Nam Lân Cẩm Lý

Chương 22




Hôm sau lúc tỉnh lại, cậu không còn ở trên người Quý Chính Tác nữa, bị ôm thật chặt trong ngực hắn.

Quý Chính Tác sát gần cậu, đầu cạnh đầu, chân quấn chân, ngay cả hô hấp cũng lượn quanh một chỗ, rất không sạch sẻ cùng chung hơi thở với đối phương, thậm chí cậu có thể cảm giác được mi mắt Quý Chính Tác run rẩy đụng trên má mình, đập vào mặt vô cùng nhột.

Quý Chính Tác nhắm mắt lại ngủ rất say, nhưng hô hấp lại nông, hắn mới mười sáu tuổi, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, ngũ quan hơi thanh tú một chút, cũng đủ làm người khác thích. Bị không giải thích được là tóc rất ngắn qua hai tuần lễ dài hơn chút ít, nhìn vẫn như gai nhọn, ra vẻ phóng túng ngạo mạn.

Cậu khó khăn nâng cánh tay tê mỏi của mình lên, chạm đến đầu tóc đâm nhọn của hắn, ngây ngốc sờ sờ, bàn tay cùng trái tim cùng nhau ngứa ngáy.

Mắt Quý Chính Tác đột nhiên mở ra, bắt gian cậu tại trận, cặp mắt đào hoa sống động cười nửa cong, như tích trữ một con suối rộng sâu, muốn lấy hết mạng người, hắn có chút đắc ý, "Tiểu An, em làm chuyện xấu!"

Cậu muốn mở lắp đất chui xuống, vội vàng rút tay về, càng bị Quý Chính Tác ôm chặt hơn, bả vai đều bị chen đến gồng lên, phô trương thanh thế từ chối, "Đâu có?"

"Em sờ tóc anh làm gì?"

"Tôi, tôi, chẳng qua nhìn cậu để tóc ngắn như vậy, cảm thấy rất khôi hài!" cậu vẫn còn phản bác.

Tay Quý Chính Tác sờ trên đỉnh đầu cậu, "Anh là dựa theo tóc của em cắt đấy." Hắn dùng đầu đinh của mình đi dụi vào mặt Phương Yểu An, tuyên bố, "Bọn mình là đầu tình yêu."

Phương Yểu An cảm thấy hắn vừa ngu ngốc lại buồn cười, trước kia ở trước mặt cậu, chỉ số thông minh của Quý Chính Tác luôn bằng một, sau khi hẹn hò yêu đương này trực tiếp xuống âm một trăm, mắng, "Ngu ngốc." Bĩu môi không nhịn được cong cong khóe miệng, lại vội vàng đè xuống, "Mấy giờ rồi?"

Quý Chính Tác lấy điện thoại đến, liếc mắt nhìn, "Gần mười một giờ rồi."

"A? Đồng hồ báo thức của tôi sao lại không kêu?"

"Vì, vì anh thấy em còn chưa tỉnh, anh nhìn em quá mệt mỏi, nên tắt giúp em." Hắn nói chuyện đương nhiên, như thật sự đang quan tâm cậu.

"Cậu, tôi lại cúp học một ngày...Kể cả, đi cũng vô ích." Cậu chán nản ngã xuống, nhắm hai mắt hờ hững hừ mấy tiếng.

Quý Chính Tác vui mừng ôm cậu vào phòng tắm, phòng tắm rất nhỏ, không có bồn tắm, vòi hoa sen cũng không mới, bây giờ cậu mới kịp suy tính rốt cuộc nhà nghỉ này có chỗ nào đáng giá để Ngô Uấn đề cử?

Quý Chính Tác ôm cậu trong ngực, trong tay bóp một chút sữa tắm đầy mập mờ vừa xoa vừa mát xa toàn thân cậu, nâng cằm cậu lên, một bên chà xát trên người cho cậu, một bên dính chặt lấy người cậu hôn môi.

Hai chân cậu run rẩy không muốn mở ra, Quý Chính Tác cúi đầu xuống, cọ rửa giữa hai chân cậu, ngón tay cắm vào tỉ mỉ đào bới, ngay cả côn th*t cùng cúc huyệt cũng đều được tận tâm tắm một lúc lâu.

Lúc hai người đi ra, đúng lúc có người gõ cửa, hai người họ ở đây một ngày, trước bục đến hỏi có muốn thuê thêm ngày tiếp theo không.

Quý Chính Tác chỉ lộ ra một cái đầu, nói xong, lại hỏi bọn họ có muốn cung cấp bữa trưa không, qua hơn nửa giờ, đưa đến mấy phần bán bên ngoài.

Quý Chính Tác bưng bát cháo nóng kia, cẩn thân dùng miệng thổi thổi đút cho cậu, như đang bón cho một đứa trẻ mới cai sữa, nếu cậu ăn một miếng to, Quý Chính Tác sẽ khen ngợi rồi hôn hôn cậu, nếu cậu ngại ngùng chán ghét né tránh, sẽ bị Quý Chính Tác trừng phạt như là bắt lấy môi cậu hung ác liếm mút, trực tiếp hôn cậu đến hít thở không thông, đỏ mặt chảy nước miếng.

Hai người ở chung một chỗ xem như cũng không có chuyện gì làm, ôm nhau dựa sát cũng đủ vui vẻ, bọn họ ngồi trên giường nói một chút chuyện, Quý Chính Tác ôm cậu từ sau lưng nhẹ nhàng lay động, có lúc đầu tiến tới trước mặt cậu hôn hôn gò má hơi bụ bẫm của cậu.

Chân cậu bị cưỡng ép mở rộng, tay Quý Chính Tác dán trên đùi trong, vuốt ve qua lại, thẳng đến hai mép thịt sưng lớn, bóp mông cậu, đi sờ cúc huyệt béo mập trong khe mông, một bên ngậm cắn lỗ tai cậu, một bên ngón tay theo đường nếp nhăn ma sát. Phương Yểu An mềm nhũn dựa vào ngực hắn, gò má ngượng đỏ một mảnh, khàn khàn hít hơi.

Quý Chính Tác như muốn hôn cậu từ đầu đến đuôi, từ sợi tóc đến ngón chân, thậm chí đẩy hai bên mông ra, cho hậu môn nhẵn nhụi của cậu một nụ hôn nhẹ, liên tục nhàm chán đến bốn giờ mới ra khỏi phòng.

Hạ thể cậu còn không được thoải mái, đi đường rất chậm, trong ngõ hẻm không có người, Quý Chính Tác cẩn thận dắt tay cậu, thỉnh thoảng ở bên tai cậu hôn trộm mấy cái, vui vẻ tươi cười, "Tiểu An, không gấp, đi từ từ thôi."

Nhanh chóng ra khỏi ngõ hẻm, đến đường lớn, Quý Chính Tác vẫn như cũ không buông tay cậu ra, lại chợt kéo cậu trở về, đặt tay trái lên trước mặt cậu, "Tay này, nắm một chút."

Phương Yểu An không hiểu, "Làm gì?"

"Vì anh cảm thấy, ừm, em chỉ nắm tay phải anh, như vậy đối với tay trái rất không công bằng."

Phương Yểu An bị mấy lời ngu ngốc của hắn đến mặt thiêu cháy, mắt trừng loạn xạ, "Cậu thật là..."

Cậu hơi luống cuống, nhưng Quý Chính Tác sống chết đổ thừa không chịu, không còn biệp pháp, nắm tay trái kia, hôn một cái thật nhanh, đỏ mặt quay đầu bước đi, "Đi nhanh lên chút."

Quý Chính Tác nâng hai tay lên, cảm thấy tay phải cùng tay trái lại không giống nhau, lại gọi cậu, "Tiểu An, tay phải cũng muốn hôn hôn..."

Phương Yểu An thẹn quá thành giận cắt đứt lời của hắn, không thèm quay đầu lại, "Không muốn, đi!"

Hắn "Ô kìa" một tiếng, lại đem lời nói chưa xong nuốt vào trong bụng, vội vàng đuổi theo.

Muốn ngoành đến cổng trường, Phương Yểu An đột nhiên dừng lại, Quý Chính Tác quay đầu nhìn cậu, "Sao thế Tiểu An?"

Cằm cậu hướng về chiếc xe màu đen kia hất lên, "Mẹ cậu."

Quý Chính Tác vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy trước cửa trường học bác tài xế đang che ô, mẹ hắn đeo kính râm đứng đó chờ hắn, bộ dạng có vẻ đã nhìn thấy hắn.

" Tiểu An." Hắn không giải thích được hoảng loạn lên, đi kéo tay Phương Yểu An.

Bị Phương Yểu An tránh khỏi, cậu lui đến sau thân cây xác nhận chắc chắn Quý Vấn Tuyền không nhìn thấy cậu, mới yên lòng mắng Quý Chính Tác, "Cậu điên rồi, mẹ cậu sẽ nhìn thấy." Rồi hướng Quý Chính Tác nói, "Mau đi đi, mẹ cậu đang chờ cậu đấy."

"Vậy còn em? Không phải em phải vào trường lấy vở bài tập sao?" Hắn đứng ở đó, giống như bức tường đứng ỳ đó không chịu đi, ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu, "Chúng ta cùng đi chứ?"

"Mẹ cậu ở..." Cậu dừng một chút, "Bài tập không có gì, dù sao tôi cầm về cũng sẽ không làm."

Cậu nhìn Quý Chính Tác còn chưa đi, tự mình nghiêng đầu đi về.

"Tiểu An!" Quý Chính Tác ở phía sau gọi cậu.

"Tôi về đây, ngày mai gặp." Cậu cũng không quay đầu lại, giơ một tay sau lưng lên, thong thả đi.

Hai chân cậu còn run thần tốc thay nhau đi về phía trước, hạ thân bị sử dụng quá độ đau như thiêu như đốt, cậu cắn răng chịu đựng hít không khí, nhưng dưới chân lại càng nhanh hơn.

Quý Chính Tác đứng im một lúc, đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng cậu nữa, mới xoay người chạy về phía mẹ hắn kia, lại phủ lên nụ cười hắn thường dùng, "Mẹ, sao mẹ đến đây? Không phải nói để bác tài xế đến đón con sao?"

"Đúng lúc cũng rảnh." Bà cười một tiếng, cầm giấy xoa xoa trên trán hắn, "Xem con nóng thế này này, nhanh về nhà, thủ tục nhập học mẹ kêu người chuẩn bị cho con hết rồi, con đi gì về đây? Trường không chuẩn bị xe à?"

Quý Chính Tác vào trong xe ngồi chung cùng bà, "A, con ngại bọn họ đến chậm, tự mình về trước, muốn nhanh về gặp mẹ một chút." Hắn lại cười, mi mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, tỏ vẻ vừa khí thế vừa ngoan ngoãn. (vl nói thế mà vừa về, vào nhà nghỉ với honey như đúng r hiccc:>>)

"Con đó, chỉ biết nịnh thôi." Quý Vấn Tuyền cũng cười theo, lại trêu hắn sờ đầu một cái, "Tóc cắt ngắn chút cũng được, nhìn rất hoạt bát."

"Vâng." Hắn như đang suy nghĩ gật đầu một cái, cảnh đường phố ngoài cửa xe nhanh chóng lướt qua, hắn nghiêng đầu một cái, đúng lúc nhìn thấy Phương Yểu An cong lưng đi bộ, chậm chạp khốn khổ bước đi, xe bọn họ từ bên người cậu lướt nhanh qua.

Mắt hắn trợn to, thiếu chút nữa bật thốt lên, dùng sức cựa ra một cái, trán đập trên cửa sổ xe, phát ra một tiếng động thật lớn.

Quý Chính Tác sợ hết hồn, "Sao lại hoảng hốt thế?" Bà kéo gáy Quý Chính Tác lại, nhẹ nhàng xoay đầu hắn lại, lo lắng nhìn trán hắn, "Không sao chứ? Nhìn thấy gì mà gấp vậy?"

Hắn lắc đầu một cái, nhìn bóng người trong kính chiếu hậu ngày càng nhỏ, co lại thành một chấm đen, từ từ biến mất trong tầm mắt. Mới dần dần tháo bả vai, dựa trên ghế, lười biếng, "Không có gì, nhìn thấy một thứ đặc biệt muốn." Hắn lại kéo miệng cười một cái,:Mai con sẽ đi mua."

Quý Vấn Tuyền nhìn hắn mấy lần, cũng cười một tiếng, "Thứ gì mà thích vậy? Nói cho mẹ, không cần chờ đến ngày mai, mẹ dặn người đi mua về cho con ngay."

" Không cần." Hắn ngước đầu, mở to mắt nhìn trần xe, nghiêm túc lại chuyên tâm, "Tự con đi."