Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Chương 1-2: Tiết Tử




Edit: Miri

Trên đường lớn ngoài Kiềm An Vương phủ, hơn mười chiếc xe ngựa nối đuôi nhau đứng chờ, từng nhóm hạ nhân ở cửa ra ra vào vào, vội vội vàng vàng nâng hành lý lên xe.

Ở tửu quán cách phố có mấy người tò mò nhiều chuyện ngồi nhìn, lẩm nhẩm lầm nhầm.

"Đây là có chuyện gì vậy? Vương gia trong phủ muốn làm cái gì?"

"Còn hơn ba tháng nữa là lễ vạn thọ, nghe nói mấy chủ tử trong phủ Vương gia muốn vào kinh đi mừng thọ."

"Vậy có trở về đây không?"

"Vô nghĩa! Mừng thọ xong, không trở lại thì còn làm cái gì?!"

"Lễ vạn thọ năm nào chẳng có, sao năm nay lại muốn đi?"

"Làm sao ta biết!"

"Làm việc đi!" Lão bản tửu quán đánh một cái bốp lên đầu hai người nọ, đuổi người xong rồi, liền cười cười tự mình rót trà cho khách, "Để khách quan chờ lâu."

"Không sao." Khách nhân là người bên ngoài thành, nghe chuyện nên hăng hái, hỏi, "Phủ Vương gia có nhiều chủ tử sao? Sao lúc trước ta nghe là Kiềm An Vương năm nay bất quá chỉ vừa mới hơn mười tuổi, hóa ra là đã thú thê rồi?"

"Không." Lão bản cười cười, "Vương gia phủ ngoài Kiềm An Quận Vương, còn có một cặp đệ muội của Vương gia."

Khách nhân gật gật đầu, muốn nói lại thôi, "Đều là thiên hoàng quý trụ, tại sao lại tới, tới......"

"Tới cái nơi khỉ ho cò gáy này của chúng ta?" Lão bản cười tiếp lời, "Này phải kể từ thời tiên đế......"

Nam Cương trời cao cách xa hoàng đế, dân phong cũng thoáng đãng, không kiêng dè nghị luận triều chính. Trời còn sáng sớm nên tửu quán chưa có khách nào, lão bản liền ngồi xuống, từ từ kể ra.

"Tiên đế có tổng cộng sáu hoàng tử, tiên đế lúc tuổi già, hướng vào hai hoàng tử, một người là Nhị hoàng tử, một người khác là Lục hoàng tử."

"Nhị hoàng tử lớn hơn, tính tình cẩn thận, Lục hoàng tử lại thông minh từ nhỏ."

"Nghe nói tiên đế lúc tuổi già càng thiên vị tiểu nhi tử hơn một chút, nhưng Lục hoàng tử thật sự còn quá nhỏ, năm tiên đế băng hà cũng chỉ vừa mới tròn mười lăm tuổi. Tiên đế có lẽ là nghĩ đến quốc thái dân an, nên trong lúc hấp hối vẫn đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho Nhị hoàng tử, cũng chính là Kim Thượng tại vị."

"Sau khi tiên đế băng hà, mẫu phi của Lục hoàng tử là Chung quý phi bi thương quá độ, cũng đi theo tiên đế, di mẫu của Lục hoàng tử là tiểu Chung phi hồi ấy xuất giá vào cung theo quý phi, cũng chết theo".

"Nhà ngoại của Lục hoàng tử sau đó còn phạm tội, hết chuyện này tới chuyện kia nảy sinh, tình cảnh Lục hoàng tử nhanh chóng xuống dốc......"

Khách nhân hiểu rõ, gật gật đầu: "Quả thật rất đáng xấu hổ."

Lão bản cùng khách nhân nhìn nhau cười, giấu đi lời không thể lời nói, tiếp tục, "Bất quá, Kim Thượng đối với Lục hoàng tử cũng coi như còn tình nghĩa, năm thứ hai đăng cơ liền phong Lục hoàng tử còn chưa kịp cập quan* làm Ninh Thân Vương, đủ loại hậu đãi......"

*Lễ đội mũ lúc 18 tuổi.

Khách nhân nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đập bàn một cái: "Ninh thân Vương! Chính là người đã bị bắt......"

Lão bản gật đầu: "Chính hắn, hơn mười lăm năm trước, Bắc Địch xâm phạm, không biết khách quan có biết không. Hoàng đế triều đại ta định thiết luật, nơi nào có chiến sự phải phái một hoàng tử xuất chinh theo quân để làm phấn chấn quân tâm. Năm ấy, Kim Thượng thấy các hoàng tử người thì bệnh, người thì còn nhỏ tuổi, nên đã...phái Ninh Vương."

Khách nhân ngập ngừng: "Chuyện này......"

"Ha ha ha, đệ đệ ruột của Kim Thượng cũng xấp xí tuổi nhi tử ngài." Lão bản chầm chậm nói, "Chiến sự ra sao thì tiểu dân chúng ta không biết, chỉ là nghe nói Ninh Vương tham công nên liều mạng, không đánh lại quân địch nên bị bắt, nửa năm sau chết ở Bắc Cương. Ở tiền tuyến lại có người nói, Ninh Vương thật ra là thông đồng với địch. Chuyện rốt cuộc thế nào......thì không ai biết".

"Ninh Vương phi hạ sinh đôi long phượng thai kia xong thì liền qua đời, chỉ còn lại một trưởng tử mười tuổi, một đôi long phượng thai hai tuổi, ba tiểu chủ tử hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nếu Ninh Vương thật sự là thông đồng với địch, vậy thì mấy hài tử kia......"

Khách nhân lo lắng theo: "Cũng sẽ bị liên lụy?"

"Kim Thượng nhân từ, ép xuống những lời đồn đãi đó, không giận chó đánh mèo với ba tiểu nhi tử của Ninh Vương", Lão bản cười cười, "Không chỉ vậy, còn phá lệ phong tước vị cùng cấp cho Ninh Vương thế tử vừa tròn mười tuổi. Này đã xem như hậu đãi rồi."

Lão bản nhìn về ra ngoài, nói: "Hiện giờ Vương gia trong Kiềm An Vương phủ chính là Ninh Vương thế tử năm đó, còn có song bào đệ muội của thế tử".

Khách nhân lại không hiểu, chần chờ, "Ngươi mới vừa nói, Ninh Vương thế tử được phong tước vị cùng cấp, hẳn là tước vị Ninh Thân Vương, bên ngoài kia ghi rõ ràng là Quận Vương phủ......"

"Ha ha ha ha, đó là Vương gia vừa tới chỗ chúng ta không lâu, liền thỉnh Kim Thượng nói bản thân hắn vô đức vô tài, gánh không nổi ân sủng của thánh thượng, tự xin hàng làm Quận Vương."

"Quận Vương tới đất phong ở Kiềm An nên tất nhiên phải đổi thành Kiềm An Vương, từ lúc đó đến nay đã bảy năm, Kiềm An Vương ở nơi của chúng ta sống bình an vô sự."

Khách nhân nghĩ một lát, hiểu được, thở dài: "Kiềm An Vương tuổi còn nhỏ mà đã thông minh thấu đáo, biết tiến biết lùi......"

Lão bản lắc đầu cười, "Khách quan nói thế là sai rồi".

Khách nhân kinh ngạc, lão bản chậm rãi nói: "Kiềm An Vương tất nhiên là có thiên tư thông minh, nhưng hắn lúc ấy nhỏ tuổi như vậy, làm sao hiểu mấy chuyện đó."

"Đúng vậy." Khách nhân đếm chút thời gian, "Kiềm An Vương lúc ấy cùng lắm chỉ mới mười một, mười hai tuổi, làm sao mà......"

Lão bản nói: "Người bảo vệ Vương gia cùng đôi đệ muội của hắn thật ra là một người khác trong phủ bọn họ......"

Khách nhân vội vàng truy vấn đó là người nào, lão bản bí ẩn cười, "Không cần ta nhiều lời kể về người này, khách quan hẳn cũng đã biết."

Khách nhân cười trừ: "Ta vừa đến nơi này, làm sao mà biết......"

"Chung Uyển." Lão bản cười, "Khách quan có nghe qua chưa?"

Khách nhân từ từ trợn to mắt, đập bàn một cái, hưng phấn nói: "Danh trấn hoàng thành! Truyền khắp Giang Nam! Là Chung Uyển đã khiến Úc tiểu Vương gia kia cầu mà không được, nhớ đến phát điên đó sao? Thiên hạ này ai mà không biết y!"