Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 44




Trong mơ Tứ Phương đặc biệt kinh hoàng, anh mơ thấy Tái Văn u oán nhìn mình , gương mặt hiện ra trong suốt, trên mặt của cô đã không có ngũ quan, từ hốc mắc cô chảy ra rất nhiều máu , cơ thể cô từ từ biến mất , Tứ Phương cố gắng đuổi theo, tưởng sẽ bắt được cô, cũng bắt được tay cô , nhưng lại như bắt hụt , không có, cái gì cũng không có.

Tứ Phương kinh hãi kêu một tiếng, từ trong mơ tỉnh lại , anh mở mắt nhìn bốn phía, vẫn ở trong phòng bệnh, nhìn ngoài cửa sổ đã là buổi chiều , anh nhìn quanh phòng bệnh lại không nhìn thấy Tái Văn. Trong lòng anh như rơi xuống đáy vực không nhịn được mà run lên . Anh nhấn vào cái nút đầu giường .

Chỉ một lát , một y tá đẩy cửa đi vào ,Tứ Phương hỏi cô ta “Vợ tôi đâu? Sao cô ấy đi mua cơm vẫn chưa về ?”

Y tá nhìn anh khó hiểu hỏi “Mấy ngày này không thấy vợ anh tới .”

Tứ Phương nghi ngờ hỏi lại “Tôi hôn mê đã vài ngày?”

“Ba ngày, anh hôn mê đã ba ngày” y tá nói.

Tứ Phương ngây dại, đột nhiên anh từ trên giường ngồi dậy , y tá vội vàng ngăn anh lại “Ai, anh không thể động, xương đùi mới tốt lên, hơn nữa phổi của anh có triệu chứng viêm, nếu không tĩnh dưỡng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng .”

Tứ Phương không để ý đến cô ta , ở ngăn tủ đầu giường không ngừng tìm kiếm, tìm thấy di động của Tái Văn, cô quả nhiên không mang di động ra ngoài. Anh mở di động, trực tiếp gọi cho Tái Vũ, mặc kệ anh hận Tái Vũ , muốn hắn chết đến mức như thế nào , nhưng giờ phút này anh vẫn phải gọi cho hắn, thông báo chuyên Tái Văn cho hắn , thân phận cảnh sát của hắn giờ mới là cần đến nhất .

“Tái Văn?” Tái Vũ trong điện thoại quả nhiên có chút bất ngờ

“Là tôi , Hạ Tứ Phương “

“Sao , thế nào, anh nghĩ xong chưa, muốn xuất ngoại rồi chứ .”

“Tái Văn mất tích “

“Cái gì? Cô ấy không phải vẫn ở bên cạnh anh sao?” Tái Vũ không tin, hắn mấy ngày nay đang dưỡng thương, vốn không có tới bệnh viện .

“Sáng hôm đó, cô ấy chạy đi mất , vẫn chưa trở về.”

“Buổi sáng hôm trước ? Ba ngày trước ? Con mẹ nó, anh sao không nói sớm cho tôi .”Tái Vũ hổn hển rống.

“Tôi vẫn hôn mê, vừa mới tỉnh lại.”

“Anh con mẹ nó, anh ghét bỏ cô ấy có phải hay không, anh…. con mẹ nó liền cút đi a, mẹ nó…” Tái Vũ tức giận chửi .

“Có tin tức lập tức cho tôi biết.” Tứ Phương cắt lời hắn ,cắt điện thoại.

Anh nhấn bàn phím , gọi đến một số khác , “Vương thúc ?”

Vương thúc không phải Vương thúc đã đi Canada , mà là đệ đệ của anh, tên là Vương Tu, trước kia là người quản lí công ty bất động sản , là một người rất có uy tín . Thân phận anh ta xem như sạch sẽ, lúc ấy cũng không bị liên lụy nhiều . Hạ Hữu Quân sau khi trốn đi, huynh đệ bên này đều là năm bè bảy mảng, Vương Tu theo lệnh mang theo một đám huynh đệ thân tín mở một doanh nghiệp nhỏ làm về du lịch ven biển , trên thực tế tất cả đều do Hạ Hữu Quân nuôi dưỡng . Vài năm gần đây Hạ Hữu Quân phân phó rất nhiều chuyện, đều do hắn làm .

“Anh lập tức đến bệnh viện, nhớ mang theo xe lăn.” Tứ Phương ngắn gọn phân phó.

Không đến 20 phút, trong phòng bệnh xuất hiện một người đàn ông hơn 40 tuổi , phía sau đem theo một người con trai mặt mũi khổi ngô khoảng trên 20 tuổi , trong tay anh ta cầm một chiếc xe lăn.

“Hạ tiên sinh” Vương Tu cung kính cúi đầu đứng ở bên cạnh Tứ Phương. Mọi chuyện về hắn Tứ Phương đều nắm rõ , biết hắn là người liên lạc ở trong nước của Hạ Hữu Quân, nhưng lần trước Vương Tu dựa theo chỉ thị Hạ Hữu Quân, từ chối cho Tái Văn lên thuyền, sau này Tứ Phương cũng rất ít liên hệ với hắn. Lần này hắn gặp chuyện không may, ngày hôm sau Vương Tu đã biết , nhưng người bên hắn không đủ, đành lập tức thông báo cho Hạ Hữu Quân, Hạ Hữu Quân đã bố trí xong xuôi khoảng năm mươi thủ hạ tinh nhuệ đáp máy bay tư nhân trở về .

Nhưng thật không ngờ, Trần Tự Huy đã nhanh chóng thả Tứ Phương, những người đã tới trước mắt đều ở chỗ hắn đợi lệnh ,cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ gì .

“Hiện tại có bao nhiêu người ?” Tứ Phương hỏi.

Vương Tu nhìn anh một cái, cung kính nói, “Hiện tại có 65 người , đều là người có thân thủ tốt , lúc trước cha của anh cũng cử một số người tới ” Vương Tu hưng phấn nói , rốt cục cuối cùng cũng giao chiến thực sự với Trần Tự Huy ? Bọn họ chờ ngày này đã quá lâu . Các huynh đệ cũng không thiếu người thầm oán Tứ Phương, đều nói hắn rất không giống với cha hắn trước kia , không có một chút quyết đoán , vì một người phụ nữ sợ hãi rụt rè, trốn đông trốn tây.

“Hiện tại có hai việc muốn cậu lập tức đi làm, lấy ảnh Tái Văn phát cho mỗi huynh đệ , để bọn họ tới từng nhà hỏi, chuyện thứ hai là cậu lập tức đến đài truyền hình, radio, để bọn họ đăng mục tìm người , còn cả báo chí, Internet, lại lấy ảnh dán ở khắp nơi nữa .” Tứ Phương đưa tay lấy di động ,lấy ảnh Tái Văn , viết nội dung gửi đến số di động của Vương Tu.”Liền lấy nội dung này kèm theo ”

Vương Tu trợn mắt há hốc mồm, “Đây ?” Hắn còn tưởng Tứ Phương muốn bắt đầu khiêu chiến chứ , hóa ra là đi tìm một phụ nữ .

Tứ Phương nhìn Vương Tu, ánh mắt hơi híp lại , toàn bộ cơ mặt đều căng ra ”Đi làm” anh nói.

Vương Tu gật đầu, đi làm, chỉ có thể làm thôi . Hắn xoay người đi, đột nhiên nhìn nhìn xe lăn, “Kia A Vũ ở lại đẩy xe lăn cho ngài chứ ?” Vương Tu thử hỏi Tứ Phương. Thời buổi rối loạn này để một người lại vẫn tốt hơn ,A Vũ lại là người trung thành , lại còn khỏe nữa.

Tứ Phương gật đầu, “Hắn ở lại “

Vương Tu vỗ bả vai A Vũ, kéo hắn đến một bên dặn vài câu, sau đó hướng Tứ Phương gật đầu, đi làm việc.

Tứ Phương nhìn A Vũ, “Đem xe lăn đẩy lại đây” anh nói.

A Vũ đẩy xe lăn tới trước giường Tứ Phương, Tứ Phương xuống giường ngồi vào xe , “Hiện tại chúng ta đi ra ngoài .”

A Vũ yên lặng không nói gì đẩy Tứ Phương ra phòng bệnh, một y tá thấy anh, vội vàng ngăn lại “Các anh không đi được , bệnh của anh rất nghiêm trọng, không thể ra viện.”

Tứ Phương vẫn nhìn A Vũ nói ”Đi thôi.”

A Vũ đưa tay đẩy y tá qua một bên, đưa anh ra ngoài

Ra ngoài liền bắt một chiếc Taxi ,Tứ Phương ngồi trên xe, A Vũ đem xe lăn cất vào sau cốp . Chờ A Vũ lên xe, lái xe hỏi bọn họ “Các anh đi đâu ?”

“Nơi có nào án mạng nhiều nhất , anh chắc chắn là biết chứ ” Tứ Phương nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói một câu.

Lái xe bị dọa không nhẹ, hai người kia muốn làm gì vậy , hắn lắp bắp nói, “Ông chủ , tôi , tôi không đến chỗ nguy hiểm .”

A Vũ lạnh lùng liếc gã lái xe nhát gan một cái, “Mau đáp lời.”

Lái xe bị dọa run run , xem ra trên đường gặp phải kẻ điên , bảo vệ mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn a, “Tôi chỉ biết là lúc trước vùng ngoại ô xảy ra một án mạng, cái khác tôi cũng không rõ.”

” Tìm trong nội thành trước đi” Tứ Phương nói, lại quay sang A Vũ nói ”Mỗi chỗ đều đi một lần, cậu chỉ đường cho hắn.”

A vũ gật gật đầu, kêu lái xe đi .

Lái xe theo thị hạ A Vũ đi thẳng đến khu xảy ra án mạng nhiều nhất ở Vĩnh Châu , qua mấy ngõ hẻm đều vòng lại vài lần, lại đi lên đường núi, đi mấy vòng ,đi đến công viên, ban đêm công viên rất vắng người , Tứ Phương ngồi ở xe lăn đi đến mỗi góc công viên tìm kiếm , cũng không phát hiện dấu vết gì để lại.

Từ công viên đi ra đã đến buổi sáng , lái xe taxi nói muốn đi giao xe.

Tứ Phương nói ”Hôm nay ngươi không cần đi giao xe , tôi cho anh một vạn đồng , hôm nay anh chở bọn tôi đến nơi khác .”

Lái xe ngẫm lại, nhiều tiền như vậy hắn cũng đành liều mạng một phen . Hắn gọi điện thoại cho người cần giao xe kia báo một tiếng , sau đó chở Tứ Phương đến vùng ngoại thành. Lái xe có chút buồn ngủ, hắn mở radio nghe cho tỉnh bớt . Bây giờ đang phát một tiết mục , người chủ trì đang dùng chất giọng truyền cảm của mình đăng một nội dung thông báo

( Xin chào, là một người cần thông báo, tôi đã đọc qua , cảm thấy cực kì cảm động, tôi nghĩ mội người nghe xong chắc cũng cảm nhận như tôi, nội dung như sau : Tái Văn, trở về được không? Ngày đó anh nói như vậy, chỉ là vì lo lắng con dao làm hại đến chính em mà thôi, anh không nên giận dữ với em, thật xin lỗi, em quay về được không, trở về rồi em muốn phạt anh thế nào cũng được , chỉ cần em chịu trở về.

Các bạn nghe đài có phải rất cảm động hay không, đồng thời tôi cũng muốn nói với cô gái tên Tái Văn kia , có một người đàn ông yêu cô như vậy, hãy mau trở về đi thôi, trở về trừng phạt anh ta đi…” )

Lái xe cười, “Tìm một người mà cũng muốn làm một trận lớn như vậy, mặt mũi đàn ông còn đâu nữa , vợ là không được nuông chiều , nuông chiều họ quá sẽ thành hư ngay .”

Hắn vốn muốn làm bầu không khí tốt lên một chút , đến lúc đó lấy tiền tốt hơn , nhưng hai người kia khuôn mặt vẫn đằng đằng sát khí , hắn cũng không giám nói gì nữa , chuyên tâm lái xe.

Lái xe thông báo “Dân cư ở đây có vẻ phức tạp, thường xuyên có án mạng xảy ra .”

Tứ Phương vẫn bất động nhìn ra ngoài cửa sổ , cực kì cẩn thận nhìn xung quanh . Nhưng tìm kiếm thế nào vẫn không có chút kết quả .

Di động trong tay Tứ Phương vang lên, là Tái Vũ, Tứ Phương lập tức bắt máy, Tái Vũ câu đầu liền hỏi, “Tái Văn ngày đó đi giầy gì .”

Tứ Phương nghĩ nghĩ, “Hẳn là một đôi giày búp bê màu vàng đơn giản .”

Điện thoại bên kia im lặng , chỉ truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ của Tái Vũ.

Tay Tứ Phương cầm điện thoại cũng run run , “Có manh mối phải không?”

Tái Vũ nói, “Anh bây giờ ở đâu ?”

“Ở ngoại thành “

“Lập tức đến cửa bệnh viện , tôi ở đó chờ anh .”

Tứ Phương tắt điện thoại, “Quay về bệnh viện, mau.”