giấu ở đâu? Chỉ cần giao ra đây, còn có một con đường sống”

Chu Phong cắn răng, ngón tay co quắp cào mặt đất. Tại khoảnh khắc này, y rất rõ ràng bản thân đã rơi vào tay người, phải chịu đủ công kích, bất kể bên trong ống bạc ấy là thông tin quan trọng thế nào, nếu y có thể giao ra đây thì cũng lập tức chứng minh mình không phải người của Nam Cực Tinh, đáng tiếc là, y từ đầu chí cuối thực sự chưa từng nhìn thấy thứ đó.

“Không giao?” Ngư Khánh Ân tiếc nuối thở dài, “Lục soát cho ta, không riêng gì y, tất cả những người theo y cũng lục soát xem”

Nghe được mệnh lệnh truyền ra, Tô Hoàng trong lòng căng thẳng, lo lắng nhìn về phía Nam Cận, nhưng thần sắc người kia cũng không khác biệt lắm so với các đồng liêu xung quanh hắn, có chút hoang mang, nhưng so với những người khác cũng không biểu lộ rõ ràng hơn.

Vô Cán phất tay, mười mấy Tử Y Kỵ tiến lên, tới trước mặt các Tử Y Kỵ theo Chu Phong tới mã tràng, bắt đầu động thủ lục soát, hơn nữa còn là lột ra từng lớp từng lớp y phục mà tỉ mỉ kiểm tra.

Sắc mặt Nam Cận bắt đầu có chút trắng bệch, ngón tay níu chặt cổ áo vô thức lùi về sau một bước, Tử Y Kỵ lục soát người hắn không quá chú ý tới biểu hiện bất thường của hắn, tiến về trước một bước, xả khai vạt áo trước ngực hắn.

Nhưng hành động này không thể thuận lợi tiếp diễn, bởi vì Nam Cận đột nhiên vung tay ngăn cản người lục soát, kéo vạt áo lên, lại lùi về sau hai bước.

Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt ngắn ngủi, nhưng Tô Hoàng vẫn kịp kinh ngạc trông thấy trên bờ ngực trắng bóc của Nam Cận có mấy vết màu đỏ đậm.

Cùng lúc đó, Tử Y Kỵ bị đẩy ra bởi vì không ngờ tới sẽ bị phản kháng nên đứng ngây người, hai tay lưng chừng giữa không trung, nhất thời không biết phải làm gì.

Toàn bộ mã tràng đặc biệt yên tĩnh phát sinh một dị động nhỏ, nhưng Vô Cán vẫn luôn giám thị hiện trường rất tinh tường lập tức phát giác ra. Gã quay sang cẩn thận nhìn sắc mặt Lệ Vĩ, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm mấy chữ bên tai Ngư Khánh Ân.

Ngư Khánh Ân vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt, cười ôn hòa, ngoắc tay nói: “Nam Cận, ngươi qua đây”

Nam Cận cúi đầu, từ từ đi tới, khom mình hành lễ: “Thiên tuế gia…”

“Ngươi là hài tử nho nhã, không quen cách thức lục soát thô lỗ như vậy có phải không? Vậy để Vô Cán giúp ngươi xem có được không?”

Vô Cán khom lưng, có chút lấy lòng Lệ Vĩ nói: “Thống lĩnh đại nhân, ngài yên tâm, Vô Cán sẽ nhẹ tay, nhanh chóng xong xuôi thôi. Không soát… dù sao cũng là không thể…”

Lệ Vĩ mặt không chút thay đổi liếc nhìn gã.

Nam Cận chậm chạp buông xuôi cánh tay đang giữ chặt cổ áo, đứng bên cạnh Ngư Khánh Ân cúi đầu không nói gì, Vô Cán đi lên, mười ngón tay giống như xúc tu bạch tuộc linh hoạt mềm dẻo lướt qua một lượt thân người hắn từ đầu tới chân, quả thực là nhẹ tới như không hề tiếp xúc với cơ thể hắn. Lục soát trong chốc lát hoàn tất, gã vừa cười cười vừa lui ra sau vài bước, quay về phía Ngư Khánh Ân lắc đầu biểu thị không có bất cứ thứ gì.

Tô Hoàng lúc này mới chậm rãi thả lỏng. Nhưng lại nghĩ, tim không khỏi đập thình thịch. Nếu như bên trong ống bạc ngay từ đầu không có vật gì thì tốt rồi, nếu như thực sự có danh sách bị Nam Cận lấy ra, hắn không giấu ở trên người mình thì giấu ở đâu? Không phải là tiện tay nhét vào chỗ nào, không khéo bị người lục soát tìm ra chứ?

Đường nhìn thoáng dời sang ngang, giao với ánh mắt của Mục Tiễu Địch. Hai người cộng sự đều thấy rõ trong mắt người kia cùng một loại quyết tâm.

Nếu như danh sách thực sự bị lục soát ra, cho dù liều mạng cũng phải hủy nó trước khi nó được đưa tới tay Ngư Khánh Ân, về phần có thể thành công hay không, đã không còn ở trong phạm vi cân nhắc nữa rồi.

Thế nhưng thực vô cùng may mắn, loại tình thế bất cứ giá nào đó cuối cùng cũng không phát sinh, sau khi lục soát hết nhóm Tử Y Kỵ đầu tiên theo Chu Phong tới mã tràng, vẫn như cũ không thu được kết quả gì.

Ánh mắt Ngư Khánh Ân đã không còn nét bình thản như khi mới tới, mà đã nổi lên một chút sắc thái nguy hiểm.

“Chu Phong, ngươi thực sự muốn vứt bỏ cơ hội cuối cùng này, ngâm miệng không chịu nói sao?”

Chu Phong khuôn mặt trắng bệch bỗng nhiên đỏ bừng, tuyệt vọng nhìn trái nhìn phải, nhưng không thốt nổi một câu hoàn chỉnh. Khi một người bị người ta kiên quyết ép buộc nói ra một chuyện tình vốn hoàn toàn chẳng hề hay biết, đều là biểu tình này.

“Tốt lắm…” Ngư Khánh Ân yên lặng nhìn con người Tử Y Kỵ tài giỏi đắc lực này một lúc, biểu tình thập phần không nỡ mà thở dài, giơ cánh tay phải gầy nhom lên, chậm rãi nói: “Giải y vào đông lao…”

Chu Phong toàn thân run rẩy. Đảm nhiệm chức vụ phó thống lĩnh Tử Y Kỵ gần ba năm, so với Lệ Vĩ y càng rõ ràng đông lao là nơi chốn thế nào, càng hiểu rõ một người nếu vào đông lao, thực sự còn không bằng xuống thẳng địa phủ.

“Thiên tuế gia…” Sau cùng cũng thốt lên một tiếng cầu xin, nhìn biểu tình thản nhiên của lão giả trước mặt, Chu Phong nghiến răng, đột nhiên vùng dậy lao tới, ngón tay như móc câu, nhanh như chớp chộp lấy ngực Ngư Khánh Ân.



Chú thích:

[1] ghế thái sư: ghế rộng có lưng tựa và tay vịn.

[2] tử đàn: tử đàn mộc, còn có tên gọi thanh long mộc, gỗ tử đàn rất cứng, rất thích hợp dùng để chế tác gia cụ và điêu khắc tác phẩm nghệ thuật. Đồ vật chế tác từ gỗ tử đàn sáng bóng mà không cần lớp sơn, rất được yêu thích.

[3] thuốc (bọc) sáp: sáp ong nguyên chất đun nóng chảy, để nguội tới khoảng 70 độ C, đợi khi sáp ong lỏng ở xung quanh bắt đầu ngưng kết, bề mặt có lớp màng, thì đổ bột thuốc vào, quấy đều, cho tới khi hỗn hợp trộn lẫn vào nhau, nặn thành viên tròn.

thuốc sáp truyền tin: dùng sáp nặn thành viên, giả làm thuốc viên, bên trong chứa công văn cơ mật, là một cách thức truyền tin có từ thời cổ đại.