Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 598: Kết Hôn 5






Diệp Lăng Thiên đi vào trong trường học, từ từ đến gần một cái cửa sổ, cửa sổ là một cửa kính thủy tinh khung gỗ đã rất cũ, tấm kính trên khung một nửa đã không còn, nó được dán bằng một tờ báo, có thể là vì gió thổi, mấy chỗ đã bị rách, đứng ở bên cửa sổ, có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình bên trong.
Diệp Lăng Thiên nhìn vào trong phòng, trực tiếp nhìn thấy một mình Lý Vũ Hân đang ngồi bên bàn làm việc trong phòng, cái gọi là bàn làm việc thật ra cũng chỉ là một cái bàn học, hơn nữa còn là một chiếc bàn học cũ kỹ, Lý Vũ Hân đang chấm bài tập về nhà.

Quần áo mặc trên người đã không còn lộng lẫy như trước, mặc dù quần áo vẫn là những bộ quần áo trước kia, nhưng giờ phút này nhìn lại có vẻ mộc mạc như vậy.

Lý Vũ Hân chấm bài và chữa bài hết sức chăm chú, không hề quay đầu lại chút nào, từ vị trí của Diệp Lăng Thiên có thể nhìn thấy khi Lý Vũ Hân chấm bài, khi thì sẽ nhíu mày, khi thì sẽ mỉm cười, có lẽ bài tập trên tay của học sinh đã mang đến cho cô một chút thất vọng và những bất ngờ khác nhau.
Diệp Lăng Thiên cứ như vậy đứng yên lặng bên cửa sổ ngắm nhìn Lý Vũ Hân trong phòng, Lý Vũ Hân không hề động, anh cũng đứng ở đó không nhúc nhích, giống như hóa đá.

Ngay sau đó, Diệp Lăng Thiên nghe thấy tiếng ho khan của Lý Vũ Hân, sau đó thấy Lý Vũ Hân đứng lên, cầm lấy chai nước để dưới đất, đổ nước vào trong cốc, sau đó lấy một hộp thuốc ra, uống hai viên.

Rõ ràng, Lý Vũ Hân đang bị ốm, nhưng sau vài tiếng ho khan và uống thuốc xong, Lý Vũ Hân lại tiếp tục ngồi xuống chấm bài.


Mà đúng lúc này, Lý Vũ Hân bỗng nhiên bật dậy khỏi ghế, sau đó hét lên.

Diệp Lăng Thiên nhìn thấy rõ ràng một con chuột lớn bò qua chân Lý Vũ Hân, nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của Lý Vũ Hân, phản ứng có điều kiện của Diệp Lăng Thiên chính là chuẩn bị xông vào phòng, nhưng ngay lập tức nghe thấy tiếng động ở căn phòng cách vách, Diệp Lăng Thiên nhíu mày, lập tức tránh ra núp ở một bên.
Quả nhiên, sau đó liền thấy Trịnh Long ở phòng sát vách lo lắng chạy đến, sau đó đẩy cửa phòng Lý Vũ Hân đi vào.
"Sao thế?" Trịnh Long hoảng sợ nhìn Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân nhìn thấy Trịnh Long, giống như gặp được chúa cứu thế, lập tức liền lao đến trước mặt Trịnh Long, núp ở sau lưng Trịnh Long, vịn eo Trịnh Long lo lắng nói: "Chuột, có một con chuột rất lớn, vừa mới bò qua chân tôi, quá đáng sợ!”
"Chuột? Ở đâu?" Trịnh Long nhìn khắp bốn phía.
"Ở kia, vừa rồi chính là đi về hướng đó!”
Trịnh Long căn cứ theo hướng mà Lý Vũ Hân chỉ và bắt đầu tìm kiếm bóng dáng con chuột trong gian phòng của Lý Vũ Hân, nhưng chuột là một loài vật giảo hoạt, đặc biệt là ở trong căn phòng không được coi là kín này, trên cơ bản là không có khả năng có thế tìm được hình bóng của nó.
Trịnh Long tìm một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng con chuột, cuối cùng xoay mặt nói với Lý Vũ Hân: "Hết cách, điều kiện ở đây chính là như vậy, muốn không có những loài vật như chuốt là không thể, chờ lần sau tôi đi huyện sẽ mua bộ bẫy chuột.

Dùng bả chuột không an toàn, dù sao nơi này còn có nhiều học sinh như vậy.

Dùng bẫy chuột, mỗi lúc trời tối trước khi chị đi ngủ tôi sẽ đặt ở trong phòng chị, buổi sáng tôi sẽ thu lại.”
"Được, cám ơn anh, Trịnh Long.

Thật xin lỗi, tôi ở đây đã gây rất nhiều rắc rối cho anh!” Lý Vũ Hân nhìn Trịnh Long, trong mắt đều là cảm kích.
"Đừng nói như vậy, tôi và chị là đồng nghiệp, đều đến từ nơi khác, ở ngôi trường này chỉ có hai chúng ta, chúng ta hỗ trợ và chăm sóc lẫn nhau là điều nên làm.

Chị bị cảm đã đỡ hơn chút nào chưa? Những viên thuốc kia có tác dụng không? Nếu không có tác dụng ngày mai tôi đi mượn xe đạp của trưởng thôn Lưu dẫn chị lên phòng khám ở thị trấn để khám, chuẩn bị một chút" Trịnh Long quan tâm hỏi.
"Không sao, đã tốt hơn nhiều, đoán chừng ngủ một giấc ngày mai uống thêm mấy viên nữa là khỏi, anh không cần phải lo lắng!” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
"Vậy thì tốt, ngộ nhỡ có chuyện gì chị tuyệt đối không được cố chịu đựng, ở đây chữa bệnh cũng không quá thuận tiện, có bệnh gì nhẹ tốt nhất phải chữa sớm, nếu bệnh nặng sẽ phiền phức.


Thế này đi, tôi đi tìm mấy thứ để chặn mấy cái hang chuột lại một chút, như thế tối thiểu có thể đảm bảo tối nay sẽ không có chuột.

Chị cũng có thể ngủ yên tâm hơn!” Trịnh Long vừa nói, vừa bắt đầu tìm đồ nhét vào mấy cái hang chuột trong phòng Lý Vũ Hân.
"Thật sự cám ơn anh, nếu không có anh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, tôi cũng không biết mình có thể kiên trì ở đây mấy ngày, tôi nghi ngờ rằng có lẽ một tuần tôi cũng không kiên trì nổi.” Lý Vũ Hân ngồi bên giường nói.
"Chị quá khách khí, không phải tôi đã nói rồi sao, chúng ta là chăm sóc lẫn nhau, nếu như không có chị nói chuyện phiếm với tôi, có lẽ tôi cũng không ngốc ở đây được mấy ngày!” Trịnh Long vừa nói chuyện vừa cười, sau đó hỏi: "Chị Vũ Hân, tôi thấy chị vẫn nên trở về sớm đi, ở đây thật sự không thích hợp với đại tiểu thư như chị!”
"Sao anh biết tôi là đại tiểu thư chứ? Tôi cũng chỉ là đứa trẻ trong gia đình nghèo khổ thôi!” Lý Vũ Hân cười nói.
"Chị đừng nói dối tôi, đi cùng với chị ở chung sắp được hai tháng, một chút nhãn lực đó tôi vẫn có.

Tôi thật sự không hiểu vì sao chị nhất định phải đến nơi này chịu khổ!”
Nghe nói như thế, Lý Vũ Hân bỗng nhiên trầm mặc, sau đó nói: "Tôi chỉ muốn dùng hết năng lực của mình để giúp đỡ bọn nhỏ ở vùng này một chút.

Hi vọng bọn chúng có thể nhận được nền giáo dục tốt, học được kiến thực.

Mặt khác, tôi cũng muốn đi vào một nơi như vậy đều giải tỏa một chút, một mình nghiêm túc suy nghĩ một vài vấn đề, một chút vấn đề cá nhân.

Trịnh Long, tại sao anh lại đến nơi này làm việc?”
"Tôi sao, tôi và chị khác nhau, mặc dù tôi là tình nguyện viên, nhưng tôi là vì sau này chuyển chính thức nên tôi mới đến đây làm tình nguyện viên vài năm, sau này trở về đơn vị công tác ban đầu, có thể có thêm vốn liếng, khác với sự vô tư của chị, tôi là mang theo sắc thái lợi ích!” Trịnh Long rõ ràng đang bịa ra những lời nói dối.
"Anh có bạn gái chưa? Bạn gái của anh đồng ý cho anh đến đây mấy năm sao?”
"Không có, tôi một mình, không có bạn gái "
"Vậy khó trách, nếu như anh có bạn gái, cô ấy nhất định sẽ không đồng ý để ánh đến nơi này làm việc.”
"Vậy còn chị?" Trịnh Long hỏi ngược lại.
"Tôi?" Lý Vũ Hân lần nữa trầm mặc, sau đó mới nói: "Giống như anh, tôi cũng độc thân, tôi cũng một mình!”

"Không thể nào, chị xinh đẹp như vậy, không thể nào không có người theo đuổi.” Trịnh Long vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với Lý Vũ Hân.

Thật ra anh ta đại khái hiểu rõ về tình hình của Lý Vũ Hân, tối thiểu biết được những chuyện đã xảy ra giữa Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên.
"Có người theo đuổi cũng không có nghĩa là tôi không phải độc thân, đúng không?” Lý Vũ Hân mỉm cười lần nữa, sau đó lại nói: “Trước đó tôi cũng từng có một mối tình, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi, nhưng khi anh ấy cầu hôn với tôi, tôi đã lựa chọn từ chối, tôi nói chia tay với anh ấy!”
"Vì sao?"
"Bởi vì anh ấy quá ưu tú, mà bản thân tôi lại là một người hiếu thắng, vậy nên, tôi và anh ấy cho dù yêu đối phương tha thiết, nhưng không có cách nào tiến đến hôn nhân, không có cách nào ở bên cạnh nhau.

Cuối cùng tôi đến đây, rời xa anh ấy!”
"Cô rời đi, anh ta chắc chắn sẽ rất đau khổ!”
"Có lẽ vậy, nhưng tôi biết, anh ấy là một người đàn ông rất kiên cường, ở trong thế giới của anh ấy, tình cảm vĩnh viễn chỉ chiếm một phần nhỏ, anh ấy sẽ không vì chuyện tôi rời đi mà thương tâm, và sa sút tinh thần, anh ấy là kiểu người đàn ông dù trời sập xuống cũng sẽ không hề nhíu mày!”
"Sau này cô trở về sẽ còn đến tìm anh ta chứ?”
"Không biết, có thể sẽ đi, cái này còn phải xem tôi có thể quên anh ấy hay không, nhưng tôi nghĩ, tôi rất khó để quên anh ấy.

Trước khi đến đây tôi đã nói với anh ấy, nếu như lúc trở về tôi vẫn không quên được anh ấy, tôi sẽ đến tìm anh ấy, tôi sẽ gả cho anh ấy, kết hôn với anh ấy.

Nhưng có lẽ khi tôi trở về, anh ấy đã kết hôn cũng người phụ nữ khác.

Anh ấy quá ưu tú, bên cạnh anh ấy không thiếu phụ nữ, hơn nữa, mỗi một người phụ nữ đều rất ưu tú!” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, Diệp Lăng Thiên có thể nghe được rất nhiều ưu thương trong lời nói của Lý Vũ Hân..