Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 16: Tuyên chiến (nhị)




“Kẻ xấu xa chuyên đi dụ dỗ người khác, bản cung muốn xem không có khuôn mặt này, ngươi lấy gì quyến rũ hoàng thượng!”

Ở bên này, Kha Phượng Viêm đang bị Đường tướng quân giữ lại trò chuyện.

“Thái hậu rất nhớ hoàng thượng!” Vừa nói, ông ta đã mang thái hậu ra nhắc.

“Đường tướng quân thay trẫm chăm sóc cho thái hậu, trẫm thấy an tâm lắm! Khi nào về tới Thanh Tĩnh tự, Đường tướng quân hỏi giúp trẫm một câu, xem bao giờ người mới hồi cung?” Kha Phượng Viêm cũng rất nhớ mẫu thân của mình.

“Thần nhất định sẽ chuyển lời!” Đường tướng quân chắp tay, hai bên tóc ông đã sắp bạc hết cả.

“Tiểu nữ một lòng một dạ với hoàng thượng, mấy ngày trước đây thần thấy nó…” Nói tới đấy, Đường tướng quân cảm thấy có chút khó xử, nhưng vì con gái, cuối cùng ông cũng nói ra, “Thấy nó không được vui! Từ nhỏ tiểu nữ đã không có mẫu thân, luôn rất thân thiết với thần. Giờ thần lại ở tha hương, có tâm sự gì nó cũng chẳng biết thổ lộ với người nào, thần hy vọng…”

Tha hương, là vì chăm sóc cho thái hậu.

Giương mắt lên nhìn Kha Phượng Viêm, Đường tướng quân tiếp lời, “Thần hy vọng hoàng thượng có thể bao dung cho nó một chút, tiểu nữ đã quen tính kiêu ngạo, nhưng, lòng dạ lại không hề xấu!” <!-- Web 300x250 --> Từ lúc Kha Phượng Viêm ngồi lên đế vị, thái hậu đã vì hắn tới Thanh Tĩnh tự cầu phúc, hơn nữa, nhiều năm nay bà chưa từng trở về hậu cung. Trong lòng Kha Phượng Viêm cũng rất hiểu, lần tranh đoạt đó đã khiến rất nhiều người phải chết, thái hậu lại là nữ tử dịu dàng như thế, cho nên bà luôn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, không muốn hồi cung.

Những gì Đường tướng quân vừa nói, Kha Phượng Viêm rất hiểu, bao nhiêu năm qua, hắn luôn nhường nhịn tính ngang ngược của Thục phi, tất cả đều là bởi vì so với công lao của Đường tướng quân, đó chẳng là gì.

“Trẫm chưa từng bạc đãi Thục phi!”

“Thần hiểu! Tiểu nữ yêu hoàng thượng, cho nên khó tránh khỏi chuyện đố kị với người khác! Nếu như có một ngày nó làm hoàng thượng giận, xin hoàng thượng cứ trách phạt nó, nhưng đừng để tổn thương đến tình cảm phu thê!” Đường tướng quân thở dài một hơi.

Chắc do lần trước hắn không đi cùng, nên Thục phi đã trách móc này nọ với phụ thân mình. Nghĩ đến đấy, Kha Phượng Viêm hơi khó chịu, “Đường tướng quân nói quá lời rồi!”

“Hoàng thượng, thái hậu vẫn luôn lo lắng về chuyện con nối dòng! Thái hậu có bảo thần chuyển lời, hy vọng hoàng thượng có thể sủng hạnh nữ phi nhiều hơn, khai chi tán diệp!”

Thì ra là thái hậu cố tình cho ông tới nói với ta sao! Kha Phượng Viêm cười khổ, xem ra chuyện hắn chuyên sủng Mạc Tuyệt đã rơi vào tai thái hậu rồi.

“Mỹ Châu, ngươi đi dạy Đức quân cách thỉnh an bản cung đi!” Thục phi vươn ngón tay thon dài chỉ vào Mạc Tuyệt, vẻ mặt phẫn hận hiện lên rõ ràng.

Được lệnh, Mỹ Châu lập tức đi tới trước mặt Mạc Tuyệt, mặt không biến sắc, bảo, “Đức quân điện hạ, xin đắc tội!”

Không hổ là tỳ nữ của phủ tướng quân, thân thủ đúng là rất khá. Nhưng, sau cùng nàng ta vẫn bị Ngọc Băng cản lại.

“Thục phi nương nương, người để tỳ nữ của người bất kính với điện hạ ta?” Ngọc Băng đẩy mạnh Mỹ Châu xuống đất, tức giận.

“Bất kính với ngươi? Nực cười, bản cung là người chưởng quản hậu cung, nhiêu đó thôi cũng đã đủ giáng cấp ngươi rồi!” Thục phi đứng lên, hung hăng mắng, “Kẻ xấu xa chuyên đi dụ dỗ người khác, bản cung muốn xem không có khuôn mặt này, ngươi lấy gì quyến rũ hoàng thượng!”

Không ngờ nàng lại vươn móng tay bén nhọn ra quơ vào mặt Mạc Tuyệt.

Mạc Tuyệt ngả nhẹ về sau, đưa tay ra chắn, móng tay xoẹt lên bàn tay ngọc ngà.

“Điện hạ!” Ngọc Băng quýnh lên, vội vàng đẩy Thục phi ra, cầm lấy bàn tay đang chảy máu của Mạc Tuyệt, hô với Ngọc Tuyết đang từ bên ngoài vào, “Mau lấy mỡ dê hoàng thượng ban tới đây, nhanh lên!”

Thục phi giận sôi gan, còn định bò dậy đánh thêm mấy cái, đã nghe một giọng nói vô cùng uy nghiêm từ ngoài cửa vọng vào.

“Dừng tay cho trẫm!”

Thục phi vừa nghe, biết ngay là tiếng của hoàng thượng, nàng vội vàng quơ tóc mình rối mù, xán lên mặt một cái thật mạnh, làm ra vẻ như bị ức hiếp dữ lắm.

Hoàng thượng tiến vào, thấy Mạc Tuyệt đang ngồi trên ghế được Ngọc Băng che chở, còn Thục phi thì ngã trên đất khóc lê hoa đái vũ.

“Sao lại thế này?”

Thục phi ‘oa’ một tiếng, nhào vào lòng hoàng thượng, khóc to, “Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp… thần thiếp…”

Kha Phượng Viêm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc trông thấy tay Mạc Tuyệt bị thương, hắn đau lòng muốn đến xem, nào ngờ lại bị Thục phi ngăn lại.

“Thần thiếp thấy Đức quân đã không khỏe nhiều ngày, nên tới thăm, ai ngờ Đức quân lại vô lễ với thần thiếp, lại còn cho thái giám đánh thần thiếp nữa!”

“Tiểu nhân không có!” Ngọc Băng lập tức luống cuống.

Kha Phượng Viêm vẫn nhìn Mạc Tuyệt, hắn muốn nghe mọi chuyện từ miệng y.

Trong phòng, ngoài tiếng khóc của Thục phi, còn lại đều cực kỳ yên tĩnh.

“Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ!” Thục phi ôm chặt Kha Phượng Viêm.

Mạc Tuyệt bật cười, bảo: “Thần không có bảo Ngọc Băng bất kính với Thục phi!”

“Nói bậy! Ngươi gặp bản cung không hành lễ, còn để bản cung chờ ngoài này!” Ánh mắt Thục phi cực kỳ ngoan độc, xong, chuyển sang nhìn Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng, vết thương trên mặt thần thiếp là do tên thái giám này gây ra, hắn thậm chí còn đẩy thần thiếp ngã xuống đất!”

“Là bà động thủ đánh điện hạ trước!” Ngọc Băng tức giận thốt ra một câu.

Thục phi lại càng khóc to hơn, nàng ta không ngừng lay Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng, người xem đi, ở trước mặt người mà hắn ta còn dám dữ dằn với thần thiếp như thế, đều tại Đức quân không biết cách quản giáo hạ nhân, để bọn họ leo lên đầu chủ tử trong cung!”

Kha Phượng Viêm bị tiếng khóc của nàng làm khó chịu, “Ngọc Băng?”

Mạc Tuyệt không cần nghĩ nhiều đã vội cho Ngọc Băng một cái tát, “Lui xuống, đây không phải chuyện của ngươi!’

Ngọc Băng ôm bên má bị đánh đỏ ửng lên, “Điện hạ…”

“Ngọc Tuyết, ngươi cũng ra ngoài đi!” Mạc Tuyệt đuổi hai nội thị ra ngoài, thật ra là đang bảo vệ cho họ.

Chỉ một câu của Ngọc Băng với Thục phi khi nãy, cũng đã đủ để Thục phi xin Kha Phượng Viêm xử tử hắn.

“Hoàng thượng, Mạc Tuyệt ngã bệnh mấy ngày nay không thể ra ngoài gặp ai! Hôm nay, Mạc Tuyệt cảm thấy thoải mái hơn một chút đã thức dậy luyện chữ, cho nên không biết nương nương tới đây, làm chậm trễ nương nương, tất cả là lỗi của Mạc Tuyệt!”

Dứt lời, Mạc Tuyệt lập tức đi tới trước mặt Kha Phượng Viêm, trong mắt rõ ràng chứa đầy uất ức, “Mạc Tuyệt nguyện chịu phạt!”

Sao Kha Phượng Viêm có thể đành lòng phạt y đây chứ? Nhưng lần này Thục phi quậy rất hung.

“Giờ Đức quân cứ tiếp tục dưỡng bệnh, đợi chừng nào khỏe lại rồi hãy đến chỗ Thục phi nhận lỗi!” Kha Phượng Viêm nhìn vết thương trên tay Mạc Tuyệt, đau lòng, “Sau này phải nhớ lễ phép một chút!”

“Mạc Tuyệt đã hiểu!”

“Hoàng thượng…” Thục phi không hài lòng, tiếp tục gây chuyện, “Tên thái giám đó tuyệt đối không thể tha thứ được!”

“Ngọc Băng không có bất kính với Thục phi, xin hoàng thượng bỏ qua cho Ngọc Băng, thần sẽ đích thân phạt hắn!” Mạc Tuyệt nhìn thẳng vào mắt Kha Phượng Viêm, khẩn cầu.

“Nếu như hắn không bất kính, vậy vết thương trên mặt bản cung là từ đâu ra? Sao bản cung lại ngã xuống đất?”

“Thục phi nương nương, Mạc Tuyệt nghĩ, trong lòng nương nương phải rõ ràng chuyện này chứ!” Hàm ý cảnh cáo trong câu nói của Mạc Tuyệt rất nặng, xong, y quay sang nói với Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng… Vừa rồi chuyện Ngọc Băng xung đột với nương nương là do Mạc Tuyệt dạy dỗ không nghiêm, vậy người có thể y theo cách nói của nương nương, giáng cấp Mạc Tuyệt!”

“Đâu có nghiêm trọng như vậy,” Kha Phượng Viêm thở dài một hơi, “Thân thể ngươi không khỏe, nên tĩnh dưỡng trước rồi nói sau, mấy ngày nữa trẫm sẽ đến thăm!”

Kha Phượng Viêm mang Thục phi đi khỏi. Sau lưng, mỹ nhân hạ đôi mắt phượng, ở một nơi không ai thấy nở nụ cười thắng lợi. Ngọc Băng ủy khuất, bước vào, “Điện hạ, người không thương Ngọc Băng sao?”

Mạc Tuyệt đưa tay sờ lên đôi gò má sưng đỏ, “Oan cho ngươi rồi!”

Ngọc Băng vốn cũng chỉ nói đùa với Mạc Tuyệt, hiện tại hắn lập tức nâng tay Mạc Tuyệt lên, “Hoàng thượng thật nhẫn tâm!”

“Trò hay chỉ mới vừa bắt đầu thôi!” Mạc Tuyệt gõ lên trán Ngọc Băng một cái.

Đây chỉ là một màn mở đầu, không phải sao?