Nam Nô

Chương 37




CHƯƠNG BA BẢY

Ngồi tại Sơn Sắc hiên lúc ấy hầu hết đều là trọng thần triều đình, lại cả đương kim Thiên tử; đành rằng thực quyền quốc sự đều nằm trong tay Hạ Hầu Lan, nhưng dù sao thân phận Hoàng thượng vẫn còn đó. Bởi vậy thấy bộ dạng cùng hành động của Vong Nguyệt, lập tức mấy người ngồi đó mặt mày biến sắc, quát nạt:

“Phụ nhân* lớn mật! Còn không…”

Không để họ nói xong, Hạ Hầu Lan đã vội đứng lên dàn xếp:

“Hoàng thượng và các vị đại nhân bớt giận, nữ tử này là một nha đầu đắc lực của ta. Sáng nay ta phái nàng đi làm một chuyện khẩn cấp, có lẽ đã xảy ra sự ngoài ý nên giờ nàng ta mới thất sắc trở về như vậy. Tạm thứ cho ta sang phòng khác tỉ mỉ hỏi chuyện nàng ta một chút đã.”

Hắn nói xong liền cúi đầu cáo lỗi rồi vội vã kéo Vong Nguyệt đi khỏi. Vào đến thư phòng, Hạ Hầu Thư bưng điểm tâm, nước trà lên hắn cũng mặc kệ, chỉ cuống cuồng hòi dồn:

“Ngươi sao lại hồn phi phách lạc trở về thế này?? Dịch Thủy đâu?? Hay là hắn còn giận ta, không chịu theo ngươi về???”

Tới lúc này nước mắt Vong Nguyệt đã chực trào ra, nhưng nàng quyết cắn răng kìm lại, run giọng nói:

“Vương gia, người quên nô tỳ vừa nói gì sao? Lẽ nào người không muốn biết bí mật kia?”

Hạ Hầu Lan giờ còn tâm trí đâu mà nghe bí mật nào nữa, nhưng thấy sắc mặt Vong Nguyệt có vẻ rất trầm trọng, hắn cũng không biết phải làm sao, đành nhẫn nhịn nói: “Hảo, ngươi nói đi.”

Buông người ngồi phịch xuống, đột nhiên cảm thấy lòng ngập tràn phiền muộn, hắn bức bối rót đầy một tách trà rồi uống cạn.

Lúc ấy Vong Nguyệt mới chậm rãi bắt đầu, từng từ từng từ rành rọt:

“Vương gia, đêm đó… cái đêm cuối cùng người và Dịch Thủy ở bên nhau ấy, có phải hắn đòi người phong hắn làm Vương phi? Ngày hôm sau hắn đem chuyện ấy kể cho nô tỳ, lúc đó nô tỳ thực vừa kinh hãi vừa tức giận, còn mắng cho hắn một trận. Nhưng cuối cùng chính hắn lại nổi nóng, hắn nói ngay từ đầu đích thực hắn có ý quyết giành bằng được địa vị Vương phi… nhưng tới cái đêm hắn mở miệng cầu ngươi thì lòng hắn đã hoàn toàn cải biến rồi. Hắn nói kỳ thực tới lúc ấy, địa vị Vương phi đối với hắn cũng chẳng còn mấy ý nghĩa, sở dĩ hắn vẫn đem những lời ấy nói với người, chẳng qua chỉ là để thử lòng Vương gia… thử xem đối với hắn Vương gia thực có bao nhiêu tâm ý.

Hắn nói rằng Vương gia thủy chung luôn coi hắn là một nô lệ, nhưng nhất thì nhất khắc lại đối xử ôn tồn đến thế, khiến chính hắn cũng không hay từ lúc nào tâm đã trao cho người rồi. Lòng hắn vui mừng, nhưng cũng hoảng sợ, hắn sợ Vương gia chỉ là nhất thời ham mới lạ, sợ Vương gia tới cùng vẫn chỉ coi hắn như một tính nô. Hắn nguyện ý tin tưởng Vương gia đối với mình thật lòng, nhưng mối lo lắng trong đầu thủy chung không sao bỏ đi được…

Thế nên… Dịch Thủy mới quyết định đánh cược một lần, đánh cược xem liệu Vương gia có nguyện ý đem danh hiệu Vương phi cho hắn hay không. Hắn vốn nghĩ chỉ cần Vương gia nói đồng ý, khúc mắc trong lòng mình tự nhiên sẽ tiêu tan. Đến lúc ấy dù Vương gia muốn bất chấp muôn ngàn trở ngại để phong hắn làm Vương phi… hắn cũng quyết không để Vương gia phải khó xử như thế…”

Một tràng nói ra quả thực kinh động lòng người, khiến Hạ Hầu Lan thoáng chốc chấn động, ngồi ngây tại chỗ, nửa ngày không nói ra lời. Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm, thanh âm càng lúc càng dồn dập:

“Thì ra… thì ra là thế… thì ra là thế… Hắn… Ai~~~ Đồ ngốc này~~”

Hắn đứng bật dậy, giậm chân giậm cẳng, nhưng mặt mũi lại cười tươi hớn hở: “Dịch Thủy nha~ thế nào lại nghĩ ra được trò thử thách ngốc nghếch ấy chứ? Hắn… hắn hại Bản vương khổ quá đi, lại còn tự làm khổ mình nữa… Ai~ hắn…”

Hạ Hầu Lan chợt quay lại nhìn Vong Nguyệt, giọng nói liền có chút ngượng nghịu: “Không được rồi, ta lại bắt cha mẹ và muội muội ra bức bách hắn, hắn nhất định hận chết Bản vương mất. Trách nào không chịu cùng ngươi trở về… Hảo… đợi Bản vương tiễn Hoàng thượng và mấy người kia rồi đích thân cùng ngươi đi đón hắn.”

Hắn nói xong liền cao giọng gọi Hạ Hầu Thư chuẩn bị ngựa xe, lại cập rập thu thu xếp xếp mấy món điểm tâm Dịch Thủy thích ăn trên bàn, định bụng mang theo.

Vong Nguyệt đờ đẫn nhìn hắn một bộ dạng hăng hái, chạy tới chạy lui; nàng bỗng bật lên một tràng cười thê thảm, ảo não nói:

“Vương gia không cần rộn lòng nữa, không lẽ người quên mất nô tỳ vừa nói gì sao?”

Hạ Hầu Lan cũng không ngẩng đầu lên, hắn còn đang bận nghĩ xem phải làm sao để Dịch Thủy nguôi giận, chỉ tiện miệng hỏi: “Ngươi mới nói gì cơ? Không phải muốn kể bí mật này cho Bản vương sao? A~ Ngươi yên tâm, chắc tiểu nhân nhân kia cũng khó dễ ngươi không ít a, để Bản vương tự mình đi thỉnh hắn về, dù hắn làm khó ta cũng không để ngươi…”

Đến đây dường như thoáng nhớ ra mấy lời Vong Nguyệt nói ở trước cửa Sơn Sắc hiên, hắn nhíu mày: “Mà… ban nãy ngươi nói gì ở Sơn Sắc hiện? Như là nói ai sống ai chết thế?”

Hai tay vẫn không ngừng xếp điểm tâm vào hộp gỗ… không biết vì sao bỗng hơi run rẩy.

Vong Nguyệt cười nhạt, xem ra rốt cuộc Vương gia cũng nhớ được lời nàng rồi, chỉ là còn chưa dám tin mà thôi. Trong đầu hiện lên hình ảnh Dịch Thủy nằm lạnh lẽo trên giường, nỗi thống khổ đang bị đè nén trong lòng lại một phen ứ nghẹn… chỉ nghĩ một khắc nữa nỗi đau này ở trong lòng Hạ Hầu Lan sẽ còn nhân gấp trăm gấp ngàn lần, nàng như cảm thấy một tia hả hê, một tia khoái lạc.

Đến giờ Vong Nguyệt hoàn toàn minh bạch vì sao Dịch Thủy muốn nàng nhất định đợi hắn chết đi mới đem bí mật này nói cho Hạ Hầu Lan… bởi vì đó là đả kích nặng nề nhất với Vương gia, cũng là đòn trả thù oán độc nhất hắn giành cho kẻ bạc tình phụ nghĩa.

“Ta vừa nói, ta từng đáp ứng một người, chỉ tới khi hắn chết rồi mới đem bí mật lớn nhất đời hắn nói cho ngươi biết, giờ… ta đang thực hiện lời hứa ấy đây…”

Giọng nàng càng lúc càng run rẩy, cho đến khi một giọt nước mắt trong suốt trào lăn trên má… nàng đột nhiên thét lên chua chát:

“Vương gia! Người đã nghe rõ chưa??! Dịch Thủy chết rồi, hắn đã chết rồi!! Ta đến nơi cũng là lúc hắn vừa trút hơi thở cuối cùng… Hắn… không thể trở về, hắn cũng không còn cơ hội hận ngươi nữa rồi!! Vương gia, ngươi đã nghe rõ ràng chưa?!”

Như thể những lời này đã đoạt nốt chút khí lực còn sót lại trong người Vong Nguyệt, nàng nói chưa dứt đã chống đỡ không nổi, cả người từ từ khuỵu xuống cho tới khi ngồi bệt trên mặt đất.

——–

*phụ nhân: người phụ nữ, người đàn bà.

***