Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 19: Giữ chân




Trăng chiếu Kỳ Lân điện, đêm nay đã năm nào

Ngày ngày nhớ quân ân, cớ sao quân chẳng nhớ?

“Mạc ca ca!” Chúc Liên ngồi bên giường Mạc Tuyệt, gọi khẽ.

Mạc Tuyệt không trả lời, dường như y đang ngủ.

“Ta biết ca không ngủ, Mạc ca ca!” Chúc Liên vươn tay vuốt mái tóc đen mượt của y, “Ca đã nằm mấy ngày rồi!”

Mạc Tuyệt không muốn mở mắt, y am hiểu y lý, ngay từ lần đầu tiên chén thuốc đó xuất hiện trước mặt y, y đã biết trong thuốc có một loại độc hiếm thấy – Túy Tương Y, làm thế nào giải loại độc này y cũng biết, nhưng điều y không ngờ là người hạ loại độc này lại là, lại là… Người mà y yêu nhất.

Chúc Liên không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết giờ này Mạc ca ca của hắn rất yếu ớt, hắn muốn truyền hơi ấm của hắn sang cho y.

Chúc Liên áp đôi má non mềm của mình vào lòng Mạc Tuyệt, nhắm mắt lại hưởng thụ người mà hắn đã mong mỏi bấy lâu nay.

“Mạc ca ca!” <!-- Web 300x250 --> “Liên Nhi, có một loại độc gọi là Túy Tương Y!” Tiếng thỏ thẻ của Mạc Tuyệt bỗng vang lên.

“Một khi người trúng loại độc đó không còn dùng nó nữa, sẽ lâm vào hôn mê! Khoảng cách dùng nó có thể là ba ngày, cũng có thể là năm ngày. Nhưng không thể vượt quá mười ngày!” Mạc Tuyệt đưa tay vuốt ve hai má Chúc Liên, dịu dàng giống như đang ôm ấp tình nhân của mình.

“Hôm nay là ngày thứ chín!”

Chúc Liên hoảng vía, trong đầu hắn bắt đầu nảy lên một suy nghĩ động trời, “Chẳng lẽ…”

“Ha ha, ta đã trúng loại độc đó và hôm nay chính là ngày cuối cùng!”

Chúc Liên nắm chặt cánh tay Mạc Tuyệt, “Ca đừng ngủ say! Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa làm xong mà!” Chúc Liên không biết nên khuyên Mạc Tuyệt thế nào, cuối cùng đành phải lấy một lý do miễn cưỡng như thế.

Mạc Tuyệt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Chúc Liên, mỉm cười. Nụ cười này không giống như hơi ấm của mùa xuân, không giống như cái lành lạnh của mùa đông, không giống như cái nóng bức của mùa hè, cũng không giống như cái mát mẻ của mùa thu! Nó như một điều gì đó không rõ ràng, ẩn chứa xúc cảm ở bên trong, khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

“Yên tâm đi! Ta sẽ không quên chính sự!”

“Mạc ca ca…” Chúc Liên nhào vào lòng y, ôm lấy y, run rẩy. Hắn biết, có thể khiến Mạc Tuyệt như thế, chỉ có thể là người nọ.

Mấy ngày nay dường như Mạc Tuyệt đã hiểu ra một chuyện, y phải rời khỏi Kha Phượng Viêm, rời khỏi hoàng cung dơ bẩn này. Nhưng trước đó, có một số chuyện y cần phải giải quyết. Tuy Kha Phượng Viêm đã thay đổi, nhưng chuyện mà y đã hứa với hắn, y nhất định phải làm tròn.

Nhiều ngày rồi, Kha Phượng Viêm cũng không biết nên đối diện với Mạc Tuyệt thế nào. Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu như không dùng thuốc…

“Tuyệt Nhi!”

Mái tóc dài rối tung, Mạc Tuyệt nhìn ra khoảnh trời ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng rỡ bên ngoài chiếu lên mặt y, đúng là tĩnh lặng như thế.

“Người xem, màn đêm thật là đẹp!” Thật lâu sau, Mạc Tuyệt mới nói ra câu này.

Kha Phượng Viêm liếc Ngọc Tuyết đang bưng chén thuốc ở bên cạnh, ý bảo nàng đến hầu hạ Mạc Tuyệt uống thuốc.

Nhưng Mạc Tuyệt vẫn cố tình nói chuyện một mình.

“Trăng chiếu Kỳ Lân điện, đêm nay đã năm nào

Ngày ngày nhớ quân ân, cớ sao quân chẳng nhớ?

Quân không biết, trong từng lời mỹ nhân cung nguyệt, đã hiển rõ, khí phách thiếu niên.

Quân không hiểu, bảy năm làm bạn mưa gió tuyết, đã hiển rõ, tơ tình nồng thắm.

Duyên hết tình có thể đoạn? Thà rằng, chưa từng gặp Phượng Viêm.”

Ngâm xong, Mạc Tuyệt quay đầu lại nhìn Kha Phượng Viêm, trong mắt không một tia ánh sáng, “Tướng công, người đút cho ta đi, được không?”

Cơ thể Kha Phượng Viêm lung lay một chút, hắn vịn lấy trướng màn để giữ thăng bằng, bất an, nhìn Mạc Tuyệt.

“Tuyệt Nhi…”

Mạc Tuyệt không nói gì, nhưng tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi hắn.

Kha Phượng Viêm nhắm mắt lại, “Ngọc Tuyết, đưa thuốc cho trẫm, ngươi lui xuống đi!”

Hắn cầm chén thuốc trong tay, ngồi xuống cạnh Mạc Tuyệt.

“Là trẫm có lỗi với ngươi!” Kha Phượng Viêm thổi thổi thìa thuốc, “Uống hết nó đi!”

Tự tay bón hết chỗ thuốc độc cho người hắn yêu, tâm trạng của Kha Phượng Viêm lúc này là thế nào đây? Mỗi một muỗng thuốc cũng giống như một nhát đao, đâm vào tim hắn.

Mạc Tuyệt uống từng ngụm một, rất chậm, rất chậm. Mỗi một lần uống xong một ngụm, y đều nhìn Kha Phượng Viêm, mỉm cười.

Nụ cười ngày xưa làm say lòng hắn giờ lại giống như từng mũi đao đâm thẳng vào lòng.

Tay Kha Phượng Viêm run lên, hắn muốn ném hết chỗ thuốc này, hắn muốn hung hăng mà hôn Tuyệt Nhi của hắn, hắn muốn…

Nhưng hắn không thể, hắn là đế vương, hắn không thể để bản thân có nhược điểm. Nếu có một ngày Mạc Tuyệt muốn rời khỏi hắn, vậy Mạc Tuyệt cũng phải ngủ lại cạnh hắn mãi mãi. Mạc Tuyệt là của hắn, hắn sẽ không để Mạc Tuyệt rời đi.

Mới đầu, khi Kha Phượng Viêm phát hiện hắn không thể mất đi Mạc Tuyệt, hắn đã nghĩ tới chuyện dùng độc giữ chân Mạc Tuyệt lại. Im lặng ngủ cạnh hắn thì có gì là không tốt, không phản bội hắn cũng không vứt bỏ hắn.

Nhưng tại sao khi nhìn thấy nụ cười của Mạc Tuyệt hắn lại cảm thấy hoảng hốt? Vô thố?

Bón xong muỗng thuốc cuối cùng, Kha Phượng Viêm hôn y, xâm chiếm từng chút một. Hơi thở của Mạc Tuyệt, không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy an tâm.

Nụ hôn kết thúc, Kha Phượng Viêm rúc vào cổ Mạc Tuyệt, cúi đầu, nói: “Không biết trẫm đã quên chuyện gì, nhưng trẫm biết ngươi chính là nhược điểm của trẫm! Đế vương không thể yêu thương ai, nhưng, trẫm, có lẽ đã yêu ngươi rồi!”

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ, Kha Phượng Viêm đã dùng thân phận một đế vương, nói tiếng yêu Mạc Tuyệt.

Nắm chặt lấy vai hắn, mắt Mạc Tuyệt đỏ hoe.

Năm năm, Kha Phượng Viêm đã dùng thân phận khác, một lần nữa yêu Mạc Tuyệt, nhưng sao ngoài vị ngọt, Mạc Tuyệt vẫn cảm thấy đau lòng?

Nếm vị đắng trong miệng, Kha Phượng Viêm cố dằn xuống kinh hoảng trong lòng.

“Tuyệt Nhi, Túy Tương Y không có hại cho thân thể ngươi! Trẫm chỉ muốn giữ ngươi lại thôi, đừng giận trẫm!”

Thân thể bị hắn đè xuống dưới, Mạc Tuyệt nâng mắt lên, nhìn thật sâu vào mắt hắn, giống như muốn nhìn thấu tâm tư hắn vậy.

“Hoàng thượng, ta muốn làm Hoàng quý quân của người!”

“Được!” Không hỏi câu nào, Kha Phượng Viêm đã đồng ý ngay, “Chỉ cần ngươi muốn, trẫm đều cho!”