Nam Nô

Chương 36




CHƯƠNG BA SÁU

Thiếu niên nô lệ ban nãy vừa đối đáp với quản nô cũng bước tới bên giường Dịch Thủy, cầm bàn tay hắn lên, lẩm bẩm nói:

“Dịch Thủy đại ca, ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ’, ta nhất định sẽ ghi nhớ.”

Nói rồi một tay quệt nước mắt, hắn quay về phía Dịch Châu đã khóc đến thất thanh, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ ở lại trông chừng ca ca, ta đi tìm Dịch bá bá, bá mẫu về.” rồi hắn vội quay lưng chạy đi.



Màn đêm buông xuống, tất cả nô lệ quanh làng nghe tin Dịch Thủy đang hấp hối, đều tề tụ lại gian nhà tranh xơ xác của Dịch gia. Dịch Thủy đến lúc này đã hôn mê trọn một ngày đêm, miệng lảm nhảm mê sảng, thỉnh thoảng ngồi bên cạnh có nghe rõ vài chữ, dường như đều là: “Giả dối… không tin… ta không tin…” hoặc “Ta thật ngu ngốc… tình yêu… Vương bát đản ngươi… sao lại tin ngươi…”

Mọi người dù không thực minh bạch, nhưng tất cả đều bảy tám phần đoán được hắn đang mê man về những chuyện xảy ra trong Vương phủ, khiến lòng dạ ai ai cũng không khỏi xót xa.

Đến nửa đêm, cơn sốt trên người Dịch Thủy đột ngột lui dần, mọi người còn chưa kịp vui mừng niệm Phật thì đã phát giác nhiệt độ cơ thể hắn càng lúc càng thấp, trong chốc lát nắm tay buông thõng lạnh giá như băng. Đến lúc ấy tất cả những lão nô lệ ngồi đó đều hiểu được, đây chính là điềm báo đại nạn cập kề rồi.

Chợt thấy đôi mắt Dịch Thủy bừng mở, con ngươi trong suốt lấp lánh chậm chậm quét khắp bốn phía, khóe miệng hắn liền hé thành một nụ cười, lại lẩm bẩm nói:

“Tất cả đều tới tiễn Dịch Thủy sao? Thật làm phiền mọi người rồi, thứ cho Dịch Thủy không thể đa tạ.”

Lại hơi ngước mắt về phía cha mẹ, nói tiếp: “Cha, mẹ, sao không mời các thúc thúc, thẩm thẩm ngồi?”

Dịch ông Dịch bà thấy hắn như vậy, đều biết đây là hồi quang phản chiếu* rồi, cả hai nhịn không được mà khóc rống lên. Dịch bà nhào xuống bên người hắn, thảm thiết gào khóc:

“Thủy nhi… Thủy nhi a… ngươi luôn luôn lương thiện như vậy, cả đời chưa từng xử ác với ai… nhưng sao số mạng ngươi khổ thế này… sao lại khổ thế này… Hư hư hư….”

Vừa nghe bà khóc than, tất thảy mọi người đứng đó lại nhớ tới con người Dịch Thủy thường ngày nhu hòa, nhớ tới hắn đem cả quân công của mình đổi lấy cuộc sống no đủ hơn cho chúng nô lệ… không khỏi đều khóc rống lên.

Dịch Thủy nhìn mẹ, gượng gạo vươn tay vuốt vuốt một bên tóc mai bà, cười nói:

“Mẹ, đừng khóc. Xem tóc mẹ này, bạc hết cả rồi… Lại khóc thảm thế này, chỉ sợ một đầu tóc xanh còn hóa ra sương liễu… Phải… nhi tử bất hiếu, làm người nát lòng, mẹ sau này… phải hảo hảo bảo trọng thân thể…”

Hắn nói tới đó lại nhìn về Dịch ông, tiếp tục: “Cha, đừng hút thuốc nhiều, phải tự bảo dưỡng sức khỏe, còn cả muội muội… người phải gả nó cho một người thực tốt, chỉ cần vậy thôi. Chỉ cần là người thành thật, thực lòng che chở cho nó, ngoài ra tất cả… tất cả… yêu đương ái tình… đều là vô nghĩa… vô nghĩa…”

Lời hắn nói còn chưa trọn, Dịch Châu nãy giờ đứng đó nức nở đã nhào về phía hắn, thê thiết kêu lên: “Ta không lấy chồng, ta ở cùng ca ca… ta mãi mãi ở cùng ca ca!”

Nước mắt Dịch Thủy cũng kìm không được trào xuống hai hàng, nghẹn ngào nói: “Nha đầu ngốc nghếch, ca ca phải đi rồi… không thể lại cùng ngươi… chơi đùa…. ngươi phải nhớ… lòng người a… chỉ có một… nghìn vạn lần không thể dễ dàng trao đi… một ngày thất tâm… sẽ chẳng khác nào rơi vào… địa ngục muôn kiếp…”

Hắn nói đến đó lại chợt giãy giụa, cao giọng hơn: “Đem giấy bút cho ta…”

Mọi người dù thấy kỳ quái nhưng lúc này ai còn nhẫn tâm trái ý hắn, vội vàng đi tìm giấy bút, bất quá cũng chỉ nhặt về được mấy mẩu bút cùn, giấy vụn. Dịch Thủy run run quờ lấy con dao đầu giường, không chút do dự tự rạch qua cổ tay một nhát. Nhưng thân thể hắn chẳng còn bao nhiêu khí lực, nên trên tay chỉ có một vết đứt mảnh, hắn cũng mặc kệ tiếng kêu la sợ hãi xung quanh, chỉ ra sức nhấn dao cho rách vết thương tới khi máu tươi trào ra thành dòng.

Đến lúc này hắn mới ráng sức quệt máu, vừa thở hồng hộc vừa nghệch ngoạc viết lên giấy, mọi người nhìn cũng không hiểu chữ gì, chỉ thấy hắn càng viết lệ càng tuôn trào… Sau cùng tới khi lệ hóa thành hai hàng máu đỏ lăn trên má, bút trong tay hắn mới dừng lại…

Chỉ thấy Dịch Thủy đột nhiên rướn cổ lên hổn hển thở mạnh, rồi lớn tiếng thét lên:

“Hạ… Hạ Hầu Lan… Ta thực… hận ngươi… Ta thực hận ngươi a… Ta thực hận…”

Thanh âm đột nhiên tắc nghẹn, thân thể Dịch Thủy đang căng cứng chợt mềm rũ xuống, hắn nuốt một hơi cuối cùng rồi đoạn khí. Hắn chết mà hai mắt trợn trừng, chỉ còn vài dòng máu tươi từ từ rỉ ra rồi vô thanh vô sắc chảy xuống thấm vào vạt áo trắng toát.

Thời gian phảng phất như ngừng lại, Dịch ông Dịch bà và Dịch Châu đứng chôn chân há hốc miệng, nhưng tuyệt nhiên chỉ có thể phát ra những tiếng “A… a…. a….” vô nghĩa. Mọi người xung quanh thầm che mặt mà khóc… một mảng trầm oán bao trùm.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thét thê lương: “Không!!! Không thể nào… Không thể thế được…”

Một nữ nhân dáng vóc mỹ lệ cao quý từ đâu xông vào, nhào tới gục bên người Dịch Thủy. Chính là Vong Nguyệt, chỉ có điều mặc kệ nàng kêu khóc, lay gọi thế nào… Dịch Thủy cũng không còn tỉnh dậy đáp lại được nữa.

***

Trong hoa viên Vương phủ, mặt trời mới lên tỏa nắng lấp lóa. Mười mấy người tề tựu trong Sơn Sắc hiên, ngồi chính giữa là một thiếu niên mặt mày tươi tỉnh, miệng không ngừng tán thưởng hoa mai nở rộ khắp vườn – hắn chính là đương kim Hoàng đế. Đám đại quan nhất phẩm xung quanh cũng cao hứng phụ họa, thi nhau ngâm thơ đối chữ, lâu lâu lại rộ lên vài tiếng khen ngợi, tán tụng.

Hạ Hầu Lan miệng nhàn nhạt cười nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mặt, nhưng trong lòng một chút hào hứng cũng không có. Tựa như có một lưỡi đao lăm le trồi lên trong tim hắn, mỗi chút lại đâm một nhát đau nhói.

Đêm qua không hiểu vì sao hắn nằm mộng thấy Dịch Thủy, một thân đầy máu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Giật mình tỉnh lại chỉ thấy cả người lạnh toát, bất an cuộn trào, vội vàng sai Vong Nguyệt ngay nửa đêm lập tức đi đón Dịch Thủy về. Chính hắn nếu không phải hôm nay đã định phải cùng Hoàng thượng và các đại thần thưởng hoa, thực cũng muốn tự mình đi. Có điều Vong Nguyệt đi lâu như vậy, giờ phải về rồi mới đúng… hay là Dịch Thủy vẫn còn giận hắn…

Còn đang miên man suy nghĩ, chợt giật mình nghe Thái giám bên cạnh Hoàng thượng quát tháo ngoài cửa:

“Ngươi là người ở đâu!? Dám xông vào đây hả!?”

Hạ Hầu Lan quay đầu nhìn ra liền thấy Vong Nguyệt đang đứng ngay cửa, bị quát hỏi mà nàng tiến không tiến, lùi không lùi; một thân hồn phi phách lạc. Đột nhiên nàng mở miệng ai oán nói:

“Vương gia, ta đã đáp ứng một người… chỉ tới khi hắn chết rồi mới đem bí mật lớn nhất đời hắn nói cho ngươi biết… hiện tại… ta nghĩ hiện tại đến lúc… ta thực hiện lời hứa rồi…”

—–

*hồi quang phản chiếu: hiện tượng đột nhiên tỉnh táo trước khi chết.

tớ mệt và sợ một cách nghiêm túc khi làm chương này. Tình iêu nào mong Thủy Thủy bị hành thật thê thảm cho Lan Lan sau này càng sáng mắt thì tới rồi đây… ( ( ( ( ~~~~



đau đầu ó_ò~ làm xong đầu óc mụ mị rồi, chắc còn sót nhiều lỗi, có gì đọc thấy chỉ cho tớ với nha ọ__ọ…

mà khẳng định lại ngộ nhỡ ai đọc chương này rồi chột dạ… đây là HE ò_ó~

***