Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Quyển 2 - Chương 49: Lời nguyền [1] — bóng tối bắt đầu di chuyển




Xoảng…

Khi Alina đang ngồi đọc sách và chồng bà là William đang thưởng thức trà bên cạnh. Thì âm thanh đánh rơi tách trà thanh thúy ở bên cạnh khiến Alina giật mình, Alina nhìn qua thì thấy chồng mình đang ngơ ngẩn, trong lòng Alina thoáng giật nảy, bà hỏi chồng mình.

“Anh à, sao vậy?”

“Chúng ta phải ra khỏi chỗ này thôi.” – William lắc đầu, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng nói. – “Đến lúc rồi.”

“Harry… sẽ không sao chứ.” – Alina hỏi.

“Anh không biết Ali.” – William đứng dậy nói.



Tại nơi sâu nhất trong lâu đài HL, nơi mà ngay cả Harry, Draco hay Alan đều không biết đến, có một căn hầm bí mật, nơi đó lúc nào cũng im lặng nhưng hôm nay từ đó lại phát ra một ánh sáng ấm áp nhu hòa, cùng vài tiếng đinh đang của chuông gió vang lên, ánh sáng ấy lúc chớp lúc tắt, lúc mạnh mẽ lúc nhẹ nhàng, như có như không, sau đó là ánh sáng kia phát ra cực đại trong chớp mắt rồi lại chớp tắt như ban đầu, cứ như vậy suốt mấy ngày liền rồi sau đó không thấy nữa, giống như ánh sáng phát ra những ngày qua là ảo giác vậy.

Nếu như Harry ở đây sẽ thấy rằng, nơi bức tranh lớn được treo ở đại sảnh lúc này đã biến thành một màu trắng toát, mà hai người trong tranh cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.

….

Hogwarts.

“Harry, có chuyện gì vậy!?”

Severus dừng bút khỏi bài luận văn dài 10 tất anh nói về độc dược trị bệnh cảm mà giáo sư Alan vừa cho ngày hôm trước,nhìn gương mặt Harry đang có cung bậc cảm xúc khá xấu, mặc dù làm bài tập nhưng chính bản thân Severus luôn để ý đến Harry, nên khi Harry vừa có biểu hiện bất ổn thì anh so với Draco còn phát hiện nhanh hơn.

Lúc này Draco và Lucius đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Harry – đang thấp thỏm – Lucifer.

Lại nói, vì sao Lucius vốn là học sinh năm ba lại xuất hiện trong nhóm học năm hai của Harry, chúng ta trở lại hai ngày trước.

Ngày hôm đó là một ngày đầy sương mù, nhóm học trò năm hai đang trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Voldemort, hôm đó được học về quỷ lùn, một loại sinh vật hắc ám khá là ác độc.

“Quỷ lùn,là sinh vật hắc ám bị thần bỏ rơi, nó có hình dạng khá giống gia tinh, yêu tinh và người lùn, nhưng có những đặc điểm khác duy nhất của nó chính là mắt quỷ lùn có màu đỏ, trên đầu nó còn có sừng giống như satan trong truyền thuyết quỷ satan ở giới Muggle, à để thầy giới thiệu với các em luôn thật ra trong giới phù thủy cũng có quỷ satan, nhưng nếu trong thế giới Muggle có truyền thuyết nói về Satan và Lucifer thì tất nhiên giới phù thủy cũng có. Nhưng Satan và Lucifer vốn là hiển diện cho hai thế lực bóng tối khác nhau, nếu Lucifer là tổng quản của địa ngục, người trông coi địa ngục khiến địa ngục đi vào nề nếp nên có, Lucifer lại cai quản bóng tối khiến chúng không thể làm hại ánh sáng, trái ngược với Lucifer, satan lại là mặt tiêu cực nhất của bóng tối, nó thích đùa giỡn những tình cảm như ganh tỵ, tham lam, độc ác, háo sắc …của con người thích đem những cảm xúc vô cùng tận ấy thành thức ăn của bản thân. Mà thầy muốn nói luôn nhé – Ở thế giới phù thủy cũng có các vị thần mà các em từng nghe trong các truyền thuyết khác ở giới Muggle, nếu muốn biết chi tiết các em có thể tìm thấy trong thư viện.” – Voldemort cười cười, nhìn thoáng qua Harry và Draco sau đó nói tiếp.

“Quỷ lùn: thích nhất là lừa gạt, gặm nhắm cảm xúc tốt đẹp nhất của con mồi, nếu như trái tim quá yếu đuối có thể trở thành đối tượng tốt để quỷ lùn chọn lựa, quỷ lùn không quá mạnh về pháp thuật nhưng lại mạnh mẽ về mê hoặc.Vậy nên khi đối mặt với quỷ lùn, hãy chắc là bản thân các em đã đủ dũng cảm và mạnh mẽ.”



Sau buổi học, Voldemort gọi nhóm ba người của Harry ở lại, với nụ cười mang thương hiệu Voldemort mà được y xem là thân thiện nhất…. (Dạ: Âm phong từng trận…)

“Draco, trò ở chung với Lucius tốt chứ.” – Voldemort dùng giọng điệu được bản thân cho là tốt đẹp nhất ‘nhẹ nhàng’ hỏi.

“Rất-tốt, thưa-giáo-sư.” – Draco cơ hồ nghiến răng để nói ra từ này, có Merlin mới biết ở chung với Lucius khiến cậu lúng túng đến cỡ nào,mỗi lần đối mặt với Lucius là trái tim cậu đập nhanh một nhịp, đến cả đọc sách cậu cũng không hứng thú nhiều nữa. Merlin a~ thiệt khổ không nói nên lời.

Harry và Severus ở bên cạnh chỉ biết lắc đầu bó tay, mặc dù hai người bọn họ được ở riêng với nhau và Harry ngày nào cũng được một nụ hôn chúc ngủ ngon ngay trán nhưng mà Harry không phải là người chỉ biết bản thân không lo cho bạn bè nhưng nhìn gương mặt Voldemort hài lòng đến độ trên mặt còn thiếu viết bốn chữ – Ta cố ý đấy. Harry đành nuốt ý định xin phép cho Draco trở về phòng mình vào bụng, mà Severus đứng bên cạnh cũng thấy rõ biểu cảm đó của Voldemort nên trong lòng mặc niệm vài từ – Draco xin lỗi cậu tự cầu nhiều phúc, giáo sư Voldemort nhìn cỡ nào cũng rất phúc hắc tụi mình không giúp được.

“Vậy các trò có thể để cho Lucius gia nhập với nhóm học của các trò không !? Các trò biết đó Lucius rất ít bạn bè, lại không có ai muốn học nhóm cùng với nó, nếu như Severus đã là bạn thân của nó mà Draco lại là bạn cùng phòng thì các em nên giúp đỡ Lucius nhiều hơn chứ.” – Voldemort lần nữa mỉm cười ‘dịu dàng’ trên mặt nếu như không viết rõ bốn chữ – ta nói dối đó, thì thật rất cảm động.

Harry nhìn mà gào thét trong lòng, Lucius mà thiếu người học nhóm, nói dối đến trình độ siêu việt ghê, anh ta chỉ cần lên tiếng thì con gái đuổi theo anh ta học nhóm không phải như vịt sao, đừng nói là con gái, con trai cũng vậy, đừng tưởng bọn này không biết anh ta rất được các thiếu niên yêu thích nhé.

“Tụi em là năm hai, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến học trưởng Malfoy.” – Draco cắn răng từ chối, cậu không muốn đến cả học nhóm cũng bị lúng túng vì Lucius.

“Không sao, không sao… Các trò đều rất giỏi sẽ không ảnh hưởng gì đâu. Được rồi quyết định vậy nhé, lát thấy sẽ nói với Lucius.” – Voldemort không kịp để ai lên tiếng từ chối nữa tự mình quyết định rồi vui vẻ đi ra khỏi phòng tiến đến văn phòng của ai kia, trong lòng tự hỏi – Không biết Alan đang làm gì,hôm nay Alan không có lớp, ghé qua xem mới được.

Mà Lucius đang trong lớp học năm ba cảm thấy mũi rất ngứa nhưng vì phong thái quý tộc mà cố gắng chịu đựng, hắc xì cũng không dám.

Trong lớp học lúc này chỉ còn Draco triệt để hóa đá, gió hiu hiu thổi từng mảng từng mảng bong tróc như cõi lòng cậu bị tổn thương nặng nè.

Harry và Severus rất ăn ý mà mỗi người vỗ vỗ một bên vai của Draco, ngụ ý đơn giản dễ hiểu. – Chia buồn với cậu.



Vậy nên như bây giờ thấy rất rõ ràng Lucius gia nhập nhóm học của Harry, thật ra Lucius rất cảm ơn cha đở đầu vì mình mà giúp đỡ. Vốn dĩ lúc đầu Lucius chỉ vì Draco mà tới nhưng sau vài ngày tiếp xúc Lucius thật tâm muốn làm bạn với Harry. Harry rất thông minh, luôn vui vẻ, nhiệt tình giúp đỡ mọi người nếu kết hợp với khuôn mặt than của Draco đúng là bổ khuyết cho nhau nhưng nếu kết hợp với bạn của anh Severus thì đúng là vô cùng xứng đôi.

Draco nhìn Harry chốc lát, dạo này cậu hay làm mặt than với Lucius ở che giấu cảm xúc nhưng nhìn vẻ lo lắng của Harry, mặt than gì cũng bay theo gió hết. – “Sao vậy.” – Draco ếm một thần chú vòng tròn tĩnh âm xung quanh bốn người rồi hỏi.

“Không biết, có cảm giác xấu.” – Harry xoa xoa trán – “Nhưng không biết là gì.”

“Harry, có lẽ là sau lưng cậu có giải đáp đó.” – Lucius bất đắc dĩ chỉ chỉ phía sau Harry. Severus cũng hết biết nói gì.

Harry và Draco nhìn biểu hiện của hai người cũng tò mò xoay mặt lại, sau đó thì trợn mắt. Sau lưng Harry lúc này là hơn mười con bạch kỳ mã lớn nhỏ, chúng nó bào bào móng chân, lắc lắc đầu dường như muốn tìm Harry nhưng không qua được vòng tròn tĩnh âm, Draco thu hồi vòng tròn lại, lập tức những Bạch kỳ mã liền quay quanh Harry, chúng kéo kéo tay áo Harry dường như muốn cậu đi theo mình.

Mà ở thư viện lúc này may mắn không có nhiều người cho lắm, nhờ bà Pince báo với cụ Dumbledore lại từ trong tâm trí ra lệnh cho Hope báo với Alan sẵn tiện nhờ Alan gọi Voldemort (Vì Hope có khế ước chủ tớ với Harry nên Harry có thể gọi Hope bất cứ lúc nào. Miễn trong phạm vi cho phép.).

Sau đó cả nhóm bốn người của Harry sau khi chờ đợi nhóm người Alan tới, mà ngoại trừ Dumbledore, Alan, Voldemort còn có thêm giáo sư Edward. Sau khi Voldemort bảo nhóm Draco, Severus và Lucius trở về không được thì đành bất đắc dĩ đi theo bạch kỳ mã.

Nhóm tám người đi rất lâu, rất lâu trong rừng cấm, tưởng chừng đã đến trung tâm rừng cấm, trong lúc đi Dumbledore hỏi mọi chuyện xảy ra, Lucius nhận mệnh từ mắt của Draco kể hết mọi chuyện xảy ra, vì theo tình huống lúc này có thể Harry không muốn nói gì đi.

Đến khi nhóm bạch kỳ mã dừng lại, thì Harry cũng nhìn thấy trước mặt, một bạch kỳ mã đang nằm thoi thóp, hơi thở của nó yếu đến nỗi khiến người ta không cảm nhận được, tứ chi bạch kỳ mã kia bị biến đen hoàn toàn, và nó đang từ từ lan rộng toàn thân bạch kỳ mã, bạch kỳ mã nhìn thấy có người đến, nó giương đôi mắt màu đen lay láy nhìn nhóm người trước mặt.

Harry biến sắc nhìn cảnh tượng trên, hốt hoảng chạy tới bên cạnh bạch kỳ mã, miệng lớn tiếng gọi – Victoria.

Phải, bạch kỳ mã đang nằm kia chính là nữ hoàng bạch kỳ mã mà Harry quen thuộc.

Khi Harry muốn chạm vào, thì Victoria thở phì phì nói từng lời đứt quảng khiến tay Harry sựng giữa không khí, mà lời nói đó chỉ có ba người Harry, Draco, Alan hiểu.

Sau đó là im lặng, im lặng tĩnh mịch, Harry nhìn bạch kỳ mã bị biến đen hoàn toàn nằm đó, mà nhóm bạch kỳ mã xung quanh cũng kêu vang từng đợt. Alan bước tới, phóng vài thần chú kiểm tra về phía Victoria, Dumbledore cũng bước tới, ông cau mày, miệng chỉ thì thầm hai từ. – “Lời nguyền.”

“Là lời nguyền, nhưng không biết là gì.” – Alan nói. – “Victoria chưa chết, nhưng lại bị…giống như là hóa thạch.” – y cau mày.

“Không phải như hóa đá bình thường, mà như là đã hóa thạch mấy ngàn năm rồi vậy.” – Edward cũng quan sát rồi nói.

Alan gật đầu.

Cả nhóm người rơi vào tĩnh lặng, chỉ có Harry còn có Draco và Alan đang suy ngẫm câu nói cuối cùng của Victoria.

“Bóng tối đang di chuyển, Harry cậu phải cẩn thận.”