Nam Nhi Cũng Đổ Lệ

Chương 12




Thiên tử ngủ say sưa, nhưng Đường Trì lại cứng ngắc nằm trong chăn bông không thể chợp mắt.

Cảnh trong mộng là thật hay giả? Nếu là giả vì sao cảm giác lại chân thật như vậy? Hắn nói không phải ta đối hắn làm gì, là hắn đối ta làm gì? Những lời này là ý tứ gì? Hắn đối ta rốt cuộc làm gì? Là chuyện trong mộng sao? Nghĩ đến đây, nam tử đỏ mặt. Lắc đầu, ném khung cảnh khiêu gợi trong mộng ra khỏi đầu. Hắn sao có thể làm chuyện đó với ta được?!

Nhưng vì sao hắn nói vậy? Hắn phát hiện tâm tư ta sao? Nếu phát hiện, hắn vì sao không tức giận, còn thường lui tới cùng ta đồng giường cộng chẩm? Hắn đối ta…? Hắn có thể có tình cảm giống ta không, hắn có phải cũng có một chút thích ta?… Không, không có khả năng, tuyệt đối không thể!

Ta vì cái gì lại sinh ra cảm giác như vậy với Thoán? Ta mê muội sao? Lại dám sinh dục niệm với đệ đệ cùng là nam nhân như mình! Ta khẳng định có chỗ không đúng. Có phải hoàng cung là là nơi không thích hợp với ta? Đây là lời cảnh cáo của mẫu thân ta sao? Mẫu thân muốn cảnh cáo ta điều gì…?

Hắn suy nghĩ lung tung suốt một đêm đến tận bình minh.

Thịnh Lẫm đế Hoàng Phủ Thoán là một vị hoàng đế thực lực rất mạnh. Quốc gia dưới sự cai trị của hắn dần dần phục hưng. Ngắn ngủn một năm rưỡi, đã đem hai phần ba thực quyền trong triều thu hồi về tay hắn. Trong đó cũng có một vài cựu thần không thức thời không muốn cáo lão hồi hương, nghĩ hoàng đế trẻ tuổi sẽ không thể làm gì mình, ỷ vào chỗ dựa Chu Thừa tướng, chiếm vị trí quan triều phụng không chịu thoái vị. Đại thần như vậy không thể đột nhiên bệnh nặng không thể vào triều, chính là bị mật thám ── tả cung quân tra ra điểm không hợp lí này, bị hoàng đế lấy cớ xét nhà xử trí.

Làm việc thẳng tay, dứt khoát hẳn hoi như thế, làm cho Chu thái hậu cùng Thừa tướng hành động càng thêm cẩn trọng, không dám lộ ra chút dấu vết gì. Cũng đồng thời không ngừng thúc giục hoàng đế lập hậu tuyển phi, nghĩ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của hoàng đế trẻ tuổi để tiện đà khống chế, thao túng trọng quyền trong triều.

Bắt tay vào xem một bản tấu chương, dùng bút đỏ gạch trọng điểm, rồi chuyển tới Thịnh Lẫm đế phía trên phê duyệt. Một bản, hai bản,… hầu như tất cả ít nhiều đều khẩn cầu Hoàng thượng lập hậu tuyển phi. Chuyện này, Đường Trì theo bản năng cho rằng đây là chuyện không trọng yếu không cần để Hoàng Thượng phê duyệt, toàn bộ không nhìn. Không nhìn đến cuối cùng, nhưng trong đó có một bản tấu chương khiến hắn không thể không nhìn. Bởi vì bản tấu chương này dào dạt một thiên tất cả đều muốn nói là hoàng đế phải lấy quốc gia làm trọng, sớm ngày lập hậu, âm dương điều hợp, quốc gia hưng thịnh, ngoài chuyện đó ra không còn gì khác. Hơn nữa lại là tấu chương của Thừa tường Chu Sĩ Phú. Cầm bút son do dự nửa ngày, rốt cục gạch chân năm chữ “Nội cung cần có chủ”.

Tấu chương đẩy tới, hoàng đế bắt lấy mở ra, duyệtmấy cái, cười nhạt, “Lão nhân này thật đúng là chưa từ bỏ ý định! Hết lần này đến lần khác, cũng không biết hắn ôm tâm tư gì! Hắn tưởng trẫm bị cháu gái hắn mê hoặc, tiện đà lập nàng làm hậu sao? Hừ!”

Đường Trì không biết nên đáp lời như thế nào, đành bảo trì trầm mặc.

“Bất quá trẫm sớm hay muộn cũng muốn lập hậu phong phi, không bằng biết thời biết thế cho kia lão nhân một chút thể diện, cũng tốt ổn định hắn. Đường Trì, ngươi có ý kiến gì không?” Thấy thị trung lang mím chặt môi, như là sinh hờn dỗi, hoàng đế tò mò, nghĩ hắn có ý kiến gì muốn nói.

Rầu rĩ, “Bẩm Thánh Thượng, thần không có gì ý kiến.” Hắn rốt cục vẫn muốn lập phi.

“Úc? Nếu ái khanh cũng không ý kiến, người đâu! Truyền xá nhân!”

Sùng thịnh tháng năm năm thứ hai, Thịnh Lẫm đế hạ chỉ cho thiên kim quan viên tứ phẩm tiến cung tham dự tuyển tú nữ. Tuyển ra hai phi ba tần một tài tử.

Thục phi, cháu gái Thừa tướng Chu Sĩ Phú, Chu Thục Vân.

Hiền phi, con gái Lan Độ quận vương Lan Độ công chúa Lan Thụy Phân.

Còn có ba tần và một tài tử khác, là Chiêu Dung, Chiêu Nghi, Chiêu Viện, Lí tài tử.

Tối nay thị tẩm lại là Hiền phi, Hoàng Thượng đối nàng tựa hồ có chút sủng ái, trong số tần phi mới lập, đây là người có số lần thị tẩm nhiều nhất. Có ái phi, thời tiết lại dần dần chuyển ấm, hắn liền không hề cần thị vệ ta sưởi ấm nữa. Cười khổ một tiếng, nuốt xuống chua xót đang nghẹn cổ họng.

Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, không cần suy nghĩ linh tinh nữa, không cần nghĩ đến chuyện không nên, canh giữ bên cạnh hắn, hảo hảo bảo hộ hắn, để cho hắn bình an, khỏe mạnh an khang sống đến già, như vậy là được rồi.

Ngươi là nam nhân, ngươi là huynh trưởng của hắn, chuyện ngươi phải làm chính là yên lặng đứng ở một bên, bảo vệ hắn là tốt rồi. Còn chuyện khác, đừng vọng tưởng, cũng đừng nghĩ đến! Nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, Đường Trì thầm nghĩ, lần này luân hưu (thay phiên nghỉ ngơi), ra cung đi chơi giải sầu một chút, có lẽ ta cần nữ nhân cũng nói không chừng…

Lâm triều xong, Đường Trì trước sau như một đi theo phía sau hoàng đế đi đến ngự thư phòng, bỗng nhiên hoàng đế phía trước dừng lại cước bộ, quay đầu đối thị trung lang phía sau vẫy tay, ý bảo hắn đến bên người đến.

“Hoàng Thượng?” Vài bước đi đến gần.

“Đường Trì, theo trẫm đi. Những người khác không cần theo nữa.” Thịnh Lẫm đế phân phó.

“Vâng” mọi người rời đi, chỉ để lại một mình Đường Trì.

Hai người một trước một sau ở trong cung chậm rãi bước.

“Đường Trì, ngươi có phải nhiều ngày có việc phiền lòng? Ngươi tại sao không hề giống trước đây xoay quanh trẫm, cùng trẫm nói giỡn?”

“Khởi bẩm bệ hạ, thần không có chuyện phiền lòng. Làm phiền bệ hạ lo lắng.” Ôm quyền khom mình hành lễ.

“Đường Trì, trẫm từng nói khi ngươi chỉ có một mình trước mặt trẫm thì không cầm khiêm xưng như thế. Còn nữa, ngươi thật sự không có chuyện gạt trẫm?” Nhìn mắt người kia đến nhìn còn không dám nhìn, còn dám nói không có chuyện gạt trẫm!

Ngươi hy vọng ta nói gì với ngươi? Nói thỉnh ngươi không cần lập phi, đem phi tử phế bỏ tống xuất ngoài cung, chỉ sống cuộc sống hai ta sao? Hay là nói ta chính là ca ca cùng cha khác mẹ đã chết kia, mà ca ca này hiện giờ đối với ngươi đã có ý nghĩ phi phân (thân thiết)?

“Đường Trì, trả lời trẫm!” Sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống.

Ngẩng đầu nhìn nam nhân vô luận tài mạo hay quyền thế đều là thiên hạ độc nhất vô nhị, Đường Trì ngây ngốc. “Bệ hạ, đêm đó ngươi đối ta làm cái gì?” Nói ra miệng, mới phát hiện mình lại đi hỏi một vấn đề không được phép, nhưng đã vô pháp thu hồi. Vội vàng cúi đầu, không dám lại nhìn biểu tình của người nọ.

Thả lỏng lông mày đang nhăn lại, hoàng đế lộ ra miệng cười, “Ha hả, nguyên lai ngươi một mực nghĩ đến chuyện đêm đó. Ngươi a, chính là mặt quá mỏng, chuyện nhỏ này cũng để trong lòng lâu như vậy. Trẫm chỉ là đêm đó thấy ngươi ngủ say, đùa ngươi thôi. Chính là không nghĩ tới ngươi phản ứng mạnh như vậy!”

“Đùa ta…”

“Ân, trẫm hỏi ngươi, ngươi đã từng thân thiết cùng nữ tử chưa?” Nhìn ngươi như vậy, cũng biết không có kinh nghiệm gì.

Mặt Đường Trì trở nên đỏ bừng. Ậm ừ, “Ta, ta…”

“Ha ha ha!” Hoàng đế ngửa mặt lên trời cười to, “Được rồi được rồi, trẫm không hỏi ngươi. Trẫm đã hiểu. Trách không được ngươi cứ canh cánh chuyện đêm đó trong lòng, nguyên lai ngươi không hề kinh nghiệm, cái này khó trách. Trẫm lại đối người ngây thơ như ngươi làm chuyện quá phận. Ha hả!” Sách, mặt có thể đỏ thành như vậy, Đường Trì này cũng thật là đáng yêu! Hoàng Thượng nhìn thị trung lang của hắn toàn bỏ đã đỏ hết lên, long tâm đại duyệt (vô cùng vui thích).

“Nô tì khấu kiến Ngô hoàng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Xa xa, có người thấy bọn họ liền quỳ xuống.

“Phân nhi, là nàng a. Nàng ở chỗ này làm gì?” Thịnh Lẫm đế thấy sủng phi Lan Thụy Phân, thần sắc trên mặt càng thấy nhu hòa vài phần.

“Thần thiếp đang ở trong hoa viên chuẩn bị ngọ yến, đang chuẩn bị phái người đi thỉnh Thánh Thượng. Thánh Thượng đã đến đây.” Hiền phi sắc mặt phấn hồng, ngầm có ý thẹn thùng trả lời.

Đây là Lan Độ công chúa trắng trong thuần khiết tú lệ có điểm lạnh nhạt trong tiệc thưởng xuân ngày đó sao? Ngươi hiện giờ kiêu căng như vậy không giống nữ tử trầm hãm ngày ấy, làm người nọ thần hồn điên đảo! Mỗi ngày ngẩng đầu chờ đợi chiêu hạnh của hắn, vì hắn hao hết tâm tư. Bất quá, ngươi ít nhất xem như may mắn, bởi vì Hoàng Thượng sủng ái ngươi hơn người khác. Nhìn biểu tình ôn nhu chưa từng gặp qua của Thoán, tim Đường Trì giống như đột nhiên bị người ta bóp chặt.

“Hảo Phân nhi, ngươi thật đúng là hiểu được tâm tư trẫm. Ngươi sao biết trẫm hôm nay muốn dùng bữa bên ngoài?” Đi tới, nâng Hiền phi trên mặt đất lên, kéo nàng đi đến hoa viên.

“Thần thiếp đoán. Bởi vì Hoàng Thượng tối hôm qua nói hai ngày này thời tiết rất tốt, mưa dầm lại vừa qua, cho nên thần thiếp liền nghĩ…”

Đường Trì cảm thấy thanh âm ôn nhu tinh tế kia thật chói tai, muốn che lỗ tai đi nhưng không thể không nghe! Lần đầu tiên, Đường Trì thống hận thân phận thị trung lang không thể không đi theo bảo hộ bên người hoàng đế như thế, muốn xoay người rời đi nhưng lại không thể không đi theo sau hai người kia!

Thịnh Lẫm đế như là đã quên phía sau mình còn có một người, kéo Hiền phi vừa đi vừa đùa giỡn tiến về đình các trong hoa viên. Đường Trì chỉ có thể đi theo phía sau hắn cùng vào.

Hoàng đế cùng Hiền phi ngồi xuống bàn đã bố trí tốt từ trước, cung nữ cùng thái giám đứng ở một bên hầu hạ. Đường Trì lựa chọnmột chỗ trong đình các, đứng đó nhìn Hoàng thượng không chớp mắt tùy thời có thể bảo hộ hắn.

Vừa nhấm nháp thức ăn, vừa mượn phong cảnh xung quanh cùng Hiền phi làm vài câu thơ, một lát sau, Thịnh Lẫm đế liền đem ái phi kéo vào trong lòng, cùng nàng đùa giỡn không để ý đến người xung quanh.

“Hoàng Thượng, ngài nếm thử, đây là điểm tâm thần thiếp bảo ngự phòng làm riêng, là khẩu vị quê mẹ của thần thiếp. Thần thiếp từ nhỏ đã cực kỳ thích ăn.” Dùng đũa ngọc gắp một miệng, lấy tay cẩn thận đỡ, đưa đến bên miệng Thoán.

Cười cười, mở miệng ra, tiếp nhận thức ăn.”Ân, không tồi. Là hương vị trẫm chưa từng nếm qua.” Gật gật đầu, Thoán tán thưởng hương vị điểm tâm.

Như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Phân nhi, nào, đem điểm tâm này thưởng cho ái khanh thị trung lang của trẫm, để cho hắn thưởng thức tay nghề của quê mẹ nàng.” Hoàng đế vỗ vỗ Hiền phi ngồi trên đùi, ôn hòa nói.

“Vâng, thần thiếp tuân chỉ.” Hiền phi thản nhiên cười, từ đùi Hoàng thượng đi xuống, dùng tiểu ngân bàn để lên đó mấy miếng điểm tâm rồi bước nhẹ nhàng đến bên Đường Trì đang đứng ở góc.

Hơi hơi vén áo thi lễ, tay nâng ngân bàn, nét mặt tươi cười như hoa nói: “Đường đại nhân, thỉnh ngài dùng thử.” Ngân bàn đưa lên.

Không nhìn mắt Hiền phi, cúi đầu, bước từng bước, quỳ một gối xuống, hai tay giơ qua đỉnh đầu tiếp nhận ngân bàn, tận lực bảo trì thanh âm ổn định mở miệng nói: “Tạ ơn nương nương ban ân. Tạ ơn bệ hạ thưởng.”

“Miễn lễ, bình thân.” Huy phất tay, Thịnh Lẫm đế mệnh hắn đứng lên.”Đường Trì, ngươi cẩn thận nếm thử, đây chính là tâm ý ái phi của trẫm. Ngươi đừng cô phụ.”

“… Vâng, thần… Tạ nương nương ban ân.”

“Thần thiếp không dám nhận tạ lễ của Đường đại nhân. Đã sớm nghe nói Đường đại nhân đối Hoàng Thượng trung thành như thế nào, vì Hoàng Thượng phân ưu giải sầu, rất được Hoàng Thượng trọng dụng. Hôm nay mới có cơ hội bái kiến, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, Đường đại nhân quả nhiên là hảo phong thái.” Hiền phi cười nhẹ dựa vào bả vai hoàng đế, khen ngợi Đường Trì.

“Tạ ơn nương nương khích lệ, vi thần xấu hổ.” Tay đang cầm ngân bàn, thả cũng không được ăn cũng không xong.

“Ha hả, Phân nhi, nàng đừng khen hắn như vậy. Da mặt thị trung lang của trẫm rất mỏng, nàng khen hắn vài câu hắn sẽ bối rối. Nàng không thấy hắn hiện tại bộ dáng xấu hổ sao? Ha ha ha!”

Xấu hổ? Đường đại nhân? Hiền phi không khỏi cẩn thận quan khán biểu tình của Đường Trì.

Đường Trì bị Thoán nói đến thần tình đỏ bừng, ậm ậm ừ ừ không biết nói cái gì cho phải.

“Khanh khách! Đường đại nhân thật đúng là…, khanh khách…!” Hiền phi che miệng mà cười.

Đường Trì trong lòng cực kỳ bối rối. Chính là càng lúng túng mặt hắn lại càng đỏ, càng là cảm thấy tay chân không biết nên để đâu. Đừng cười nữa! Ta như vậy khiến các ngươi thấy buồn cười sao?!

Cười đủ, hoàng đế trẻ tuổi lại kéo Hiền phi, một lần nữa đem nàng kéo vào trong lòng, cùng nàng tiếp tục đàm tiếu dùng bữa.

Bữa cơm trong tiếng cười chấm dứt, Hiền phi tựa vào trong lòng Hoàng Thượng, nhỏ nhẹ nép vào người nhìn hắn, đang muốn cùng hắn nói gì đó, trong lúc vô tình thị trung lang đang đứng thẳng ở góc đình, kinh ngạc hỏi: “Đường đại nhân, ngài vì sao không dùng điểm tâm? Không hợp khẩu vị ngài sao?”

Thịnh Lẫm đế nghe được lời ấy, cũng quay đầu nhìn về phía Đường Trì.

“Không…Không phải. Thần, thần ăn ngay đây.” Tiểu ngân bàn ở trong tay hắn đã trở nên nóng như da thịt hắn. Nâng chén đĩa lên, lúc này mới phát hiện không có đũa, chần chờ một chút, lấy tay cầm lên, cắn răng một cái toàn bộ nhét vào trong miệng.

Thoán thấy hắn như vậy, hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm, Đường Trì làm sao vậy? Biểu tình tại sao như vậy… Bất đắc dĩ? Điểm tâm này không hợp khẩu vị hắn sao?

“Ai nha! Thực xin lỗi, thần thiếp quên chuẩn bị đũa rồi. Đường đại nhân…, mau! Mau mang trà cho đại nhân!” Hiền phi vội vàng phân phó hạ nhân.

Làm ra một khuôn mặt tươi cười, lắc đầu, đem toàn bộ điểm tâm trong miệng nuốt xuống như nuốt quả táo. “Không cần, đa tạ nương nương. Điểm tâm này quả nhiên mỹ vị. Đa tạ Hiền phi nương nương ban ân.”

“Đường Trì, ngươi đến ngự thư phòng trước chờ trẫm. Phân nhi, đưa trẫm đi xem vũ y nàng mới làm. Tối nay, nàng mặc nó múa kiếm cho trẫm xem.”

“Vâng, thần tuân…”

“Nha, Hoàng Thượng, người đã quên, đêm nay thái hậu ở điện Thái Hòa mở tiệc…”

“Trẫm không quên, trẫm chính là muốn ngươi đêm nay múa kiếm ở tiệc cho trẫm xem.”

“Thần thiếp tuân chỉ. Hoàng Thượng, đến lúc đó thần thiếp xấu mặt, ngài cũng không được cười người ta đó! Người ta sẽ không chịu đâu.”

“Nàng a! Múa kiếm cao siêu như vậy còn sợ cái gì! Yên tâm, đến lúc đó trẫm sẽ làm chỗ dựa cho nàng.” Hai người ôm nhau đi xa.

“… Chỉ.” Phun ra âm tiết cuối cùng, Đường Trì xoay người đi đến ngự thư phòng.

Khắc chế cảm giác ghê tởm không ngừng dâng lên. Ép bản thân phải nuốt xuống thứ trong cổ họng! Thật vất vả đi đến ngự thư phòng, thấy trên bàn có trà của Hoàng thượng, ùng ục ùng ục nhắm thẳng trong cổ họng mà trút. Uống hết một bình trà lạnh, lúc này mới cảm thấy có thể thở được.

Đừng suy nghĩ, chỉ cần cái gì không cần nghĩ thì không nghĩ đến là được rồi. Suy nghĩ thì phải nghĩ việc cần nghĩ, tỷ như đầu mục phản quân Dương Hiển kia hiện giờ đang ở nơi nào? Hắn cùng ai câu kết? Chu Thừa tướng bị lột bỏ một nửa thực quyền, vì sao không hề động tĩnh? Hắn có tính toán gì? Thư vương mang theo tứ điện hạ đi nơi nào? Hắn có mục đích gì? Thoán cũng tham dự trong đó sao?

Thoán…, Thoán Thoán, Thoán Thoán của ta, vì cái gì, vì cái gì ngươi không phải Thoán của ta! Nếu có thể…, nếu có thể ta rất muốn mang ngươi đi, đem ngươi giấu đi, không cho ai tìm thấy ngươi! Khi đó ngươi chính là Thoán của ta…, chính là của ta!

Muốn nhìn trời điên cuồng hét lên dục vọng đang nghẹn trong lòng, tìm không thấy đường ra.

Cửa thư phòng bị đẩy ra.

Người đi tới trước mặt hắn, cẩn thận quan sát hắn, “Đường Trì! Ngươi nói thật cho trẫm, ngươi có phải có chuyện gạt trẫm hay không?”

“Hoàng Thượng?! Thần, thần… Ta… Không biết nên nói như thế nào.” Biểu tình có điểm mờ mịt.

“Ngươi muốn nói như thế nào thì nói như thế! Trẫm thứ ngươi vô tội.” Đương kim hoàng thượng không đi đến long ỷ phía trên mà lựa chọn ở ghế thái sư ở gần nhất ngồi xuống.

Ta phải nói cái gì? Miệng mở ra, “Theo thần mấy ngày nay quan sát, bệ hạ tựa hồ rất sủng Hiền phi, đối các phi tần khác không hề thân thiết. Điểm ấy làm cho thần tâm ưu không thôi.” Không nghĩ sẽ nói, nhưng lại cứ tuôn ra.” Tuy rằng thần biết Hoàng Thượng thích ai sủng ai không liên quan đến thần tử. Có điều, việc này liệu có thể khiến đám người Chu Thừa tướng cùng thái hậu bất mãn, gây khó dễ cho Hiền phi? Hơn nữa hiện hậu cung do thái hậu quản thúc, nếu Hiền phi khiến thái hậu không vui, thì cuộc sống trong cung về sau…” Đường Trì, nguyên lai ngươi cũng chỉ bất quá là một tiểu nhân đê tiện, lại dùng loại thủ đoạn này muốn tách Hoàng Thượng cùng Hiền phi! Lòng của ngươi bắt đầu biến chất sao? Bàn tay ẩn trong tay áo gắt gao nắm thành quyền.

“Ngươi lo lắng Hiền phi? Trẫm còn tưởng rằng ngươi không thích nàng.” Thịnh Lẫm đế thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“… Sở thích của Hoàng Thượng, chính là sở thích… của thần.”

“Ha ha! Trẫm thích quân lâm thiên hạ, ngươi cũng thích? Vậy ngươi chẳng phải biến thành địch nhân cuối cùng trẫm phải tiêu diệt sao!” Thoán nói giỡn.

Cười khổ một chút: “Bệ hạ, ngài biết rõ thần không phải ý tứ này.”

“Ngươi lo lắng, trẫm tự nhiên trong lòng hiểu rõ. Quả nhân làm như vậy đều có tính toán, ngươi không cần lo nhiều.” Hoàng đế đem bí mật tiết lộmột chút cho tâm phúc của mình.

Mày kiếm khẽ ngước, “Chẳng lẽ…” Ngươi an bài mưu kế gì? Chẳng lẽ Hiền phi kia ngươi trong miệng nói là ái phi nhưng bất quá chỉ là một con cờ do ngươi bố trí? Ngươi sủng ái nàng chỉ là diễn trò?

Nên vui mừng mới đúng chứ? Vì cái gì lại không vui mừng? Trong lòng có một trận bi ai nồng đậm không rõ là gì…

“Lại đây, trẫm nói cho ngươi. Miễn cho ngươi đông tây lo lắng gánh chịu một đống tâm tư vô vị. Thấy trẫm cũng phiền lòng!”

“Thực xin lỗi, bệ hạ.” Đường Trì cúi đầu, tâm tư của ta khiến ngươi thấy phiền sao?

Đợi thị trung lang đi đến bên người, Thịnh Lẫm đế lúc này mới mở miệng nói: “Trẫm nguyên bản muốn mượn Hiền phi để đánh động đám người thái hậu cùng Chu Thừa tướng, nếu bên kia đối Hiền phi xuống tay, trẫm còn cócớ xử lý chúng. Đáng tiếc, đối phương vẫn án binh bất động, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm hiện tại trẫm sủng ái ai. Khiến cho trẫm cảm thấy khó hiểu. Nếu Thục phi muốn tọa hậu, Hiền phi này đối nàng mà nói là chướng ngại, theo tính cách của thái hậu đáng nhẽ phải sớm loại bỏ nàng. Chính là cho tới hôm nay…”

Thoán, tần phi này đối với ngươi mà nói cũng chỉ là một loại công cụ khống chế triều chính sao? Khi nào thì ngươi mới có người để thực lòng coi trọng? Nhân tài như thế nào sẽ được ngươi ưu ái? Nhịn không được trộm ảo tưởng, chính là ta sao?

“Tối nay Chu thái hậu mở tiệc, nói không chừng sẽ có biến.” Nhớ tới công tác phòng vệ tối nay.

“Ân, trẫm cũng đoán vậy, mới có thể để cho Hiền phi nở mày nở mặt nhiều hơn, kích thích đối phương. Đường Trì, ngươi tối nay ở ngoài điện Thái Hòa bố trí nhiều người bảo vệ, nếu như có biến cố gì, lập tức xông vào trong điện bắt người!”

“Vâng. Thần tuân chỉ.”