Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 14: Là thương hại sao?




>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Ba người hiện tại đang ở phòng làm việc của Tuấn, anh hỏi Xương Rồng một số vấn đề sức khỏe và tình trạng hiện tại, rồi anh định kéo áo Xương Rồng nên để xem xét vết thương thì tay Phong chặn lại, hàng lông mày nhăn nhăn.

- Chỉ cần hỏi, không cần xem... - Phong quả quyết.

- Không xem thì sao khám? Hơn nữa hồi trước anh cũng từng làm rồi.

Bên dưới tai Xương Rồng đỏ rần, nó ngập ngừng.

- Xem... Xem lưng được không??

Tuấn và Phong cùng nhìn nó, dường như đồng ý, Phong bỏ tay ra, ngồi xuống cái ghế cạnh nó. Xương Rồng quay lưng để Tuấn kéo áo nó lên, nhìn mấy vết bầm, cả hai không ngừng cau mày. Đây không phải lần đầu Phong nhìn, nhưng phải nhìn lại, anh cũng chẳng dễ chịu gì. Tuấn bỏ áo xuống, bảo nó quay lại, ghi lại vào một tờ giấy hỏi.

- Cả phía trước và sau đều như thế??

- À... Vâng... Dưới chân... Cũng có. - Nó rụt rè nói.

Nghe thấy thế lông mày hai người đàn ông lại nhíu chặt hơn. Tay Phong đã nắm chặt thành quyền.

- Ngoài lề một chút.... Nhưng anh có thể hỏi vết thương này là do... Ai gây ra không?. - Anh cẩn thận quan sát gương mặt nó. Đây cũng là điều Phong đang thắc mắc nên anh cũng chăm chú nhìn Xương Rồng, chờ câu trả lời... Rất lâu, nó vẫn cúi đầu im lặng. Nhìn nó, Tuấn ngập ngừng.

- Là... Đàn ông??

- Không ạ!... - Xương Rồng lắc đầu. - Là phụ nữ... Nhưng mà chuyện này đã qua rồi, em thật sự không muốn nhắc lại. Đừng hỏi nữa được không?. - Trong mắt nó hiện lên tia thống khổ, đè nén.

- Ừ! Được... Anh sẽ không hỏi nữa. - Tuấn mỉm cười, hỏi sang chuyện khác. -... Em nói hay gặp ác mộng đúng không?? Có lẽ do não bộ của em bị đả kích lớn... Anh nghĩ chúng ta sẽ làm một bài trị liệu tâm lý. Em đồng ý chứ??

- Vâng... - Nó rụt rè gật đầu.

- Ở đây anh có chừng 30 câu hỏi, em nhớ trả lời thành thật đấy...

Xương Rồng gật đầu, lắng nghe câu hỏi của Tuấn. Phía sau, Phong lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài. Anh chọn cho mình một cái ghế đá và ngồi xuống. Ngửa người ra sau, nhìn ánh nắng xuyên qua những tán cây, lấp lánh như những sợi dây phát sáng. Dù sao anh cũng đã có được thông tin quan trọng, ít nhất anh cũng biết người đánh đập Xương Rồng là ai. Nhắm mắt lại, anh chìm dần vào những suy tưởng của riêng mình, vẻ lười biếng, vô hại hiện ra, thu hút rất nhiều ánh nhìn...

- Anh Phong!.. - Tiếng Xương Rồng nhè nhẹ bên tai. Phong mở mắt, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của nó, anh xoa mắt, ngồi thẳng dậy.

-... Đau... - Ôm cái cổ đáng thương, mặt anh nhăn nhúm. -... Chẳng lẽ ngủ quên?? Mấy giờ rồi...

- 4 giờ 30... - Tuấn đứng ngay sau Xương Rồng nhìn vào đồng hồ đeo tay, lên tiếng. -... Phòng anh có giường mà, em ra đây ngủ làm gì??

- Ừ... - Phong xoa xoa cái cổ. -... Xong rồi sao??

- Vừa xong... Thuốc anh đã kê đơn rồi, em nhớ bảo cô ấy uống đúng giờ. - Anh nói, rồi quay sang nhìn Xương Rồng. -...2 ngày sau, em nhớ tới đây, chúng ta sẽ bắt đầu bài trị liệu. Xương Rồng mỉm cười gật đầu.

- Vậy thì về thôi. - Phong đứng dậy, nắm lấy tay Xương Rồng. - Cám ơn anh!.. - Anh khách sáo nói với Tuấn, xong kéo Xương Rồng đi khỏi bệnh viện. Tuấn nhìn theo, thoáng trầm ngâm. Ra tới cổng viện, cả hai đứng một góc chờ xe của anh tới. Lúc này Xương Rồng mới nhìn anh, bắt chuyện.

- Bác sĩ Tuấn với anh có quen biết sao??

- Là anh họ anh... - Anh không nhìn nó, mắt vẫn nhìn về con đường trước mặt.

- Anh ấy 29... Vậy anh bao nhiêu?. - Nó lại tiếp tục hỏi.

- 27... - Giữ vững cái giọng thờ ơ, anh trả lời.

- 27... Ồ! Vậy hơn em 3 tuổi. - Nó chăm chú nhìn vào gương mặt anh. -... Trông anh trẻ hơn tuổi, em cứ nghĩ anh 25.

- 24... - Giờ anh mới chịu quay xuống nhìn nó, không nói không rằng túm lấy hai má nó kéo ra. -... Cái mặt này mà 24 á??... Em đùa à??

- Á... Đau... - Xương Rồng la lên, gạt tay anh ra. -... Anh làm gì thế? Rất đau...

- Xe tới rồi! Em mau vào đi. - Anh trực tiếp phớt lờ nó, mở cửa xe, theo cách nhẹ nhàng nhất nhét nó vào trong.

Xương Rồng xoa cái má, bất mãn,mặc anh dúi nó vào ghế sau xe, anh vòng sang bên kia và cũng chui vào ngồi cạnh nó. Xe của anh có cái gối bông hình chữ u, dựa vào ngủ rất thoải mái, nên nó rất thích. Nhắm mắt lại, bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, ru nó vào giấc ngủ. Phong trầm tư, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang chỗ nó. Điện thoại bất ngờ vang lên, nhìn thấy số Tuấn, anh ngập ngừng bấm nghe.

- Em có thắc mắc tại sao anh với Xương Rồng quen nhau không?. - Đầu máy bên kia giọng Tuấn nhè nhẹ, anh mở lời trước. -... Anh từng khám cho cô ấy... Mới nói rồi mà... - Phong nhẹ nói.

- Cô ấy từng tự sát... - Giọng nói Tuấn trầm lại. -... Đó là lý do vì sao anh nhớ tên cô ấy. Em có thể tìm thấy dấu vết trên tay trái cô ấy... Anh nói chuyện này để em biết,... Cô ấy không giống những người phụ nữ hay bên cạnh em... Nếu chỉ là thương hại cô ấy, thì để cô ấy yên đi. Tiếp tục chịu đả kích, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm... - Anh nói một cách nghiêm túc nhất có thể. -... Về tinh thần, và thậm chí là tính mạng cô ấy... Anh không đùa đâu, em hãy nghĩ cho cẩn thận...

Điện thoại đã tắt từ lâu, nhưng Phong vẫn còn trong trạng thái xuất thần. Nhìn vào cánh tay nhỏ bé, anh có cảm giác không dám tin. Cầm tay cô lên, gạt mấy cái vòng ra, vết sẹo trắng nhỏ hiện ra trước mắt. Bàn tay anh bất giác nắm chặt tay cô lại. - Dừng lại... - Lời nói nghèn nghẹn vang lên. Người lái xe hiểu ý, dừng xe, nhìn anh chờ chỉ thị. -... Anh về trước đi, tôi sẽ lái xe...

Người đó gật đầu, đi ra khỏi xe, Phong di chuyển lên ghế lái. Khởi động máy, anh đi với vận tốc trung bình, đôi lúc nhìn Xương Rồng qua gương chiếu, cô vẫn an lành ngủ... Chiếc xe dừng lại ở chân cầu Thăng Long. Anh xuống xe, nhìn về phía sông Hồng, tâm trạng mông lung, bất an. Lời nói của Tuấn còn vang vọng trong đầu. Xương Rồng tự sát, bị đánh đập... Ruốc cuộc cô đã phải chịu bao nhiêu đả kích? Tổn thương? Là ai, họ cần gì từ người con gái yếu ớt như cô? Rất nhiều câu hỏi cứ hiện ra trong đầu làm anh bức bối, khó thở. Mở hộp nhỏ trong ô tô lấy ra một bao thuốc, anh châm lửa. Anh không nghiện thuốc, chỉ khi cảm thấy cần suy nghĩ anh mới hút. Nhìn hình ảnh qua làn khói mỏng có cảm giác không thực.

" Nếu chỉ là thương hại, thì hãy để cô ấy yên..."... Câu nói của Tuấn lại chiếm lĩnh tâm trí anh. Anh là đang thương hại cô sao?? Chỉ là thương hại sao? Đúng! Anh thừa nhận, thật sự khi nhìn thấy vết thương của cô, với thân phận một người đàn ông, anh muốn bảo vệ cô. Muốn cô không phải chịu thêm bất cứ một thương tổn nào nữa. Anh nghĩ mình thật sự thích cô. Ít nhất anh thấy cô đặc biệt hơn những cô gái anh từng quen... Như thế liệu có thể gọi là yêu không? Anh đã từng nghĩ như vậy.

Nhưng thật sự lời nói của Tuấn thật sự đã tác động tới anh. Anh thích cô, vì yêu cô. Hay anh chỉ thích cô vì lòng thương hại?? Liệu " thích" của anh có đủ để không làm cô tổn thương.

"... Tiếp tục chịu đả kích cô ấy sẽ nguy hiểm... Về cả tinh thần, thậm chí là tính mạng...". Trán cau lại, lần đầu tiên anh có cảm giác khó khăn đến thế. Anh phải làm gì mới đúng? Đôi mắt mang theo tầng sương mù, anh đăm đăm nhìn ra xa.

Bóng chiều dần buông, hình ảnh người đàn ông ngồi trên nắp xe ô tô trông thật cô đơn.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<