Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 27: Cậu bất lực rồi sao




>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Khi cô gái đã đi được khá lâu, Kiên lại tiếp tục công cuộc của "cô vợ nhỏ", lẽo đẽo đi đằng sau Phong tra hỏi. Ngán ngẩm tới mức mở he hé môi Phong cũng thấy lười. Anh đi một vòng quanh bàn, Kiên vẫn đi theo, anh vòng vào bếp, cái đuôi vẫn kiên trì bám dính. Tự rót cho mình một cốc nước lạnh, anh tu ừng ực, rồi lại rót thêm một cốc nữa đưa ra trước mặt Kiên.

- Uống không? Nói nhiều vậy chắc cũng khát rồi...

Nhìn cốc nước lại nhìn cái mặt lạnh tanh của Phong, Kiên mới nhận ra từ nãy đến giờ anh đã tốn biết bao nhiêu nước bọt. Chán nản, nhưng vẫn đưa tay đón lấy cốc nước, tu một hơi cạn sạch.

- Bây giờ quán bar đang đông, chúng ta tới đó không? - Đặt cốc nước xuống bàn bếp, anh hỏi -... Một tuần không đến cậu cũng lên qua đó kiểm kê lại sổ sách chứ?.

- Việc đó cậu tự làm đi... hôm nay tớ vẫn muốn nghỉ. - Thẳng thừng từ chối, Phong khiến cho Kiên thật sự không còn gì để nói.

- Nghỉ một tuần còn chưa đủ sao?. - Anh nhăn nhó.

- Không phải chuyện đủ hay không. Tớ không muốn đi, chỉ thế thôi! Cậu tự lo đi. - Cầm luôn cái chai theo, phong lẳng lặng đi tới bàn phòng khách, bật tivi lên coi. Trực tiếp phớt lờ Kiên.

Màn hình vụt sáng, gương mặt cô ca sĩ trẻ K-pop hiện lên trên màn hình, rộng chừng 100 inch. Nhìn sống động, rõ nét kinh người, cô gái đang nhảy vũ điệu sexy nóng bỏng. Phong chỉ nhíu nhíu mày rồi chuyển kênh.

Kiên ngán ngẩm lắc đầu, với tình hình này tiếp tục tra hỏi cũng chẳng được gì, thế là anh quyết định bỏ qua, ngồi xuống ghế nhìn Phong chuyển tivi liên tục. Gần 100 kênh chẳng có cái nào hợp ý, vậy là Phong tắt phụt đi, ném cái điều khiển ra xa, nằm kềnh xuống thở một hơi dài.

- Sao rồi? Nghỉ ngơi cùng người đẹp nhiều quá, nên giờ mệt mỏi sao?. - Kiên nhếch môi cười mỉa.

- Người đẹp gì chứ?. - Không buồn mở mi mắt anh hỏi ngược lại.

- Thì một tuần nghỉ cùng gái đẹp mới có thể khiến cậu mệt mỏi như vậy chứ gì nữa. Vui vẻ quá hả?? - Kiên bất mãn lên tiếng, đó là sự khác biệt giữa đàn ông độc thân và đàn ông đã có vợ. Haizz... Thật là bất công. Nghĩ thì thế thôi chứ anh chẳng dại gì nói ra lời.

- Bớt nhảm đi! Tớ đi cùng thằng Nghiêm... - Khẽ nhướn mi mắt lên, Phong trả lời.

- Là nó sao? - Kiên ngạc nhiên trợn mắt. - Hai thằng đực rựa đi cùng nhau, mà đi tới một tuần... Hơn nữa đi đâu còn không chịu nói rõ... Không phải là... chứ??? - Kiên chớp chớp mắt nhìn có kinh hoàng hiện rõ trong đó.

Đáp lại anh, mặt Phong còn đen hơn cái đít nồi. Phải nói là cực kỳ đen luôn.

- Cậu ấm đầu đấy hả?? Ngậm miệng lại và xéo đi, tớ muốn ngủ... - Phong khinh bỉ, nhắm mắt đuổi người.

- Vậy rốt cục là đi đâu?? - Vẫn cái giọng điệu, "điếc không sợ súng" đó. Kiên đã thành công trong việc làm Phong nổi điên, bật dậy còn nhanh hơn lò xo, anh gườm gườm nhìn. Vẫn chỉ có cái mặt bơ bơ nhìn lại anh.

- A...! - Gãi gãi mớ tóc dày, anh cáu bẳn, bất lực nhìn trời. -...Tớ đi cùng nhóc Nghiêm và bạn của nó, nghỉ ngơi một tuần trước khi tụi nó thi học kỳ, coi như xả stress, hài lòng chưa??. - Anh không muốn nói dối, nhưng đây là tại Kiên ép anh. - Giờ thì im đi, tớ- muốn - ngủ.... - Gằn lên từng chữ trước khi lại nằm phịch xuống, nhìn kiểu gì cũng thấy là anh đang giả vờ ngủ.

- Bọn nó sắp thi mà cậu còn để tụi nó đi chơi như vậy?... Không sợ bị ở lại lớp sao? - Kiên nhíu đôi lông mày, thấy hơi là lạ, ai chứ thằng nhóc Nghiêm thì anh không tin nó đồng ý. Nó đâu giống kiểu người nước đến chân mới nhảy.

- Vì thế... Nên giờ chắc giờ tụi nó đang treo cổ lên trần nhà rồi... Hơn nữa chỉ là thi lên lớp chưa phải chuyển cấp. Bọn nhóc lo được!!...

- Tớ sẽ hỏi lại thằng Nghiêm chuyện này... Không phiền chứ?? - Dù Nghiêm không phải em trai anh thật, nhưng cũng giống như Phong, anh coi Nghiêm không khác gì em trai mình.

- Cứ tự nhiên!!... - Phong trực tiếp phất tay áo, thản nhiên nói.

Không khí đột ngột trở về im lặng. Phong thì nhắm mắt như đã ngủ say, còn Kiên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, anh quay sang nhìn thằng bạn, xoa xoa cằm lại tiếp tục suy tư.

Phía sau tấm rèm, mấy người đàn ông vẫn đang đứng, kiên nhẫn đứng. Chân tê rần rần vẫn cố gắng đứng yên. Trong lòng không ngừng cầu mong, anh chàng phiền phức kia mau chóng rời đi. Chân rất mỏi, thật sự là khóc không ra nước mắt. Tình cảnh này sao lại giống như đôi gian phu đang ngoại tình thì bị bắt gặp thế này.

* * *

Được khoảng chừng bảy đến tám phút gì đó. Phong he hé mắt ra nhìn, tý nữa thì sặc nước bọt. Kiên vẫn đang xoa cằm, chăm chú nhìn anh không biết nghĩ cái quỷ gì trong đầu.Cái mặt rõ ràng là đang suy nghĩ sâu xa. Da gà đồng loạt nổi hết lên một lượt, anh bật dậy lùi lùi lại sát vào thành ghế salon. Rất muốn chửi thề, anh đang rất mệt, có hiểu không??? Đây là muốn làm gì chứ?? Quen nhau bao năm sao anh lại không nhận ra Kiên là một thằng phiền phức như vậy chứ. Thật là đáng con mẹ nó chết. Day day hai huyệt thái dương, anh ngán ngẩm nhìn vào Kiên.

- Có gì nói... Còn cái gì thắc mắc thì cứ phun ra hết đi. Tớ thật sự không quen đang ngủ mà cứ có một thằng ở bên nhìn chằm chằm như vậy... - Anh quyết định nhượng bộ lần cuối. Dù sao nói dối cũng đã nói rồi, thêm nữa cũng chẳng sao.

- Bao lâu rồi cậu chưa quan hệ ấy nhỉ??? - Kiên thản nhiên hỏi ra một câu riêng tư như vậy bằng cái mặt nghiêm túc như thế.

-...

Không chờ Phong trả lời, Kiên lại tiếp tục suy nghĩ của mình. Không chú ý nhìn mặt Phong... Càng lúc càng đen.

- Hình như hơn nửa năm rồi thì phải??... Hai tháng trước có một lần ở trong bar... Nhưng cậu lại bỏ đi giữa chừng.... Ừ! Đúng là thế!! - Kiên đập nắm đấm vào bàn tay kia, tự hỏi tự trả lời.

-...?!!! - Anh là không còn gì để nói, được không???

Như phát hiện ra chuyện gì hay ho lắm, Kiên quay phắt sang nhìn Phong phán một câu xanh rờn.

- Cậu bất lực rồi đúng không?... - Anh nhấn mạnh từng chữ, chưng ra bộ mặt sung sướng khi người khác gặp nạn.

Cái rèm bất ngờ run lên nhè nhẹ.

Không khí như giảm đi cả vài độ, im lặng tuyệt đối, nếu chú ý lắng nghe, nếu may mắn có thể nghe được tiếng muỗi kêu vo ve.

- Cậu muốn thử không?... - Nhìn cái mặt hớn hở của Kiên, anh trực tiếp hỏi một câu.

- Thử... thử cái gì?? - Kiên ngơ ngác.

- Xem xem tớ có bất lực hay không??? - Rất bình thản trả lời.

- Hả??... Không lẽ giờ cậu muốn tớ gọi điện cho một cô gái tới đây?. - Như ngộ ra anh ồ lên một tiếng.

- Không!! Cậu và tớ... Tại đây!... - Ngón tay chỉ xuống cái ghế đang ngồi, Phong nhếch môi cười.

Đúng như Phong nghĩ, mặt Kiên đang từ trắng chuyển sang xanh, rồi đen đen, cuối cùng là tái mét.

Bức rèm phía sau cũng không ngừng run lên bần bật. Có ai tới cứu họ không? Chủ đề này càng lúc càng biến thái rồi, họ không cần xem GV, không muốn xem. Đã vậy lại là của Boss. Chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu. Họ chưa muốn chết.... Nếu tiếng gào thét trong lòng có thể phát ra thành tiếng, đó hẳn sẽ là tiếng gào rống vang đến tận trời xanh.

- Haha... haha.... - Trong phút chốc, Kiên đơ mặt ra. Lần đầu tiên trong đời anh thấy mình ngu như vậy. Cùng một cái hố mà sao anh lại cứ thích lao đầu xuống như thế này? Ban đầu luôn là muốn trêu chọc Phong, nhưng cuối cùng người bị chọc lại luôn là anh. Sao không thể rút ra bài học nào chứ? Chẳng lẽ anh bị ngu thật. - Cái này... haha... Tớ nghĩ, cậu vừa về chắc là mệt lắm rồi. - Cún con và hồ ly không thể đấu cùng nhau, Kiên rất thức thời đứng dậy. -... Nghỉ ngơi đi... Tớ tới quán bar xem thế nào đây...

- Tốt!! Cứ thế đi. - Phòng hài lòng, vẫy vẫy tay áo "tiễn" Kiên. - Nhớ khép cửa lại!!.

Thấy Phong nằm xuống, Kiên mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cái rèm cửa cũng nhanh chóng thả lỏng.

- Mấy hôm nay, tớ thấy cảnh sát hay giả dân thường trà trộn vào quán bar lắm... - Lấy lại vẻ nghiêm túc, Kiên sực nhớ ra một chuyện vội nói. -... Không biết có chuyện gì!!! Vì tớ thấy họ không có động tĩnh gì, nên cũng không biết phải làm sao... Khi nào rảnh cậu cũng nên qua đó coi một chút. Bả Demons cũng chưa làm gì phạm pháp, tại sao cảnh sát lại tới...Tớ thật không nghĩ ra.

- Ừ!! Được rồi. Cậu tới đó đi... - Lông mày anh khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh lấy lại bình thản.

- Ok!!!.

* * *

Khi Kiên đã đi khỏi, mấy người đàn ông mới lật đật đi ra, bóp bóp cái chân đã mất cảm giác của mình. _ Giờ chúng ta nên làm gì??? _ Một gã lên tiếng trước tiên.

- Không gì cả! _ Phong nói. _ Chuyện này chưa chắc là nhắm vào chúng ta, cứ xem tình hình đã, bảo anh em đừng manh động. Chỉ sợ việc này cũng là liên quan tới 12 con giáp.

- Vâng! _ Tất cả cùng nói. _ Không còn việc gì thì bọn em đi trước.

- Khoan đã! _ Chưa kịp quay người, đã nghe tiếng Phong gọi lại. Vội dừng bước họ quay lại nhìn anh chờ chỉ thị. _ Tìm những kẻ đã hành hạ Xương Rồng, xử lý đi... _ Giọng anh lạnh lùng không cảm xúc.

- Anh muốn xử lý họ như thế nào??

- Hơn những gì đã làm với cô ấy. Liên tục trong vòng ba năm...

Nghe vậy, mấy người đứng đó không tự giác run lên.

- Những kẻ đã được thả ra, làm cho họ hiểu đã chạm vào ai. Lần sau đứng trước mặt cô ấy mà không có phản ứng như tôi muốn, thì sẽ có kẻ phải thế vào...

- Vâng!! _ Bất giác đứng thẳng người, họ đồng thanh lên tiếng.

Đôi mắt lạnh kia, quả thật lâu lắm rồi mới được nhìn thấy lại. "Đáng sợ!". Đó là từ thích hợp nhất để nói trong lúc này.

- Còn nữa cho người bảo vệ hai gã vừa mới bị bắt, có gì phải báo ngay... Đi đi, tôi cần nghỉ ngơi. _ Phong từ từ nhắm mắt lại, phất tay ra hiệu cho họ tản đi.

Rất nhanh, ánh đèn trong nhà vụt tắt, những hình bóng cũng không còn nữa. Từ trên ghế, Phong mở mắt nhìn về phía cửa sổ lớn.( cái chỗ mấy người vừa đứng đó, giờ đã được kéo rèm ra). Ánh trăng mờ ảo soi rọi gương mặt anh. Lạnh.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>************<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<